Chương 9
"Huynh ở lại đây dưỡng thương, A Tương đã đi mời Ô Khê qua đây rồi, ta sẽ đuổi theo Vũ Nhi!" – Ôn Khách Hành đã được Chu Tử Thư mở khóa xích và uống thuốc giải nhuyễn cân tán, tuy lâu ngày không động võ nhưng một thân công phu của y vẫn đủ để đối phó được nhóm người kia. Hơn nữa còn có Diệp Bạch Y trợ giúp, sẽ không có gì đáng ngại.
Chu Tử Thư kéo tay Ôn Khách Hành dặn dò, "Nhớ cẩn thận."
"Tất nhiên, huynh đợi ta về, ta có một bí mật muốn nói cho huynh." – Ôn Khách Hành hôn nhẹ lên trán Chu Tử Thư, hai người quyến luyến nhìn nhau một lúc rồi Ôn Khách Hành rời đi.
Chu Tử Thư ngồi dậy đang muốn vận công tự chữa trị trong lúc chờ đợi, nào ngờ có người đã rình sẵn, chớp thời cơ đánh hắn đập lên tường.
"Chu thủ lĩnh, có còn nhớ cố nhân hay không?"
Chu Tử Thư phun ra một búng máu, "Hạt vương đại giá quang lâm, Chu mỗ thất trách rồi."
Hạt vương sau lần Võ khố bị chôn vùi thì phế mất một cánh tay, Chu Tử Thư cũng chưa từng truy lùng hắn. Giờ mới có chút hối hận, lẽ ra nên diệt cỏ tận gốc tên này. Đám người bắt Ôn Vũ đi có lẽ là người của Độc Hạt, bọn chúng đã rình rập từ lâu, nay vừa đúng lúc Kiếm Tiên xông vào quậy một trận nên chúng lợi dụng hỗn loạn bắt cóc thằng bé. Tuy nhiên nếu Hạt vương ở đây thì mục tiêu của bọn chúng là Chu Tử Thư, Ôn Vũ chỉ là kế điệu hổ ly sơn.
Ánh mắt Hạt vương nhìn hắn tràn đầy hận ý, "Ta đã tự hỏi rất lâu, rốt cuộc vì sao ngươi nhất quyết không chịu buông tha cho nghĩa phụ ta. Giờ thì ta đã hiểu, đã hiểu rất rõ rồi! Ngươi là muốn trả thù cho Quỷ Chủ vì nghĩa phụ ta đã hại chết cha mẹ y!"
Nghĩa phụ của Hạt vương chính là chủ nhân Tam Bạch Sơn Trang – Triệu Kính, trong công cuộc khai phá Võ khố ông ta dẫn đầu, vì tham lam nên muốn chiếm đoạt Võ khố một mình, muốn đánh lén Chu Tử Thư. Chu Tử Thư phát giác ra, đánh ông ta bầm dập, sau đó hỏi ông ta chuyện cái chết của vợ chồng Thánh thủ có liên quan đến ông ta hay không. Triệu Kính thừa nhận, và Chu Tử Thư trở nên điên cuồng muốn giết chết ông ta.
Hạt vương biết mình không phải đối thủ của Chu Tử Thư, hắn lết cái thân thương tích đến cầu xin hắn, thậm chí còn tự tay cắt đứt gân tay gân chân của Triệu Kính để bày tỏ rằng ông ta từ nay sẽ không gây hại gì được nữa. Tuy nhiên Chu Tử Thư chẳng quan tâm, vẫn một kiếm cắt cổ ông ta. Hạt vương uất hận không thể tả, gom số thuộc hạ Độc Hạt còn lại thành nhóm nhỏ tìm cách trả thù Chu Tử Thư. Hắn cho nhóm cảm tử tóm đứa bé được Chu Tử Thư nhận làm con nuôi kia để đánh lạc hướng những kẻ có võ công cao. Dù sao cũng biết mình không thể sống, hắn là muốn cùng chết với Chu Tử Thư.
"Lão già đó chết là đáng, ngươi muốn thì cứ xông tới đây mà trả thù, ta có bị thương nặng hơn nữa cũng đủ sức tiễn ngươi xuống Hoàng tuyền gặp lão ta!"
Hạt vương nhìn dáng vẻ ngạo nghễ của Chu Tử Thư càng thêm điên tiết, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Nếu để ngươi chết thì dễ dàng cho ngươi quá. Ta phải cho ngươi nếm trải cảm giác tự tay giết người mình yêu là như thế nào!"
Chu Tử Thư nghe vậy thì hơi dao động, cảnh giác thủ thế. Hạt vương lấy ra một ống tre rồi đập nát nó, mùi hương trong đó tỏa ra nồng nặc. Hắn cười khúc khích nói, "Người trúng độc này sẽ phát điên khát máu, ngươi yêu thương ai càng nhiều thì người đó càng là đối tượng bị nhắm tới. Ngươi sẽ đi truy lùng người đó tới khi xé xác được người đó mới thôi. Thứ duy nhất giải được chỉ có dùng máu của người thân làm thuốc dẫn, nhưng ngươi và ta đều giống nhau, là cô nhi sát thủ không thể có gia đình, cũng đặt tâm lên một nam nhân khác không có khả năng sinh sản. Chúng ta trúng độc này đã xác định sẽ không thể sống!"
Hắn cười điên loạn tiếp lời, "Ta đã không còn gì cả, vậy nên sẽ tự cắn xé chính mình mà chết, còn ngươi, ngươi còn ái nhân, còn đứa con trai của ái nhân mà ngươi đã nhận làm con nuôi đó, ngươi sẽ không thể tự tử trước khi hạ sát chúng được đâu, ta ở dưới địa ngục chờ các ngươi, hahaha—!!!"
Hắn ở ngay gần ống tre nên hít vào rất nhiều hương độc, lập tức mất trí mà tự cào cấu chính mình. Chu Tử Thư tuy đã che mũi tìm cách xông ra nhưng cũng khó tránh khỏi, hắn vừa thấy Bắc Uyên và Ô Khê chạy tới thì quỳ sụp xuống cầu bọn họ giết hắn đi. Phải giết hắn trước khi độc phát tác, nếu không Ôn Khách Hành và Ôn Vũ sẽ gặp nguy hiểm, hắn không thể để chuyện đó xảy ra!
***
Ôn Khách Hành bóp cổ tên thích khách cuối cùng mà trong lòng trào dâng dự cảm không lành, đám người này cũng quá yếu rồi, chúng liều mình bắt cóc Ôn Vũ làm gì chứ?
"Cha! Cha lợi hại! Gia gia lợi hại!" – Ôn Vũ tuy nhìn thấy cảnh chết chóc nhưng cũng không sợ hãi, nằm trong lòng Diệp Bạch Y vỗ tay hoan hô. Diệp Bạch Y xoa đầu cậu nhóc:
"Đúng là hậu duệ của những kẻ giết người như nghóe, sau này đừng có học theo cha mẹ ngươi, theo ta làm việc thiện thôi."
Ôn Khách Hành rất muốn đại chiến võ mồm trăm hiệp với ông ta nhưng lòng y đang nóng như lửa đốt, vội kéo ông ta và Ôn Vũ chạy về. Vừa tới nơi thì thấy xe ngựa của Thất vương phủ, vậy là Ô Khê đã đến mà sao y vẫn lo lắng không ngừng.
Chu Tử Thư đã được đưa vào phòng trong, y muốn xông vào thì Thất vương gia Bắc Uyên đã chặn lại. "Ôn công tử không thể vào, hiện tại Tử Thư có thể tỉnh bất cứ lúc nào, nếu bắt gặp công tử sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Hắn bị làm sao?!" – Ôn Khách Hành càng cuống, mất kiên nhẫn giục Bắc Uyên.
"Ô Khê nói là một loại độc làm điên loạn tâm trí, người trúng độc sẽ tìm mọi cách giết được người mình yêu thương nhất trước sau đó sẽ tự tử."
"Kẻ nào hạ độc huynh ấy?!" – Tâm Ôn Khách Hành phát lạnh, nắm tay run rẩy hỏi. "Làm thế nào để giải độc?"
"Chuyện này... với tình cảnh của Tử Thư thì không có thuốc giải..."
"Ngươi nói dối!" – Ôn Khách Hành mất bình tĩnh, Diệp Bạch Y cũng đã vào từ nãy mà không thấy ra, thật sự muốn Ôn Khách Hành phát điên trước hay sao?
Bên trong phòng truyền ra tiếng gào thét đau đớn của Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành không chịu được đòi đạp cửa xông vào thì bị cả một nhóm người hợp sức ngăn cản.Nhóm người trước cửa ầm ĩ thêm một lúc thì Diệp Bạch Y đá cửa ra, "Ồn ào quá, tiểu ngu xuẩn, mau đưa Vũ Nhi tới đây!"
Ôn Khách Hành chẳng hiểu chuyện gì, y đang lo cho Chu Tử Thư nên hành động như một con rối, chạy sang gian phòng đang để Ôn Vũ nghỉ ngơi bế bé qua. Diệp Bạch Y xoa đầu đứa nhỏ hỏi, "Vũ Nhi, con có dám chịu đau để cứu phụ thân mình không?"
Bắc Uyên ở bên cạnh ngớ người ra như nhận ra cái gì, sau đó là nở nụ cười vui mừng. Ôn Khách Hành vẫn chẳng biết gì, muốn hỏi thêm mà Ôn Vũ đã gật đầu, thế là Diệp Bạch Y bắt y ở ngoài, đưa Ôn Vũ vào trong đóng cửa.
Bắc Uyên khẽ kéo tay Ôn Khách Hành đang đi lại trước cửa trấn an, "Không sao rồi Ôn công tử, Tử Thư nhất định sẽ được cứu."
"Nhưng..."
"Ta cũng thật sơ sót, Vũ Nhi giống Tử Thư đến vậy mà không nghĩ ra. Chẳng qua việc đó đúng là khó tin, chuyện công tử chịu sinh Vũ Nhi ra càng khó tin hơn nữa. Sáng hôm đó Tử Thư vội đến phủ của ta để tiểu độc vật bắt mạch, huynh không tưởng tượng được vẻ mặt của hắn thú vị đến mức nào đâu, ta quen hắn lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy hắn thất thố như thế. Vì đặc thù công việc nên Tử Thư rất cẩn trọng trong chuyện phong lưu, hắn từng này tuổi mà không có thiếp thất hay con cái nào là đủ thấy, vậy mà lại bị Quỷ Cốc chủ dùng sắc hạ độc, thật sự khôi hài."
Ôn Khách Hành tuy không có tâm trạng nghe chuyện khác nhưng lời Bắc Uyên nói không khỏi khiến y hồi tưởng lại điểm xuất phát của bọn họ, thầm cảm thán đúng là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau. Lúc đó họ chỉ hận không giết được đối phương chứ nói gì đến cảnh hiện tại một nhà ba người thế này chứ.
"Ta cũng không biết vì sao có thể mang thai. Khi hạ loại trùng đó ta chỉ nghĩ muốn trả đũa hắn một phen thôi, ai ngờ lại có Vũ Nhi. Nhưng ta chẳng hối hận, Vũ Nhi là hi vọng sống của ta."
Bắc Uyên cười cười, "Tiểu độc vật đã tìm mọi thông tin về con cổ trùng đó, ngoài những thứ được viết trong sách thì người Tây Vực còn lưu truyền một câu chuyện đặc biệt về nó. Tình cổ sẽ được giải khi hai bên cùng yêu đối phương, cổ trùng nhận được tình yêu trong tim liền kết nhộng tạo thành đứa nhỏ, từ đấy hóa giải độc tính, lúc đầu ta và tiểu độc vật đều cảm thấy hoang đường nhưng chẳng phải Vũ Nhi đã sinh ra dù là từ một thân nam nhân đó sao? Ôn công tử và Tử Thư sớm đã lưỡng tình tương duyệt rồi!"
Ôn Khách Hành có chút á khẩu không biết nên đáp lời thế nào, thật may đúng lúc đó Diệp Bạch Y bế Ôn Vũ ra ngoài, y mới có cớ để tránh thoát chủ đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com