Chương 4
[16]
Dù rằng cái nhìn trêu chọc của A Tương rất đáng ghét nhưng Ôn Khách Hành vẫn không ngăn được sự vui vẻ ấm áp trong lòng. Trái tim già nua đã mốc meo của y cuối cùng cũng đón mùa xuân đến để hạt giống tình yêu được đâm chồi nảy lộc. Trước đây y không hiểu vì sao có những kẻ không có tình yêu không sống nổi, giờ yêu đương vào rồi mới biết được chẳng ai khống chế nổi bản thân khi tìm thấy nửa kia đích thực của mình.
Đối với vampire thì khoảng thời gian mười mấy năm rất ngắn, vậy mà chỉ cần chút thời gian đó thôi cũng đủ để A Nhứ trở thành phần không thể thiếu của đời y, y muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất cho A Nhứ, muốn mãi mãi ở bên hắn. Mối quan hệ giữa cả hai sau khi A Nhứ thổ lộ không thay đổi quá nhiều, có chăng chỉ là A Nhứ đã dám thẳng thắn thể hiện tình cảm hơn, cũng không thèm che giấu sự ghen tuông chiếm hữu như trước nữa.
Từ xưa hắn đã không thích thấy Ôn Khách Hành cắm răng hút máu con mồi rồi, y cũng chiều hắn chắt máu ra mới uống. Giờ thì uống bằng cách đó cũng khó tính, con mồi phải chọn con đã già sắp chết mới chịu. Máu của chúng thì dở tệ, nhiều khi vừa ngửi thôi đã muốn bỏ.
"Anh có thể hút máu của em." – Hắn ngang ngược nói. "Máu của em chắc chắn ngon và chất lượng hơn mấy thứ tạp nham ngoài kia."
Cũng chẳng biết hắn nghe ai nói việc uống máu có thể khiến vampire nảy sinh tình cảm với con mồi. Ờ thì cũng không phải không có trường hợp hiếm có đó xảy ra, nhưng thật sự, ai lại đi yêu chính đồ ăn của mình chứ? Chỉ có đã yêu từ trước rồi, việc hút máu là một trong những nghi thức để vampire kết bạn đời, từ đó về sau máu của bạn đời mới trở thành nguồn thức ăn chính.
Ôn Khách Hành cảm thấy việc kết bạn đời với A Nhứ còn quá sớm, A Nhứ dù sao cũng còn trẻ, chưa giao thiệp nhiều và chỉ biết có mình y, việc hắn tôn sùng y là bình thường. Vậy nên y muốn giữ nguyên mối quan hệ hiện tại, nếu qua thời gian tiếp xúc mở mang với thế giới mà hắn vẫn chỉ muốn ở bên y thì lúc đó y sẽ cân nhắc.
Nếu là vampire với vampire thì không cần quá lo lắng trước sau như vậy, bởi họ một khi đã kết bạn đời thì phải dựa vào nhau mới tồn tại được, như mẹ y cũng suy yếu dần rồi đi theo cha y không lâu sau khi ông ấy mất. Nhưng con người hoặc Người sói đều không sống dựa vào máu như vampire, nếu họ thay lòng thì kết cục của vampire bị ruồng bỏ chỉ có cái chết.
Ôn Khách Hành không phải sợ hãi chuyện chết chóc, y chẳng qua không nỡ khiến A Nhứ thấy áy náy mà hi sinh ở lại bên cạnh mình dù không còn yêu. Một tay y nuôi dưỡng con sói này, tính tình của nó đương nhiên y rõ nhất. A Nhứ có thể hi sinh mọi thứ vì y, đồng nghĩa với việc dù bản thân ủy khuất cũng sẽ không muốn y chịu tổn thương. Mối quan hệ mà một trong hai không tình nguyện đó còn đau khổ hơn là cái chết, cớ gì phải tự hại mình và người mình yêu như thế chứ?
[17]
Ôn Khách Hành đưa A Nhứ đi du lịch thường xuyên, một là để A Nhứ có thể tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, hai là bọn họ có thể dành thời gian ở riêng với nhau tránh khỏi mấy ánh mắt trêu chọc ở biệt phủ Ôn gia. Nhưng ra ngoài nhiều hơn đồng nghĩa với việc đụng độ nhiều đối tượng hơn.
"Cậu chủ, đúng là cậu rồi!" – Người Sói tên Tất Trường Phong đến gặp họ vào một ngày đầu đông. "Cậu chủ, lão già này đã tìm cậu gần hai mươi năm nay, cuối cùng cũng tìm được cậu! Cậu chủ, hôm thảm họa xảy ra, tôi và lão Trình đã tìm kiếm tất cả những thành viên còn sót lại, chỉ còn mình cậu là không rõ tung tích. Tôi vẫn luôn tin nếu không thấy thi thể thì cậu chủ nhất định còn sống! Thủ lĩnh chắc chắn đã phù hộ cho cậu chủ khỏe mạnh trưởng thành như bây giờ!"
'Thủ lĩnh' mà Tất Trường Phong nhắc đến chính là Tần Hoài Chương – Đầu đàn của nhóm Người sói mạnh nhất khu vực. A Nhứ là thành viên của đàn sói này, hắn cũng không phải là thành viên bình thường mà là ứng viên sáng giá để kế nhiệm vị trí đầu đàn. Chu Tử Thư là tên thật của hắn, những Người sói của Chu gia có dòng máu thuần khiết hùng mạnh nhất, nay cũng chỉ còn sót lại mình hắn.
Khi Ôn Khách Hành cứu hắn về, y không cho hắn ra ngoài vì nghĩ hắn có thể gặp nguy hiểm với cái thân thế đó. Khi đã huấn luyện cho hắn cứng cáp hơn thì mới để hắn tự do đi lại, chẳng qua hắn không hề có ý định rời khỏi y dù y có ngỏ ý giúp hắn tìm về với cội nguồn Người sói của mình.
"Cửu Tiêu vẫn an toàn thì tốt rồi. Khi nào rảnh con sẽ đến thăm em ấy."
"Khi nào rảnh? Tử Thư, con không về với chúng ta sao? Có phải tên vampire này uy hiếp con?!"
"Chú, chú coi chừng lời nói của mình!"
Tiếng gầm của A Nhứ, à không, là Chu Tử Thư mới đúng, khiến cho mọi người đều giật mình. Đến Ôn Khách Hành cũng phải trừng lớn mắt vì ngỡ ngàng. Thằng nhóc này vừa nãy còn vui vẻ vì đoàn tụ với người quen lắm cơ mà? Sao giờ lại đằng đằng sát khí như nhìn kẻ thù thế?
"Tử... Tử Thư..." – Tất Trường Phong bị thái độ này của Chu Tử Thư làm cho khiếp sợ, ông không ngờ được đứa nhỏ ngoan ngoãn ngày xưa lại sẵn sàng giơ nanh với ông để bảo vệ một vampire.
Ôn Khách Hành thấy tình hình không ổn liền can ngăn, "A Nhứ, về phòng trước đi, để anh nói chuyện với ông ấy."
"Không! Lỡ ông ta làm anh bị thương thì sao?"
"Có vấn đề gì anh sẽ gọi. Nghe lời anh."
Chu Tử Thư nheo mắt lại cảnh cáo Tất Trường Phong một lần nữa rồi mới rời đi. Ôn Khách Hành biết hắn vẫn đang ở rất sát cửa, chỉ cần có tiếng động lớn chút thôi là sẽ phi ra ngay. Y thở dài, "Tất tiên sinh, A Nhứ cũng coi như là lớn lên ở nơi này, bản năng của em ấy đã coi nơi đây như "nhà" và "đàn" của mình, phản ứng vừa rồi chỉ là do em ấy bài xích kẻ xúc phạm người thân của mình thôi. Từ từ tôi sẽ khuyên em ấy, nếu em ấy muốn về đàn thì tôi nhất định không ngăn cản, nhưng nếu em ấy đã không muốn thì các người đừng hòng ép em ấy."
[18]
Vừa mới tiễn được Người sói họ Tất thì lại phải tiếp một Thợ săn họ Hạt, Ôn gia hôm nay quả thực náo nhiệt.
"Lâu rồi không gặp." – Hạt Nhi, một Thợ săn là người lai vampire, suýt xoa đánh giá Chu Tử Thư từ trên xuống dưới rồi quay sang cợt nhả với Ôn Khách Hành. "Khẩu vị chẳng thấy đổi gì cả, lúc nào cũng phải là mỹ nhân eo nhỏ chân dài cơ~"
Khuôn mặt Chu Tử Thư lập tức đen lại, tiếng rừ rừ trong cổ họng đủ để dọa chạy hết đám người hầu bưng trà vào. Ôn Khách Hành kéo tay hắn, hôn cái chụt vào môi mà chẳng kiêng dè gì cả làm tâm trạng hắn tốt hẳn lên. Chỉ cần y thể hiện tình cảm công khai với hắn là đủ để hắn vui vẻ cả ngày.
Hạt Nhi đến có việc riêng quan trọng cần nói, thế là Chu Tử Thư dù không muốn cũng phải ở ngoài chờ. Hạt Nhi ban nãy còn bày ra vẻ mặt lông bông đùa giỡn, vừa vào hầm bí mật đã thay đổi nghiêm túc chỉn chu, còn có chút bồn chồn. Ôn Khách Hành tò mò hỏi:
"Có chuyện gì mà cậu lo đến vậy? Cần tôi giúp không?"
Hạt Nhi là thống lĩnh của nhóm Thợ săn khu vực Trung Quốc, là một Thợ săn rất giỏi mà Ôn Khách Hành đã từng đối đầu ngày trước. Việc có thể khiến cậu ta lo lắng hẳn phải rất nghiêm trọng.
"Hội đồng đang bắt đầu để mắt đến con sói cưng của cậu đấy."
"Cái gì?!" – Ôn Khách Hành nghiến răng. "A Nhứ chưa từng làm chuyện gì phá luật, sao bọn chúng dám nhắm đến em ấy?!"
"Vấn đề không phải ở việc con sói nhà cậu tốt hay xấu, vấn đề là nó được cậu nuôi dưỡng. Một vampire thuần chủng có sức mạnh khủng khiếp nuôi dưỡng một Người sói có dòng máu sói nguyên thủy hung hãn nhất, rốt cuộc hắn có âm mưu gì? Bọn họ nghĩ vậy đấy."
"..."
"Để có được thế kiềng ba chân cân bằng giữa Thợ săn – Vampire – Người sói hiện nay, cả ba phe đã phải đánh đổi không biết bao nhiêu sự hi sinh và mất mát trong suốt mấy nghìn năm. Nếu không phải tôi hiểu rõ tính tình cậu thì tôi cũng sẽ nghi ngờ động cơ của cậu khi nuôi một Người sói mạnh mẽ như Chu Tử Thư đấy, vậy nên không thể trách họ được. Cậu nghĩ bao lâu nữa thì chuyện này lọt vào tai Hội đồng tối cao của Vampire? Khách Hành, tình huống xấu nhất có thể xảy ra là một trong hai phải chết."
Bàn tay của Ôn Khách Hành run rẩy, y quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện này. Sự mất mát do chiến tranh đem lại y còn không hiểu sao? Cha y cũng vì cuộc chiến đó mà mất mạng, cái chết của cha y cũng đem theo mẹ y rời khỏi y. Y vì bảo toàn em gái – người thân duy nhất còn lại mà ẩn dật tại biệt phủ nơi rừng sâu này. Nếu có bất kì ai đe dọa đến nền hòa bình khó khăn lắm mới có được đó, y đương nhiên là người đầu tiên muốn tiêu diệt kẻ ấy.
Không ngờ, y lại tự mình biến thành mối đe dọa nọ.
Tôi chỉ muốn ở bên em ấy, tôi thề rằng tôi không có bất kì suy nghĩ nào khác như gây dựng thế lực kích động chiến tranh. Liệu sẽ có bao nhiêu người tin? Trong trường hợp này Thợ săn sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên vì có vẻ như Vampire liên kết với Người sói. Vũ khí của bọn họ đều là những thứ khắc chế cả Vampire và Người sói, nếu họ thực sự muốn truy đuổi một đối tượng nào đấy thì kẻ đó rất khó sống, hoặc sống trốn chui trốn nhủi như chuột nhắt cả đời.
Trường hợp xấu nhất có thể xảy ra mà Hạt Nhi nói là một trong hai phải chết. Nếu Ôn Khách Hành chết, những kẻ Vampire có ý đồ sẽ công kích Thợ săn, cho rằng Thợ săn khiêu chiến với họ. Nếu Chu Tử Thư chết, đám Người sói kia sẽ càng không để yên. Nghĩ sao cũng thấy quả bom nổ chậm này nguy hiểm, nếu y là lãnh đạo thì sẽ không ngại đổ một cái tội nào đó để cả hai bị xử tử, coi như thanh trừng tội phạm bình thường.
"Khách Hành, cậu phải suy nghĩ cho thật kĩ. Chúng ta đã mất quá nhiều rồi, cả tôi và cậu, đừng để bất kì ai phải trải qua cuộc đời đau khổ ấy nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com