Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 1 [H]

Chu Tử Thư sau khi cứu được Ôn Khách Hành tỉnh lại thì vội vàng phá cửa Võ khố để ra ngoài. Nhóm Hàn Anh và Tinh Minh kích thuốc nổ xong thì đã chờ ở đây suốt tuần qua, vừa thấy Chu Tử Thư liền thở phào, gấp gáp theo lệnh hắn xuống núi mời đại phu.

Đại phu bắt mạch cho Ôn Khách Hành xong thì nói y đã mang thai được hơn hai tháng, thai nhi rất khỏe mạnh nhưng thân thể người mẹ thì tổn hại vô cùng. Chu Tử Thư đã hạ màn giường, chỉ để cánh tay cùng khăn lụa cho đại phu bắt mạch nên ông ta cũng tưởng mình đang bắt mạch cho một vị phu nhân, luôn miệng căn dặn Chu Tử Thư phải chăm sóc vợ mình cẩn thận, kê thuốc rồi rời đi. Đám Hàn Anh cũng sững sờ không kém thủ lĩnh của họ, đều nín thở chờ phản ứng của Chu Tử Thư.

"Các ngươi nghe thấy ông ta nói gì chứ?"

Cả đám nghe ngữ khí quái dị của Chu Tử Thư thì run rẩy quỳ xuống không dám nói gì. Trình Tử Thần trước giờ luôn lớn gan nhất, mở lời:

"...Đại phu nói Ôn công tử có thai."

"Vậy là ta sắp được làm cha?"

"...Nếu...nếu đứa bé đúng là con của trang chủ..."

Tinh Minh ở bên cạnh giật nảy mình ấn đầu Trình Tử Thần xuống đất, chen vào:

"Đương nhiên là con của trang chủ! Diễm Quỷ đã nói rồi, cả đời Ôn công tử chỉ có mình trang chủ, chưa kể tuổi thai vừa khớp với đoạn thời gian hai người bên nhau, đương nhiên là con của trang chủ! Chúc mừng trang chủ!"

Cả đám cũng phụ họa theo dù vẫn chưa tiếp thu được thông tin nam tử mang thai. Chu Tử Thư trầm ngâm xong thì bật cười làm cả đám toát mồ hôi lạnh. Trang chủ đang cười! Bọn họ chưa bao giờ thấy trang chủ cười vui vẻ thế này đâu!

Đợi khi trang chủ đuổi cả đám ra ngoài, Hàn Anh mới kéo Trình Tử Thần sang một bên mà gõ đầu, "Đã dặn bao nhiêu lần là giữ mồm giữ miệng rồi, đệ tưởng lần này thoát là hết chuyện à? Chúng ta không cứu nổi đệ!"

Trình Tử Thần nơm nớp lo sợ nguyên mấy tuần sau đó, nhưng thấy trang chủ không có gì khác thường liền buông lỏng cảnh giác, kết quả đến một ngày trực đêm thì chân chính hiểu trang chủ chưa bao giờ bỏ qua cho mình.

"Lão Ôn, rên to lên nào, nói cho thuộc hạ của ta nghe xem rốt cuộc em thuộc về ai?"

Tiếng nói trầm thấp ái muội vang lên kèm với tiếng dịch thủy ma sát mờ ám khiến Trình Tử Thần ngoài cửa run lên, trong đám thuộc hạ được Chu Tử Thư nhận nuôi thì hắn nhỏ tuổi nhất, nào chịu nổi cách tra tấn kiểu này. Hàn Anh và Tinh Minh thì đã được huấn luyện quen thuộc, đứng nghiêm trang coi như không có việc gì xảy ra, còn vỗ vai hắn trấn an. Bọn họ đều ngầm hiểu Chu Tử Thư đang muốn trừng phạt cả Ôn Khách Hành và Trình Tử Thần, một người có thai nhưng giấu chuyện, một người thì nghi ngờ thủ lĩnh nhà mình bị cắm sừng.

Ôn Khách Hành có vẻ vẫn luôn cắn răng kiềm lại tiếng rên rỉ, bọn họ không nghe thấy nhưng cũng đoán được y đang bị ức hiếp rất dã man, cứ nghe tiếng bạch bạch và tần suất của thủ lĩnh nhà mình liền biết. Hàn Anh thầm cầu nguyện trong lòng, tiểu trang chủ hãy kiên cường lên, chúng thuộc hạ chờ người bình an ra đời!

Cũng may ngay khi Ôn Khách Hành để lọt ra một tiếng nức nở thì họ được đại xá, tất cả khẩn trương chạy liền. Trình Tử Thần mặt đỏ tía tai, nhìn Hàn Anh và Tất Tinh Minh một chút cũng không thay đổi liền thắc mắc, rốt cuộc là sao hai huynh chịu nổi vậy?

Hàn Anh và Tinh Minh cùng nhìn nhau cười đau khổ, "Trong suốt một tháng trang chủ giam cầm Ôn công tử, là chúng ta thay phiên nhau canh gác. Đệ vẫn còn may vì Ôn công tử đang mang thai nên trang chủ đã nương tay rồi đấy, chứ như những ngày đó thì..."

Tinh Minh dứt lời thì thở dài, nghĩ lại vẫn còn hãi, Ôn công tử coi như đủ mạnh mẽ để giữ vững lí trí, thậm chí còn trốn thoát được chứ người bình thường bị điều giáo như thế chỉ sợ đã sớm thành con rối vô hồn rồi.

Lúc đó vì để duy trì trạng thái mất tỉnh táo của Ôn Khách Hành nên bọn họ sẽ ở ngoài cửa nhận lệnh của Chu Tử Thư vào thay mê hương khi cần, cũng đem theo thức ăn nước uống, thuốc giải mê hương cho Chu Tử Thư. Có nhiều lúc còn chưa xong việc thì Ôn Khách Hành tỉnh lại giãy dụa, họ buộc phải vào trong đổ thêm hương vào lư, kết quả đương nhiên là có một số cảnh tượng lọt vào mắt. Quen thuộc nhất chắc là cảnh cánh tay vốn trắng nõn nhưng rải đầy vết xanh tím của Ôn Khách Hành với ra khỏi màn giường, chốc lát sau lại bị kéo trở về, cả giường rung lắc dữ dội biểu thị cho trận tình sự điên cuồng bên trong.

Tiếng gào khóc của Ôn Khách Hành thực sự rất thảm thiết, bọn họ đều nghĩ thủ lĩnh muốn làm chết người này trên giường. Thế nhưng mỗi lần họ bê nước nóng vào để thủ lĩnh tắm rửa, sự dịu dàng hiếm có của hắn đều đặt trên người này. Cách thủ lĩnh ôm Ôn Khách Hành vào lòng, lau người cho y, cũng đút cho y từng thìa cơm... Chính bọn họ cũng không biết nên có thái độ thế nào với Ôn Khách Hành, bởi người bị thủ lĩnh hận đến mức này cũng chỉ có Ôn Khách Hành, mà yêu thương săn sóc đến mức này cũng chỉ có mình Ôn Khách Hành.

Cũng may, mọi sự đều đã giải quyết xong. Hài tử cũng đã có rồi, giờ đây Ôn công tử đã trở thành trang chủ phu nhân, bọn họ liền dễ dàng lựa cách cư xử hơn.

***

"Em vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc bản thân sai ở đâu?"

Sấm rền gió cuốn tạm ngừng lại, hiện giờ Chu Tử Thư để Ôn Khách Hành ngồi áp lưng vào ngực mình, cự vật bên dưới ra vào chậm chạp. Dù vậy tư thế này cũng khiến hắn đâm rất sâu, Ôn Khách Hành vẫn phải cố điều tiết hơi thở để tránh ngất đi. Y mà ngất đi thì không biết Chu Tử Thư có đâm rớt hài tử luôn không.

"...Sai vì không kể rõ mọi chuyện với huynh... ư... giấu huynh chuyện có thai..."

Một cú thúc cực mạnh vào điểm nhạy cảm khiến y choáng váng, cả người cong lên rồi xụi lơ hoàn toàn trong lòng Chu Tử Thư, y thở hổn hển tựa đầu lên vai hắn.

"Không, Ôn Khách Hành, em sai ở chỗ không chịu quý trọng mạng sống của mình." – Chu Tử Thư một tay tuốt lộng cự vật của Ôn Khách Hành, một tay xoa lên phần bụng còn chưa quá lộ ra của y. "Chúng ta có thể có đứa con khác, vậy mà trong Võ khố em chia nội lực bảo hộ nó quên đi bản thân, em nghĩ rằng nếu mình chết thì nó sống nổi sao? Còn ta, ta phải sống tiếp thế nào?"

Ôn Khách Hành run rẩy đưa tay mình lên ôm lấy mặt Chu Tử Thư, gắng sức đặt lên môi hắn một nụ hôn. "Nếu không có nó, ta thật sự đã định chết cùng với lũ quỷ đội lốt người kia. A Nhứ, nếu không có nó, chưa chắc chúng ta đã có được hạnh phúc này..."

Nên y phải đánh cược. Đứa nhỏ này đã chịu quá nhiều thiệt thòi, y nhất định phải đem nó đến nhân gian, nuôi nó trở thành đứa nhỏ hạnh phúc nhất dưới ánh mặt trời. Chu Tử Thư đương nhiên hiểu y nghĩ gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy không cam lòng. Hắn bắt đầu gia tăng tốc độ, chọc sâu đến mức Ôn Khách Hành có ảo giác hắn muốn đâm nát luôn đứa nhỏ bên trong.

"A Nhứ..."

Chu Tử Thư mút lấy đôi môi sưng đỏ kia, "Ôn nương tử nếu đã quyết tâm bảo hộ đứa nhỏ như vậy, liền giúp vi phu sớm phóng xuất đi."

Ôn Khách Hành đã có kinh nghiệm chung chăn gối với Chu Tử Thư gần một năm trời nên đủ biết hắn nói như thế là cố ý chỉnh y, con thú dữ đang chôn trong hoa huyệt của y vừa dai vừa dài, trừ khi có lệnh của chủ nó còn không rất khó để nó "tuột xích". Ôn Khách Hành đảo mắt, suy tính cách đối phó trước khi mỉm cười ma mị nhìn hắn:

"Chu tướng công đây là lợi dụng lúc thiếp thân yếu ớt để bắt nạt, thật không công bằng. Chúng ta thêm điều kiện để đặt cược thì thế nào?"

"Ồ? Nương tử nói ra xem?"

"Cho tới khi tướng công phóng xuất..." – Y thì thầm dụ hoặc vào tai hắn, "...thì tuyệt đối không được phép hôn ta..."

Tóm lại là nếu muốn hôn thì bắn nhanh lên, còn không lão tử cho ngươi nghẹn! Ôn Khách Hành đắc ý cực kì khi thấy lông mày của Chu Tử Thư nhíu lại thật chặt. Hắn nghiện đôi môi của y không kém thân thể y, muốn hắn nhịn trong lúc đang mây mưa thì không khác gì tra tấn hắn.

"Được thôi." – Chu Tử Thư nhìn vẻ khoái chí của Ôn Khách Hành thì không kiềm được sự hiếu thắng trong lòng, bóp cằm y thật chặt. "Nương tử nếu đã tự tin vậy, chúng ta liền bắt đầu trò chơi này đi."

Trong trò chơi tình ái khi mối quan hệ của cả hai còn mập mờ, Chu Tử Thư thua triệt để nhưng Ôn Khách Hành cũng không hề chiến thắng. Giờ đây khi màn sương mập mờ đó đã bị lửa tình xua tan hết, liệu kết quả có thay đổi hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com