Chấp niệm(2)
Chấp niệm(2)
Cứ như vậy, hai người ở trong Võ Khố, một người nằm ngủ, một người nghiên cứu các quyển sách trong khố để tìm ra nguyên nhân và xem thử có cách nào để lấy lại sức lực cho Ôn Khách Hành hay không, sẵn tiện tìm đường ra khỏi khố.
Gần một tháng trôi qua, Ôn Khách Hành vẫn cứ ngủ, nếu y không phải còn nhịp tim và vẫn thở thì hắn đã tưởng rằng y đã chết. Chu Tử Thư đã gom các túi lương thực cũ, trãi ra làm một cái giường cho Ôn Khách Hành và hắn, suốt thời gian hắn lấy tuyết làm cho tan ra rồi uống, ngoài ra hắn cũng không thấy đói, lâu lâu hắn cũng sẽ lấy nước tuyết mà mớn cho Ôn Khách Hành.
Tới ngày thứ 28 theo dấu gạch trên tường, Chu Tử Thư vẫn còn đang nằm trên giường ôm lấy Ôn Khách Hành, thì nghe một tiếng chấn động, hắn vội ôm chặt lấy Ôn Khách Hành, lấy thân mình che cho y. Sau một hồi, mới trở người quay lại thì thấy một bóng trắng tiếng vào.
Diệp Bạch Y nhìn cái võ khố này, ngoài mấy cuốn sách rách và đống lương thực bị ôi thiu và hư hỏng thì còn gì, giờ giang hồ túng thiếu gì mà đi tranh mấy cái này không biết.
Diệp Bạch Y nhìn người kia nằm đó, mà tên kia vẫn thản nhiên vậy, chắc là sống rồi chứ gì, còn tưởng phải hốt xác hai đứa này rồi chứ, thật đúng là có chút ghen tị, ngứa miệng mà không nhịn được châm chọc một câu: " Vẫn chưa chết, đúng là một đôi tai họa nhân gian"
Chu Tử Thư nhìn người đến là Diệp Bạch Y liền mở miệng gọi: " Diệp Tiền bối, ngài làm sao vào được đây?"
Diệp Bạch Y dương dương tự đắc nhìn hắn: " Phá"
Chu Tử Thư mặt đen lại nhưng vẫn bình tĩnh, đứng dậy nói " Diệp Tiền bối, ngài có thể xem qua Ôn Khách Hành được không, y... y... đã ngủ được một tháng rồi.
Diệp Bạch Y tiến đến bên cạnh người đang nằm kia, tay bắt lấy cổ tay y, sau gần 5' ông bắt mạch: "Tên nhóc này đúng là, kiên cường ta nói, nếu không phải nhờ ý chí thì bây giờ làm bạn với Hắc Bạch Vô Thường rồi, cũng cũng không ở đây với ngươi.
Diệp Bạch Y lại khoanh chân ngồi xuống kế bên Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư nhìn vậy là biết ngay Diệp Bạch Y muốn làm gì, nên cũng ngồi xuống giúp dựng Ôn Khách Hành dậy, khoang chân ngồi trước mặt Diệp Bạch Y.
Lão quái vật lại nói tiếp "May cho ngươi là y còn muốn sống, y ngủ là đúng, cơ thể quá yếu, kinh mạch gần như đứt đoạn nên cơ thể tự chìm vào giấc ngủ, tự bế kinh mạch, để chúng từ từ hồi phục cũng như bảo toàn sức lực, để ta truyền 2 phần Lục Hợp Thần Công cho y, trước mắt để chúng hồi phục được một phần kinh mạch của y, hiện giờ y quá yếu ta sợ nếu truyền quá nhiều thì cả mạng y cũng không còn."
Diệp Bạch Y bắt đầu vận khí chuyển sang cho Ôn Khách Hành. Sau chừng 2 nén nhang, Diệp Bạch Y thu lại tay, dù đang trong động tuyết nhưng cả ba người lại đổ mồ hôi như tắm. Chu Tử Thư thì vì lo lắng, Ôn Khách Hành thì không ngừng rên đau.
Kinh mạch của y không ngừng đau đớn như bị lửa đốt, cuối cùng Chu Tử Thư nhìn y tự cắn môi bản thân, liền lấy bắp tay cho y cắn, trong thần trí mơ hồ Ôn Khách Hành như tìm được thứ để ý giải tỏa đau đớn, dùng lực mà cắn lấy nó khiến tay của Chu Tử Thư máu chảy không dừng, nhưng hắn vẫn không kêu lên một tiếng, an tĩnh vuốt ve bàn tay người kia, dần dần Ôn Khách Hành bắt đầu cảm thấy tỉnh táo hơn, mang theo khí lực hơn.
Ôn Khách Hành mở mắt ra, y nhìn thấy Chu Tử Thư, tay chảy đầy máu lại bắt đầu lo lắng "Tay huynh, uhm, mùi máu, ta cắn huynh? A Nhứ xin lỗi."
Chu Tử Thư xoa xoa khuôn mặt đã dần có huyết sắt mà nói "Không sao, tí này không là gì hết, làm sao so bằng lúc ta tưởng ta đã mất đệ rồi."
Chu Từ Thư lấy một tà áo của mình đưa lên lau đi vết máu trên miệng Ôn Khách Hành, da của y bình thường đã trắng sáng, nay do cơ thể quá yếu, khí sắc cũng không có nên càng trắng bệt hơn, làm nổi lên màu đỏ tươi của máu. Hình ảnh này cũng quá mức mơ hồ.
Khiến hắn không nhịn được muốn chạm vào người này để xác nhận, vuốt ve một tóc bạc của y. Người này đúng là lúc nào cũng có thể, khiến mình mất đi sự bình tĩnh mà.
Diệp Bạch Y ngồi sau nheo mắt, cảm thấy chịu không nổi cái không khí này, khiến ông đứng phắt dậy, nói lớn để phá đi cái không khí ái muội này "Tiểu tử, số ngươi còn chưa tận, cố gắng mà sống. Các ngươi bây giờ, không thể ra khỏi cái núi này. Phải ăn sương uống tuyết thì mới có thể sống tiếp, giờ thì cứ ở đây mà tịnh dưỡng, qua mấy ngày ta sẽ dẫn Thành Lĩnh lên, nó đã khóc lóc suốt mấy ngày rồi, cũng thê thảm không hơn gì các ngươi."
Diệp Bạch Y phủi tay nói tiếp: "Giờ các ngươi phải cố gắng mà luyện Lục Hợp Thần Công, xuống núi chưa chắc đã không được, nhưng dục tốc bất đạt, ta nghĩ nếu không muốn Ôn Khách Hành kinh mạch lại lần nữa tổn thương thì nên để y dưỡng sức cho thật tốt rồi hãy tính"
Nói xong Diệp Bạch Y cũng đi mất, chắc do cảm thấy không khí ở đây quá khó hít thở. Chỉ còn lại Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành.
Y dù kinh mạch đã được khôi phục một chút nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Y không thể ngồi vững được mà phải dựa vào Chu Tử Thư, hắn với tay lấy chút nước mà đưa tới miệng y, Ôn Khách Hành uống được một ít nước, cảm thấy cổ họng mình thông được một chút.
Y ngước mắt nhìn A Nhứ của y mà nói, "Chúng ta ở đây được một tháng rồi sao, xin lỗi huynh, ta ngủ suốt không làm gì được, chắc huynh phải buồn chán lắm hả?
Chu Tử Thư nhìn y với ánh mắt dịu dàng, "Không sao, đệ không việc gì là được".
Hai người nói với nhau được vài câu, Chu Tử Thư đã nhìn thấy mi mắt của Ôn Khách Hành nhắm lại.
Chu Tử Thư nhẹ nhàng để Ôn Khách Hành nằm xuống giường. Hắn đi ra cửa để xem thử Diệp Bạch Y đã "phá" cửa vào như thế nào.
Đi ra thì chỉ thấy một mảng hỗn đột, tuyết, cát, đất, cả cái cửa cũng bị phá nát.
Chu Tử Thư cũng cực kỳ cảm tạ Diệp Bạch Y đã xông vào cứu họ, nhưng có thật sự cần phải phá nát cái khu vực này như vậy không?
Thời gian của Chu Tử Thư có thừa nên cũng không vội dọn dẹp, hắn đi ra ngoài, đứng trước cửa Võ Khố mà nhìn ra xung quanh, được hít thở không khí và hưởng cái gió lạnh làm người mình thanh tỉnh không ít.
Chu Tử Thư quay vào xem Ôn Khách Hành, kiểm tra kỹ rằng y vẫn đang ngủ và gió bên ngoài không vào được phía bên trong.
Thấy không có gì làm, huynh bắt tay vào dọn dẹp khu vực ngoài cửa.
Ôn Khách Hành cứ như vậy ngủ qua hơn hai ngày, tỉnh dậy được một chút rồi lại tiếp tục ngủ.
Chu Tử Thư mỗi khi làm gì lâu lâu phải chạy vào xem Ôn Khách Hành có tỉnh lại không.
Ngoài ra thời gian còn lại Chu Tử Thư cố gắng luyện công, hắn muốn mình phải mạnh mẽ hơn nữa, để sau này khi Ôn Khách Hành đã khôi phục thì huynh sẽ truyền một phần công lực qua cho Ôn Khách Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com