Chính văn - Chương 5 [Hết]
Trong văn phòng Tổng giám đốc Thiên Song, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư ngồi đối mặt nhau, Ôn Khách Hành không biết vì sao, anh luôn cảm thấy trong mắt của Chu Tử Thư, giống như, giống như có tình yêu thật nồng nàn đối với anh.
"Chu tổng, anh thích tôi? Đúng không. Ý tôi là, loại thích giống tình yêu nam nữ vậy." Ôn Khách Hành thật nhanh tới gần Chu Tử Thư, mặt Chu Tử Thư trực tiếp có chút đỏ lên.
"Đúng thế, anh thích em, anh yêu em, anh muốn bảo vệ em cả đời, anh không thể nhìn có người chửi bới em, không thể nhìn có người bắt nạt em, anh muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em chu toàn, thành hậu thuẫn của em."
Ôn Khách Hành vốn chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh cũng chỉ thử mà thôi, không nghĩ rằng Chu Tử Thư thừa nhận thống khoái như vậy.
"Vì sao lại thích tôi?" Ôn Khách Hành không khỏi tim đập có chút nhanh hơn, lần đầu tiên, lần đầu tiên có người nói với anh như vậy, muốn bảo vệ anh.
"Anh không sợ, tôi thật là cái loại người này, do đó phá hủy công ty của anh sao?"
Ôn Khách Hành rất hiểu, đối với loại giám đốc công ty như bọn họ mà nói, sự nghiệp và công ty luôn luôn đều là quan trọng nhất.
"Sợ chứ! Anh không sợ công ty hủy hoại, anh chỉ sợ em thật sự bị người bức bách, anh chỉ sợ em bị dập tắt ánh sáng, anh sẽ oán hận chính mình, không thể sớm một chút bảo vệ em."
Cho dù là nam hay nữ, trước ý muốn bảo vệ mình đều sẽ sinh ra sự ỷ lại và yêu thích.
Một người tâm ở trong bóng tối, thân ở dưới ánh sáng, yêu thích nhất loại thiên vị này, bọn họ khát vọng sự thiên vị như vậy.
Cách làm của Chu Tử Thư đối với Ôn Khách Hành mà nói không khác thiên sứ hàng lâm, không khác thần minh cứu rỗi.
"Anh nói muốn bảo vệ tôi? Chính là vì sao anh không tới sớm một chút đâu, vì sao chứ, vì sao tôi kiếp trước kiếp này đều không trốn thoát được vận mệnh bi thảm." Ôn Khách Hành nói xong, anh mới cảm thấy không thích hợp, vì sao anh lại muốn nói kiếp trước kiếp này, kiếp trước của anh...
"Lão Ôn! Đệ nhớ ra rồi sao. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, kiếp trước là ta có lỗi với đệ, là ta bức tử đệ, đệ cho ta một cơ hội nữa được không? A Nhứ đời này nhất định sẽ chăm sóc đệ thật tốt, bảo vệ đệ chu toàn."
...
Ôn Khách Hành đầu đau như muốn nứt ra, anh trực tiếp ngã xuống từ trên ghế dựa. "Đừng tới đây! Tránh ra, tránh ra đi!"
"A Nhứ, ngoan, uống thuốc đi."
"A Nhứ, ta đau... Đừng đánh ta được không..."
"A Nhứ..."
"A Nhứ..."
...
"A Nhứ, huynh tìm được ta, ta rất vui vẻ." Ánh mắt của Ôn Khách Hành khôi phục thanh minh, anh nhìn Chu Tử Thư bị mình lung tung đẩy ngã trên mặt đất, liền ngồi xổm xuống, nâng Chu Tử Thư dậy.
"Lão Ôn..." Chu Tử Thư trực tiếp ôm lấy Ôn Khách Hành, nước mắt của hắn thấm ướt quần áo Ôn Khách Hành "Ta nhớ đệ lắm, ta thật sự rất nhớ đệ, Lão Ôn... Đừng rời ta đi."
Ôn Khách Hành cũng ôm Chu Tử Thư, anh vỗ vỗ phía sau lưng Chu Tử Thư, an ủi hắn. "A Nhứ, đừng khóc, ta không sao, huynh xem, không phải ta vẫn ở đây sao?"
"Thật xin lỗi, Lão Ôn, nếu, nếu như ta sớm nhớ lại, đệ sẽ không lại phải thừa nhận nhiều đau khổ như vậy."
...
Bàn phím hiệp ở khắp mọi nơi, bọn họ mắt mù có lựa chọn, bọn họ thích tranh cãi, cái gì đều có thể mắng.
Ha ha ha: Chẳng lẽ chỉ có một mình ta cảm thấy không thích hợp sao, Thiên Song là ai, bọn họ là công ty hàng đầu quốc nội, tưởng phá đổ công ty nhỏ dễ như trở bàn tay, Ôn Khách Hành hãy cút khỏi ngành giải trí đi, vì tẩy trắng bản thân mà không tiếc ngủ cùng Chu tổng.
Ta là người qua đường: Mời Ôn Khách Hành nói cho mọi người biết, anh cho Chu tổng ngủ bao nhiêu lần, mới khiến Chu tổng không phân thị phi, phá đổ bách gia công ty!
...
Chu Tử Thư nhìn mấy kẻ tôm tép nhãi nhép kia, hắn trực tiếp phát luật sư hàm, kiện bọn họ táng gia bại sản.
...
Trong biệt thự, Chu Tử Thư nhìn Hạ Hoài Cẩn diễn cảnh hôn với Ôn Khách Hành, hắn quả thực chua đến răng đều rớt.
Ba phút đồng hồ trôi qua, bọn họ vẫn còn hôn! Tức chết Chu tổng, hắn tức giận trực tiếp đập TV.
...
Ngay lúc này, điện thoại di động Ôn Khách Hành ném trên sô pha vang lên, Chu Tử Thư mở ra xem, là tin của Hạ Hoài Cẩn, khó trách Ôn Khách Hành vội vội vàng vàng đi ra ngoài, hóa ra là đi gặp người!
...
Tới buổi tối, Chu Tử Thư hoàn toàn không chịu nổi, lại còn cảnh diễn giường chiếu nữa chứ, Chu Tử Thư trực tiếp vồ Ôn Khách Hành tới, chỉ vào TV.
"Ôn Khách Hành!"
"A Nhứ ghen rồi sao?" Ôn Khách Hành bị Chu Tử Thư đè xuống ghế sa lon, nhưng anh cũng không yếu thế, còn hỏi lại Chu Tử Thư.
"Đúng vậy a, ghen rồi, em thành công đưa tới lửa giận của anh. Lão Ôn, ngày mai em nghỉ làm một ngày đi. Giờ chúng ta làm chút việc, sao hả?"
"Không được, ngày mai em còn có một đống hoạt động nữa, em phải kiếm tiền! Kiếm tiền khiến cho em vui vẻ, cho dù là anh cũng đừng tưởng quấy nhiễu em kiếm tiền."
Chu Tử Thư thật không ngờ rằng, kiếp này Lão Ôn lại có chấp niệm lớn như vậy đối với việc kiếm tiền.
"Ngày mai em đừng đi, anh đem Thiên Song cho em, đủ chưa, có phải còn kiếm nhiều tiền hơn so với công tác ngày mai của em không?"
"Không đủ, Thiên Song vốn là của em rồi, cầm đồ của em thu mua em, A Nhứ, anh thật sự càng ngày càng keo kiệt."
"...Lão Ôn, kiếp trước sau khi em qua đời, anh mỗi ngày..."
"Ngừng lại, đi đi đi, làm làm làm, vừa lòng sao, Chu đại thủ lĩnh?"
"Vừa lòng vừa lòng, đi thôi." Chu Tử Thư trực tiếp bế Ôn Khách Hành lên, sau đó bay nhanh lên phòng.
...
Ngày hôm sau, Ôn Khách Hành vẫn đi công tác, Chu Tử Thư trăm triệu không nghĩ tới, hắn kiếp này thân thể thể lực của tổng giám đốc lại kém như vậy, hắn và Ôn Khách Hành chơi đùa đến rạng sáng, hắn ngủ mất, mà Ôn Khách Hành, bởi vì thường xuyên khiêu vũ, thể lực lại cực kỳ tốt.
Lúc công tác, Ôn Khách Hành còn gặp Hạ Hoài Cẩn. Anh đau thắt lưng khó chịu. Nhớ tới ngày hôm qua, anh lại tức giận, vì thế anh chụp ảnh chung với Hạ Hoài Cẩn, sau đó còn cố ý gửi cho Chu Tử Thư.
Vợ yêu: Thật sự là trùng hợp, em với Hạ lão sư cũng rất có duyên phận.
Chu Tử Thư nội tâm đang kêu, "Ôn Khách Hành!!! Em có giỏi đêm nay đừng trở về!!!"
...
Chu Tử Thư mặc quần áo tử tế, phát hiện trên bàn có bữa sáng, hắn nở nụ cười, tính em còn có chút lương tâm.
Có điều, đêm nay em trở về, anh vẫn sẽ không bỏ qua cho em!!!
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com