Chương 8
Chu Yếm nhìn cây trâm đến ngây người, lại không phát hiện trời đã bắt đầu đổ mưa.
Khi ấy, có kẻ nguyện ý cầm ô che đi từng hạt mưa cho y, đối với Chu Yếm nhìn đến chăm chú, trông thực ngốc nhưng lại chọc đến Chu Yếm tâm đều phảng phất vui sướng.
Đột nhiên từ trong ngực Chu Yếm truyền tới cơn đau kịch liệt, khiến y ngay cả chân cũng đứng không vững. Cảm giác khó thở cùng bí bách này không biết được nguyên do, đang lúc Chu Yếm ôm lấy chính mình ngực cố gắng điều tức. Một mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi vờn qua, khiến y giống như quên đi cơn đau đang hành hạ chính mình. Ánh mắt y sáng rực, loại cảm xúc mừng rỡ dâng lên từ đáy lòng xen kẽ cùng đau đớn bên trong. Chu Yếm ngửi thấy được khí tức quen thuộc, thứ khiến y nhung nhớ đến phát điên.
Hương hòe gỗ, mùi hương độc nhất vô nhị chỉ thuộc về Ly Luân.
Chu Yếm nén lại cơn đau, nhanh chóng xác định hướng bay của hương hòe gỗ. Nó đến từ hướng Nam, cách đây không xa. Có lẽ phía trước có một tòa thành nhỏ, là Ly Luân thật sao? Tiểu hòe yêu của y.. Chu Yếm ngay lập tức đi theo mùi hương chỉ dẫn, y lại sắp tìm được Ly Luân. Là thần linh đang giúp y sao?
_________________
Bên trong miếu hoang lúc này, tiểu Ly Luân ôm chính mình bụng co rúm vào một góc. Trời bên ngoài đang mưa rất to, hắn lại càng giống chú chó con nhỏ bị bỏ rơi nơi không người này. Đôi mày nhíu chặt lại càng khiến khuôn mặt non nớt trở nên chật vật, tiểu Ly Luân khó chịu bởi cơn ác mộng đang vây lấy mình. Hắn thấy mình đang đứng giữa một nhân gian ồn ào, trước mặt là một thiếu niên xinh đẹp đối với hắn cười nói, tiểu Ly Luân không thể nghe rõ y nói gì cũng không thể cử động tiềm thức của bản thân. Chỉ mặc cho thiếu niên kia hết lôi kéo từ nơi này sang nơi khác. Người kia luôn miệng gọi hắn cái gì "Ly" không rõ. Nhưng hắn là biết được thiếu niên này thật dễ nhìn, từ khi hắn lưu lạc nhân gian chưa từng gặp qua ai đẹp đến như vậy, tiểu Ly Luân chính là tham lam càng nhìn càng nhiều.
Đang lúc mê mẩn đối với thiếu niên ngắm nghía, ngực trái của hắn lại đau kịch liệt. Thiếu niên kia cũng hóa thành bộ dáng trưởng thành. Cũng buông ra đôi tay vẫn luôn nắm lấy hắn, hắn cảm khóe mắt nóng lên, không ngừng rơi nước mắt. Cơn đau buốt từ ngực trái khiến tiểu Ly Luân không thể cầm cự, bóp nghẽn lại trái tim của hắn, hắn cảm giác có lẽ là mình sắp không xong rồi. Ngay lúc tiểu Ly Luân ánh mắt tan rã, ý thức dần biến mất cũng là lúc hắn thoát khỏi cơn ác mộng. Ngây ra chưa thể phản ứng điều gì, chỉ có vết thương từ trên người mới dần đưa tiểu Ly Luân trở lại tỉnh táo.
Hóa ra chỉ là mộng.
Tiểu Ly Luân nhìn ra bên ngoài vẫn là một mảnh tăm tối, thêm cả cơn mưa càng khiến cho không khí trở nên ẩm ướt, khó chịu. Hắn nhìn xung quanh một lượt, lại lần nữa muốn nằm xuống ngủ tiếp. Đột nhiên ánh mắt tiểu Ly Luân va phải một bóng đen đang đứng ở ngoài sân kia, thân mình che ô hình như là.. đang nhìn hắn? Ngoài trời mưa rất to, kẻ đó chỉ lẳng lặng không di chuyển như là một bức tượng tạc.
Tiểu Ly Luân là có chút khiếp sợ, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh. Là người, hay là ma? Tiểu Ly Luân chân khẽ động, chịu đựng vết thương tìm đến vật phòng thân. Hắn nhìn thấy một khúc gỗ bị vứt lăn lóc trong góc. Không cần suy nghĩ lập tức chạy lại với lấy khúc gỗ, đang lúc chuẩn bị quay lại nhìn xem kẻ đứng ngoài còn ở đấy không. Một bàn tay chạm đến trên vai hắn, xúc cảm rõ ràng rành mạch nhưng lại lạnh lẽo đến nỗi muốn đem tim hắn đều nhảy ra ngoài. Tiểu Ly Luân theo phản xạ giật bắn, hắn từ lúc thành ăn mày đến giờ chưa từng gặp ma. Nghe những tên ăn mày khác kể rất nhiều về một thứ tâm linh đáng sợ sẽ ám hắn, hù dọa, hắn chính là chưa bao giờ tin đến, còn bĩu môi khinh thường bọn chúng.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.
- Kêu cũng thật đại nha..
Âm thanh trầm ấm vang lên, mang đến cho người ta một cảm giác bình yên nhưng với tiểu Ly Luân lúc này không khác gì là địa ngục.
- Tiểu tử, không cần bị dọa sợ, ta không phải ma.
Tiểu Ly Luân nghe đến ba chữ "không phải ma" đôi mắt từ nãy giờ vẫn nhắm chặt khẽ hé ra. Trước mắt hắn là khuôn mặt đẹp như tạc tượng của một nam nhân, dù hai bên tóc của y đã sắp bạc đi phân nửa. Tiểu Ly Luân ôm chặt khúc gỗ, thanh âm non nớt như chú chó nhỏ bị sấm dọa sợ.
- Ngươi.. không phải ma?
- Đúng vậy.
Tiểu Ly Luân thở ra một hơi, ánh mắt lại đầy trách móc nhìn kẻ vừa tới, giọng nãi thanh khí mang theo tia chất vấn.
- Vậy vì cái gì lại không đứng ngoài mưa, không động đậy lại lại còn nhìn ta! Ta nói cho ngươi biết, ta là ăn mày không có tiền để cướp.
Chu Yếm phì cười trước phản ứng của tiểu Ly Luân, tuy y tìm đến nơi phát ra mùi hương của cây hòe nhưng lại nhìn không thấy bóng dáng của Ly Luân. Chỉ thấy một tên nhóc ăn mặc rách rưới nằm dưới đất, vẻ mặt không mấy dễ chịu. Hẳn là gặp ác mộng đi, ngay lúc y còn đang thẫn thờ lại thấy tên nhóc nằm trên đất có động tác. Còn là ngơ ngác, thân hình đang thả lỏng lại đột nhiên cứng đờ. Có lẽ là nhìn thấy y đi, mình dáng vẻ hiện giờ rất có thể dọa đến hắn. Trông không khí trộn lẫn hương hòe lại xen lẫn thêm cả mùi máu tanh, tên nhóc kia bị thương sao? Còn nhỏ như vậy, Chu Yếm có ý tốt liền nhanh chóng tiến vào lại dẫn đến một màn dở khóc dở cười này.
- Tiểu ăn mày, ta không phải cướp. Ta kêu Triệ- kêu Chu Yếm.
- Chu Yếm?
Tiểu ăn mày ánh mắt phòng bị nhìn y, vẫn mang theo nghi ngờ hỏi đến.
- Nếu không phải cướp vì cái gì lại đứng ngoài không vào?
- Ta đến tìm bằng hữu. Cũng là tìm không thấy nên tính đi vào trú mưa, nhìn thấy ngươi còn say ngủ nên ta không dám bước vào làm phiền, sợ dọa đến ngươi.
- Không phải là bây giờ cũng dọa ta sao..
Cả hai đều trò chuyện rất tự nhiên, đem tiểu Ly Luân từ trạng thái phòng bị sang đến thoải mái mà cùng Chu Yếm nói chuyện phiếm tận một canh giờ, có lẽ đã thực lâu không ai trò chuyện với hắn, tiểu Ly Luân càng là muốn cùng Chu Yếm thân cận đôi chút. Chu Yếm có đôi lúc lại trêu chọc hắn đến đỏ cả mặt, tiểu Ly Luân biết mình không thể cãi lại, trừng mắt nhìn y hòng đe dọa. Chỉ có thể thầm mắng trong lòng, dù sao tên này cũng có thể là một đại nhân vật, y từ trên xuống dưới đều phát quan chỉnh tề. Người như vậy lại lạc mất bằng hữu mà phải đi tìm trong mưa sao?
Nhìn tiểu tử cả người đều súc thành một đoàn, miệng lại lẩm bẩm làm Chu Yếm nghĩ là đang mắng hắn. Chu Yếm tưởng đến bộ dáng của Ly Luân của ba vạn bốn ngàn năm trước, mỗi khi giận dỗi quá y đều hóa hình thành cây hòe yên tĩnh không thèm để ý tới y. Chu Yếm chỉ đành leo lên đu vào vòng trên đó, sống chết ôm lấy thân cây, mất nửa ngày mới hống tới Ly Luân đáp lại y một câu. Bộ dạng xem đến đáng yêu cực kì, khóe miệng Chu Yếm không khỏi câu lên.
- Ngươi cười cái gì?
Chu Yếm bừng tỉnh khỏi hồi ức, cả hai mắt lớn trừng mắt nhỏ. Chu Yếm không nói gì nhưng lại ngồi gần hắn hơn. Tiểu Ly Luân vẫn đang nhìn y chăm chú, giống như là đang nghiên cứu.
- Ở đây không có bằng hữu của ngươi đâu, nếu không sai thì ta khẳng định từ tối đến giờ vẫn luôn là ta một mình ở đây.
Chu Yếm tay vừa xoa xoa chiếc ô trong tay, y cảm nhận được hương hòe vẫn đang ở đây. Chính xác là khi cây hòe nở hoa, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi y. Để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Chu Yếm.
- Vậy nếu ở đây không có ta bằng hữu, tiểu ăn mày liền đuổi ta đi sao?
Tiểu Ly Luân nghe đến câu hỏi này, không biết phải trả lời như thế nào. Suy nghĩ một lúc mới ngước lên nhìn y, miệng nhỏ lắp bắp nói.
- Ngươi đã tới rồi thì ở tạm đến lúc mưa tạnh đi, miếu này cũng đâu phải của ta.. Còn nữa, ta có tên, không được gọi ta là tiểu ăn mày!
Chu Yếm cười cười nhìn hắn, y luôn thích gần gũi với con người. Thấy tiểu tử thúi này vẫn đang bị thương nhưng vẫn mạnh miệng, tay Chu Yếm khẽ thi triển yêu lực làm một chút tiểu ý nhỏ. Đem vết thương cố gắng lành đến hảo, cười cười trêu chọc nói.
- Ăn mày cũng có chính mình tên sao? Tiểu tử thúi nói cho ta nghe xem?
Chu Yếm cảm thấy đứa trẻ này tính khí cũng giống như Bạch Cửu ở Tập Yêu Ti, lũ trẻ thường có điểm chung giống nhau như vậy. Y quen tay xoa đầu tiểu Ly Luân, tiểu Ly Luân đột nhiên cảm thấy bụng mình không còn đau nữa, các vết thương giống như không có tồn tại. Bản thân hắn trở nên khỏe mạnh không sai biệt lắm, đang cảm thấy kì lạ lại bị Chu Yếm không ngừng vò hắn đầu. Hắn bực bội liếc nhìn y một cái, nghĩ đến cái tên mà những người kia đặt cho hắn, một cỗ cảm giác tự hào dâng lên.
- Đó là đương nhiên, ai mà không có tên. Ta là Ly Luân, sau này cấm ngươi gọi ta tiểu ăn mày.
Chu Yếm nụ cười khựng lại, hắn tên gì cơ?
Ly Luân?
Chu Yếm bàn tay đang xoa đầu tiểu Ly Luân dừng lại giữa không trung, hắn kêu hắn là Ly Luân. Nhưng rất có thể chỉ là.. chỉ là trùng hợp.
- Kia, vì sao ngươi tên Ly Luân nha?
Tiểu Ly Luân nhìn thấy Chu Yếm ánh mắt tò mò, cho rằng y đang ngưỡng mộ chính mình tên quá đẹp đi, thõa mãn nói.
- Ba tháng trước một tên lang thang nhặt ta về từ dưới gốc cây hòe, hắn bảo khi đó có gọi bao lâu ta cũng không tỉnh. Không đành lòng nhìn ta lạnh một đêm liền đem ta về, sau bọn hắn lại kêu ta tên Ly Luân... Kì thực ta cũng không nhớ tại sao mình lại ngủ ở đó, ta không biết cha mẹ mình là ai. Bọn hắn nói là ta bị bỏ rơi, có lẽ là như thế.
Chu Yếm nghe được tiểu Ly Luân lời nói, ánh mắt đã phiếm hồng. Thủy quang xuyên thấu đều là bóng hình của tiểu hài tử trước mặt này, ba tháng trước là thời điểm Ly Luân hồn phi phách tán, nguyên thần lưu lạc nhân gian. Phiêu dạt khắp chốn. Ngày hôm nay, y nhìn thấy một cái tiểu ăn mày tự xưng mình Ly Luân, hóa ra không phải là y đến sai chỗ. Mà đích xác hắn chính là Ly Luân nguyên thần hóa thành, bám vào cây hòe tự có chủ đích mà hóa hình.
Tiểu Ly Luân nhận thấy Chu Yếm nhìn mình quá mức kì quái, không phải vì một cái tên mà đến mức ngốc luôn đi?
- Chu Yếm, ngươi làm sa-
Lời chưa dứt, xung quanh tiểu Ly Luân bị bao phủ bởi một cái ôm ấm áp, đã thực lâu chưa từng có ai ôm đến hắn quá, cho hắn cảm nhận được hơi ấm. Chu Yếm ôm tiểu Ly Luân thực khẩn, tựa như đánh mất đồ vật đã lâu tìm lại, nhưng Ly Luân không phải đồ vật. Ly Luân là cái yêu nhất yêu của Chu Yếm, Chu Yếm nén lại chính mình nước mắt, không thể để Ly Luân nhìn được bộ dáng thất thố này của y.
- Chu Yếm, ngươi ôm ta làm cái gì? Người ta hảo bẩn.
Chu Yếm đau lòng, không nỡ ôm quá chặt sợ hãi đến tiểu Ly Luân sẽ đau. Ly Luân là một cái cây hòe yêu yêu thích sạch sẽ, hắn lại càng ghét nhân loại, càng ghét bị yếu thế. Nhưng tiểu Ly Luân trước mặt đây lại toàn thân thương tích, không chỗ nào lành lặn, là bị người đánh qua rất nhiều lần. Quần áo nhuốm đầy bùn đất, rách rưới. Ly Luân luôn tự tin, cao ngạo lại vì chính mình thân phận cùng bộ dáng ngại đến y ôm một cái.
- A Ly, ngươi không bẩn. Nhớ kĩ, không bẩn.
- Người mắt là có vấn đề đi, rõ ràng là..
Chu Yếm đột nhiên buông ra Ly Luân, đôi mắt chứa đựng vô vàn lời nói lại chẳng thể nói lại. Khiến tiểu Ly Luân ngây ngốc nhìn y, tại sao hắn lại cảm thấy kẻ này hình như đang đau lòng, còn có bi thương đâu? Chu Yếm này thật là một người giàu tình cảm nha. Tự nhiên hai mí mắt của tiểu Ly Luân giống như đánh vào nhau, hắn cảm thấy thực buồn ngủ, nhưng hắn còn chưa hỏi qua Chu Yếm tại sao lại bày ra vẻ mặt đó. Ý thức dần dần tan rã mà gục vào lòng Chu Yếm ngủ thiếp đi. Chu Yếm nhẹ nhàng đặt tiểu Ly Luân vào trong lòng y, dùng một ít yêu lực đem Ly Luân từ dưới lên trên đều biên sạch sẽ một lượt, y không biết chính mình tâm can đã trải qua những gì. Giờ đây Ly Luân khuôn mặt không còn những cái đó ô uế bụi bẩn, cư nhiên khuôn mặt là bản sao thu nhỏ của Ly Luân thời niên thiếu.
Nhìn tiểu Ly Luân an thuận ngủ say trong lồng ngực, hơi thở vững vàng kề sát Chu Yếm. Chu Yếm từ lúc Ly Luân đi cũng không khóc quá, nhưng những ngày dạo gần đây nước mắt y rơi lại càng nhiều. Nỗi đau cùng kí ức hơn ba vạn năm như lần lượt đánh xuống cho Chu Yếm hồi chuông cảnh tỉnh, đem y từng ngày đều khổ sở mà trải qua.
A Ly, ngươi không dơ, ngươi không bẩn. Ngươi là cái sạch sẽ nhất yêu, là trong sáng, thuần túy nhất. A Ly, ta đem ngươi nguyên thần thu thập hảo, ngươi nhất định phải trở về bên cạnh ta.
Chu Yếm đem cây trâm mang theo bên mình, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của tiểu Ly Luân. Thân thể của hắn dần phát sáng, cuối cùng biến thành những đốm sáng nhỏ đi vào bên trong cây trâm. Cảm nhận được trong lòng đột nhiên trống rỗng, không khỏi khiến Chu Yếm cảm thấy cô quạnh. Y không dám nói lời từ biệt với nguyên thần, trực tiếp đem thu vào là điều tốt nhất. Nguyên thần chính là một phần của Ly Luân, mỗi lần từ biệt lại nhắc nhở y ngày hôm ấy Ly Luân chính là cái dạng gì tan biến ở trước mắt hắn.
Y nhìn bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, thu thập được một trong những nguyên thần quan trọng là chuyện tốt, nhưng Chu Yếm không có cách nào cười lên. Chỉ là y tham lam lấy từng khoảnh khắc được ở bên Ly Luân, bởi vì mỗi lần thu thập được nguyên thần, quay lại với y chỉ có hiện thực. Một hiện thực không có Ly Luân, không cách nào lấp đầy khoảng trống trong y. Dưới mái hiên của miếu thờ hoang tí tách những hạt mưa không ngừng rơi xuống, bóng lưng lẻ loi của một nam nhân lặng lẽ nhìn bầu trời từ màn đêm tĩnh lặng đến bình minh rực sáng. Y ngồi đấy cả một đêm, tĩnh lặng như một pho tượng tạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com