Chương 2.
Sáng sớm, tiếng chim hót vang cả trời, tiếng người nói chuyện, tiếng xe cộ qua lại, ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ chiếu rọi vào căn phòng. Gian phòng đêm qua tối mịch mù giờ đây lại đầy ấp ánh nắng. Cậu trai trẻ nằm trên giường khẽ nheo mày sau đó lại túm lấy chăn che đi gương mặt đang bị ánh ban mai quấy rầy. Sau một hồi lăn qua lăn lại thì cũng quyết định thức giấc. Hiện tại là hơn tám giờ sáng, chàng trai ngồi trên giường với quần mắt thâm và thần sắc nhợt nhạt. Đêm qua cậu không chợp mắt được, cứ lăn qua lăn lại đến tận năm, sáu giờ sáng mới chợp mắt được một lúc.
Bạn nhỏ ấy thất thần ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt chớp chớp vài lần rồi lại gục xuống giường tiếp đó lại ngẩn lên cứ thế hai ba lần mới quyết định vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Nếu ở Thái thì cậu sẽ đến thư viện hoặc ra quán cà phê vẽ vời nhưng hiện tại đang ở Thượng Hải, cậu không quen với địa hình ở đây và cũng không giỏi giao tiếp với những người ở đây. Thời gian nghỉ hè đúng là công tắc để bật chế độ lười, thường ngày Nani siêng năng học hành giờ nghỉ hè rồi đến một chữ cũng không muốn thấy. Nghĩ được một tháng rồi, bộ đề cậu mua để ôn thi đại học vẫn chưa làm một trang thậm chí còn chưa mở ra xem một lần nào.
Đang yên đang lành bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu liếc nhìn cái tên trên đó khẽ nheo mày. Đến khi chuông gần tắt cậu mới bắt máy.
" Chào bạn hiền, cuộc sống ở Trung Quốc thế nào? " Trên màn hình hiện lên gương mặt của một chàng trai. Người ấy có gương mặt tuấn tú, đường nét sắc sảo đôi mắt đẹp mê hồn và mang một nụ cười rất dễ thương. Người đó vừa thấy cậu đã nhỏe miệng cười. Chất giọng khá trầm ấm nhưng lại đáng yêu đến kì lạ.
" Chán lắm, gọi có việc gì? "
" Gọi hỏi thăm thôi." Nani nheo mày nhìn đầy nghi hoặc.
" Thật đó, hỏi thăm thôi." Thấy Nani nghi hoặc thế cậu chàng liền tiếp lời.
" Phuwin, muốn gì nói luôn đi." Cậu chàng ấy tên là Phuwin, cậu và em gặp nhau vào một buổi chiều tà của cuối năm lớp bảy trong một trường hợp hơi kì. Phuwin hôm đó đang trên đường về bỗng bị chó rượt, rượt chạy hết gần ba ngõ đường vẫn không dứt được đúng lúc đó em đâm sầm vào Nani. Cơn sợ hãi lên đến tột độ không cần quan tâm là ai liền đu lên người cậu hoảng loạn cầu cứu. Lúc đó cậu cũng hoảng lắm, đột nhiên bị một người xa lạ quấn mình như bạch tuột ngay giữa đường. Phuwin cứ kêu cứu khiến cậu càng hoảng hơn, ánh mắt lia nhanh qua xung quanh cuối cùng phát hiện được con chó bự đang đứng ngoan ngoãn trước mặt. Nani lúc đó không biết nên khóc hay nên cười đành vẫy tay đuổi con chó đi. Phuwin cảm ơn cậu rối rít mời cậu ăn bữa cơm sau đó liền trở thành bạn.
Một con chó bự đã đưa hai cậu chàng này đến với nhau.
" À thì...bố mẹ tao ly hôn rồi." Nụ cười trên môi Phuwin bỗng gượng gạo. Cậu biết gia đình Phuwin không hạnh phúc, rất hay cãi nhau nhưng chưa từng nghĩ tới khuynh hướng này.
" Rồi mày tính theo ai đây? " Nani không hỏi nguyên do ly hôn của hai vợ chồng ấy chỉ quan tâm rằng Phuwin sẽ theo ai. Theo bố thì khổ mà theo mẹ lại càng khổ thêm, hai người họ giải thoát cho nhau thì ai giải thoát cho em?
" Tao không biết...tao không muốn theo ai cả." Gương mặt tuấn tú thoáng lên nét muộn phiền, Nani rất ít khi thấy cảm xúc này của Phuwin. Suốt mấy năm làm bạn cậu luôn thấy Phuwin cười tươi, rất ít khi phiền muộn. Thậm chí khi gia đình nó cãi nhau cũng chẳng thấy nó buồn. Nét mặt xinh đẹp tươi tắn giờ lại trở nên sầu não vô cùng, cậu nhìn mà cảm xúc cũng chùn xuống theo.
" Tao muốn nhờ mày một chuyện."
" Sao? "
" Mày kiếm giúp tao nhà trọ nào giá rẻ đi, tao muốn ở riêng."
Nani im lặng hồi lâu vẫn không trả lời, Phuwin không nhận được sự hồi đáp cũng trở nên sốt ruột.
" ...Hiện tại tao có một chỗ." Rất lâu sau đó cậu mới lên tiếng.
" Ở đâu thế? " Tiếp đó Nani nói ra một dòng địa chỉ, Phuwin lôi ra giấy bút bắt đầu ghi chép. Ghi xong lại cảm thấy sai sai liền ngẩn đầu lên nói.
" Đây là nhà mày mà? "
" Ừ, cứ sang đó ở đi."
" Nhưng mà..."
" Không sao, chìa khóa dự phòng tao để ngay dưới chậu cây ấy cứ lấy lên mà vào nhà." Cậu được bố mẹ mua cho một căn hộ ở gần trường để thuận tiện đi lại, căn nhà không quá rộng đủ chỗ cho hai đến ba người ở. Một sảnh một lầu, vườn rộng tương đối thoải mái.
Phuwin tất nhiên không dễ dàng đồng ý, Nani phải bảo cậu làm việc nhà để trả tiền xem như là cậu cho thuê. Mấy việc cậu muốn em làm đều nhẹ nhàng, chỉ đơn giản là lau nhà, rửa chén và dọn ít cỏ trong sân. Chỉ khi đưa ra ý định đó thì Phuwin mới đồng ý. Nói thêm dăm ba câu thì họ cũng cúp máy.
Nani nằm dài trên giường không biết suy nghĩ điều gì mà trong có vẻ rất trầm tư. Trầm tư chưa được bao lâu thì bố mẹ ở dưới lầu đã réo tên liên tục khiến cậu phải lết xuống. Vì ở nhà nên cậu ăn mặc đơn giản, chiếc áo phong màu nâu và chiếc quần cụt.
Vừa ló đầu ra khỏi đoạn thang thứ nhất đã thấy choáng ngợp. Anh em bạn dì họ hàng gì đề đến đông đủ Ohm cũng về và còn có thêm hai người lạ mặt. Nani đứng sững ở đó cho đến khi bị mẹ kéo xuống, khoảng khắc cậu vừa thấy cảnh dưới sảnh là cậu đã muốn bỏ chạy.
" Hôn sự này tốt đấy, hai công ty có thể giúp đỡ lẫn nhau."
" Xem qua hình thấy hai đứa cũng hợp đôi. Trai tài trai sắc quả thật rất đỉnh."
" Nuôi nó lớn, nó đẹp, nó trắng trẻo hồng hào như vậy thế mà giờ phải gã nó đi."
" Thôi, con gái lớn cũng lấy chồng, con trai sớm muộn không chồng cũng vợ."
" Vậy là gã Nani thật à? "
" Đúng vậy, hai bên gia đình mới gặp nhau tuần trước nhưng mà chưa nói với Nani."
Cậu ngồi giữa chốn người lớn, chuyện họ nhắc đến toàn là cưới sinh chồng vợ. Nani ngồi đó mãi không tiêu hóa được, không nói được bất cứ lời nào.
" Khoan! Cưới? " Đến khi ngộ nhận ra tất cả cậu mới nói.
" À, vụ Dew ấy. Hôn ước giữa hai đứa được lập lại rồi." Mẹ vừa cười vừa nói.
Gì chứ? Hôm qua vừa bảo đã hủy bỏ từ lâu bây giờ lại lập lại?
" Con không đồng ý! " Nani tất nhiên phản bác, cậu chưa từng gặp Dew lúc lớn thậm chí dáng vẻ lúc nhỏ cậu cũng chẳng nhớ bây giờ lại nói đến chuyện cưới hỏi. Ai chấp nhận được?
" Thôi nào con, dù gì cũng đã lỡ rồi." Bố ngồi đó nhâm nhi tách trà rồi nói một cách thản nhiên.
" Con không muốn! Việc yêu ai, cưới ai là quyền của con! " Nói rồi cậu chạy vụt lên lầu, mọi người cũng hơi xì xào bàn tán khiến ông bà hai bên gia đình có chút ngượng ngùng.
" Bố gọi con đến đây có việc gì? " Một giọng nam trầm vang lên từ phía sau mọi người. Cậu chàng cao ráo mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu và chiếc quần âu màu be bước vào, phonh cách ăn mặc này quả thật là không dành cho mùa hè. Nhưng gương mặt lại rất điển trai, nét nào ra nét ấy rất hút mắt. Cuốn hút nhất vẫn là đôi mắt, hận thấu tâm can, lặng thầm như nước, tâm tư khó đoán.
" Chuyện kết hôn của con với Nani. Hai bên đã quyết định rồi nên con đừng hòng chối." Bố Dew, một người vô cùng nghiêm khắc. Nghiêm từ dáng vẻ cho đến lời nói, Dew nghe xong ánh mắt vẫn không chút dao động biểu cảm lạnh tanh gật đầu một cái.
Dew cũng chào mọi người rồi ngồi xuống ngay cạnh bố mẹ, mông vừa đặt xuống là não bộ lẫn thính giác đều bị làm phiền. Ai cũng nháo nhào khen hắn, hỏi hắn đủ thứ chuyện và cả đem con gái nhà mình ra giới thiệu. Từ đầu đến cuối Dew chỉ trả lời những câu cần thiết, không cần thiết sẽ im lặng, vẻ mặt lạnh tanh trông dọa người không hề có một ý cười nào. Bố mẹ Nani kêu hắn đi khuyên nhủ cậu, mối hôn sự này thật sự quan trọng trong việc kinh tế của hai bên gia đình. Vừa hay Dew cũng muốn thoát khỏi nơi này nên liền đồng ý, nếu lên đó mà bị mắng thì sẽ đỡ hơn là nghe mấy lời thảo mai lấy lòng này.
Hắn đi theo chỉ dẫn của mẹ cậu và đến được trước cửa, hắn đứng đó im lìm một lúc mới gõ cửa.
" Mở cửa." Có lẽ nghe giọng xa lạ nên người bên trong không đáp mở cửa thì càng không. Hắn kiên nhẫn gõ thêm một lần nữa, lần nữa và đến lần thứ ba cánh cửa đã mở ra.
" Sao m-...Ủa? Cái đầu đâu? " Trước mắt cậu chỉ có một mảng màu nâu và phần yết hầu của người đàn ông, hoàn toàn không ngước lên nhìn.
" Trên này, ngước lên một chút." Nghe giọng Nani liền sững người, cơ thể run run ngước lên chân cũng tự động lùi về hai bước. Người hướng mắt nhìn lên kẻ rũ mắt nhìn xuống, hai người như quay lại sân bay ngày hôm đó.
" Cậu là Nani? " Bỏ qua vẻ kinh ngạc của cậu hắn tiến đến hỏi thẳng vào trọng điểm.
" Ư-Ừ." Nani lùi lại thêm vài bước nửa đến khi chân chạm bên mép giường mới dừng lại.
" Sợ tôi đến vậy à? " Hắn bước vào khóa cửa lại hỏi tiếp.
" Làm gì có, ai sợ? Anh xông vào phòng tôi mắc gì tôi sợ. Anh mới là người phải sợ."
" Vậy à? " Hắn vẫn dửng dưng không quá để tâm đến những lời Nani.
" Biết tôi là ai không? " Hắn tiến về phía bàn học kéo ghế ra ngồi, hỏi với chất giọng thư thái nhẹ nhàng.
" Anh là cái người tôi va phải ở sân bay, tính đến bắt tôi đền tiền thuốc men à? " Nani khoanh tay khoanh chân ngồi trên giường hơ hất cằm về phía hắn rồi nói.
" Hả? "
" Chứ không phải hả? Mới một tháng trước, tôi chưa quên đâu."
" Đúng là có va phải, nhưng hôm nay tôi đến đây với một danh nghĩa khác. Không phải đến với tư cách là một người cần được bồi thường." Hắn vắt chân, hơi ngả người về phía trước lấy tay chống cằm rồi nói với cậu.
" Danh nghĩa gì? Đến đây làm gì? " Không biết sao nhưng cậu có dự cảm chẳng lành, cảm giác như lời nói tiếp theo của hắn khiến cậu bất ổn.
" Tôi đến với tư cách là Jirawat Sutivanichsak, là người được đính hôn ước với em và là chồng sắp cưới của em."
" Thánh thần thiên đụng ơi!! " Cậu tất nhiên sốc rồi, cậu không hề nghĩ đến phương diện này. Vừa mới nghe cưới hỏi ở dưới giờ người thật leo tận đến phòng luôn rồi.
" Tôi có một số lời muốn nói với em." Hắn cẩn trọng trong từng lời nói, nghiêm túc nhưng không cọc cằn. Giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ khiến đối phương ngoan ngoãn ngồi im.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com