Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Vào năm lớp 11, Tả Hàng chạm mặt Trương Kỳ vài lần, Trương Kỳ toàn cúi đầu đi đường vòng, không dám chào hỏi một tiếng. Ban đầu cậu còn tưởng Trương Kỳ bị mình đánh cho sợ rồi, về sau nghe bảo Trương Kỳ là côn đồ ở lớp thực nghiệm, Tả Hàng mới cảm thấy sự việc không đúng lắm. Loại người thích gây sự như Trương Kỳ, nếu không phải bị uy hiếp, chắc chắn sẽ không chịu nghe lời.

Hôm đó cậu lôi Trương Kỳ ra đánh, do người căn ngăn kéo tới rất nhanh, trên cậu vẫn chưa làm Trương Kỳ bị thương, trong tình huống như thế, nếu nói Trương Kỳ bị cậu đánh cho sợ thì là lừa mình dối người.

Điểm quái lạ không chỉ có thế, mọi người ngầm thỏa thuận không nhắc đến từ "hoa khôi trường" nữa cũng rất lạ lùng.

Tả Hàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Chu Chí Hâm đã làm gì sau lưng mình. Hắn không thừa nhận cùng chẳng phủ nhận, đặt một xin thịt cay đã nướng chín vào chén cậu. Tả Hàng giơ tay ngăn lại, nhăn mặt: "Em không ăn đồ bên anh đâu!"

Chu Chí Hâm chuyển xiên thịt vào bát mình, rồi lại bỏ vài xiên vào nổi lẩu suông trước mặt cậu. Tả Hàng không chịu buông tha, truy hỏi: "Anh đã làm gì sau lưng em vậy?"

"Chẳng làm gì cả." Hắn đáp: "Em không muốn nghe ba chữ đó, anh chỉ đánh tiếng với mọi người thôi."

"Trương Kỳ thì sao? Giờ nó thấy em là nó lủi mất."

"Anh tìm nó nói chuyện. Đúng rồi, nó muốn xin lỗi em đấy, em không hỏi anh cũng quên chuyển lời."

Tả Hàng giật giật khóe miệng, đặt đũa xuống: "Anh nói dối!"

"Anh đánh nó?"

"Mắt nào của em thấy anh đánh nó?"

Tả Hàng lên giọng: "Chắc chắn là anh đánh nó rồi! Loại người như Trương Kỳ không nếm chút quả đắng thì không chịu yên đâu! Còn nữa, anh đánh tiếng với mọi người? An đánh cái quái gì? Anh uy hiếp người ta thì có!"

Chu Chí Hâm rót sữa vào ly cậu, ôn tồn nói: "Anh không bạo lực như em nghĩ đâu."

"Anh mà không bạo lực á!?" Tả Hàng uống một hơn hết phân nửa, trợn mắt nói: "Anh bạo lực hơn em nhiều!"

Chu Chí Hâm mỉm cười: "Tóm lại chuyện này coi như đã giải quyết xong. Mai sau gặp việc gì, đừng sang lớp người ta làm loạn, chạy về nhà bảo anh, anh xử lí cho."

Tả Hàng bị chữ "về nhà" chọc trúng, khóe miệng vô thức nhếch lên, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, rõ ràng lòng khoái chí lắm, bên ngoài vẫn cố chấp: "Thì anh cũng đánh đấm uy hiếp nó chắc luôn. Em cũng làm được mà, chỉ là anh kín tiếng hơn em thôi."

Chu Chí Hâm lắc đầu: "Anh nói rồi mà, anh không bạo lực như em nghĩ đâu."

"Anh còn ngụy biện?" Tả Hàng đưa cốc qua, hắn vừa rót sữa vừa nghe cậu lải nhải: "Anh không bạo lực thì ai bạo lực nữa? Cmn anh đánh..."

Tả Hạng nói tiếp: "Đánh mông em, giờ vẫn đau!"

Gần đây thỉnh thoảng Chu Chí Hâm lấy lí do cậu không nghe lời, lúc ch*ch đánh mông cậu, Tả Hàng không thấy đâu nhưng thấy ngại, lôi chuyện này ăn vạ hắn.

Chu Chí Hâm cười gian: "Về anh xoa cho nhé?"

"Xoa cái đầu anh? Lần nào xoa mà anh chẳng đâm vào trong?"

Giọng Chu Chí Hâm mang theo vài phần đùa cợt: "Không muốn à?"

Cậu tặc lưỡi một tiếng, không nói nữa, lấy một xiên thịt ở lẩu suông bỏ vào chén của mình, Chu Chí Hâm ngồi bên cạnh bật cười: "Từ từ, để nguội rồi ăn, coi chừng bỏng."

"Giả bộ tốt bụng." Tả Hàng hất cằm: "Anh nói nữa khỏi làm với anh."

Chu Chí Hâm nhích lại gần: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."

"Gì chớ?"

"Vậy em ăn lẩu suông làm gì?"

Ngón tay Tả Hàng run một cái, hai giây sau đá vào chân ghế hắn: "Sao anh lắm chuyện thế."

Từ sau khi vào cấp ba, khẩu vị của Tả Hàng càng lúc càng nặng, mỗi lần ăn đều chọn món cay nhất. Có lần ăn xong muốn về nhà làm, đạn đã lên nòng rồi, Chu Chí Hâm lại chỉ dùng tay giải quyết cho cậu, vì hắn nhớ ra nếu làm thì hôm sau Tả Hàng sẽ bị đau.

Từ đó trở đi, mỗi lần ăn lẩu cay Tả Hàng chỉ ăn mỗi nước lẩu suông. Nguyên một nồi lớn, một bên lẩu cay, một bên lẩu suông, khi nào cậu thèm lắm mới ăn thịt đã chín trong bát hắn.

Chớp mắt đã hơn chục năm, nồi trong quán đã đổi mấy lần, hôm nay giữa mỗi nồi lẩu cay đều có một cái nồi nhỏ, nếu thực khách không muốn ăn lẩu suông thì đậy nổi nhỏ lại, nếu muốn thì bồi bàn sẽ trộn nước dùng nấm tươi trong nồi nhỏ.

Lâu rồi không được nếm thức ăn vị cay, dĩ nhiên Tả Hàng không muốn ăn lẩu suông, Chu Chí Hâm lại vẫy tay gọi một suất nước dùng nấm tươi đổ vào nồi nhỏ.

Cứ ngỡ hắn không cho mình ăn lẩu cay, cậu vội túm tay hắn: "A Chí, vừa rồi anh đã hứa với em..."

Chu Chí Hâm cười nói: "Để ở đó vậy thôi, em thích ăn cái gì thì ăn. Nếu thấy cay quá thì nhúng vào đó tráng bớt."

Tả Hàng thở phảo nhẹ nhõm, nghĩ rằng lần này có thể ăn thoải mái bù lại mấy năm qua, nào ngờ vài miếng thịt bò cay vừa trôi xuống bụng, cậu đã cay tới mức đổ đầy mồ hơi, dạ dày cũng hơi khó chịu.

Đúng là chẳng còn dũng mãnh như năm nào nữa.

Hắn vội vớt đồ ăn cay cho vào nồi đựng nước dùng nấm tươi, Tả Hàng ngăn lại, mặt mũi đỏ bừng. Chu Chí Hâm kiên nhẫn dỗ dành: "Cho vào tráng bớt đi, vị cay sẽ không mất hẳn mà chỉ nhạt hơn một chút thôi, em thử xem."

Nói đoạn gắp một miếng đưa lên miệng cậu. Tả Hàng nhai nhai rồi nuốt xuống, Chu Chí Hâm hỏi: "Thế nào?"

"Không cay như lúc nãy."

Tả Hàng gọi hằng đống món, có điều lãng phí rất nhiều. Mới ăn được phân nửa, Chu Chí Hâm đã đi tính tiền, không cho cậu ăn tiếp. Môi Tả Hàng bóng nhẫy, chóp mũi mà đôi mắt đỏ ửng vì cay, vậy mà vẫn nắm đũa không chịu buông: "Em ăn thêm cơ."

"Không được!"

"Dậy nào." Chu Chí Hâm khom lưng nhấc eo cậu: "Ăn no bảy phần là được rồi."

"Em mới no năm phần! À không ba phần mới đúng!" Tả Hàng níu áo hắn: "Anh biết trong quân đội mỗi bữa em ăn bao nhiêu mà, nhiêu đây không đủ nhét kẽ răng!"

"Em là voi à? Cả nồi lâu rồi còn gì?" Chu Chí Hâm cười cười vỗ má cậu, nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng giọng điệu lại không hề nhượng bộ: "Dậy nào, đừng bướng nữa."

Tả Hàng mếu máo, đi tới cửa quán mà vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Lần sau anh có cho em đi ăn nữa không?"

"...."

Cậu hừ một tiếng: "Dù sao bác sĩ cũng bảo bây giờ em rất khỏe mạnh, em sẽ tự đi, anh không quản nổi đâu."

Chu Chí Hâm nhướn mày: "Em dám?"

Trước khi về nhà, hai người đi xem phim điện ảnh. Phim do Tả Hàng chọn, phim bom tấn hành động Mỹ. Lúc vừa mới vào rạp, Tả Hàng còn hào hứng giới thiệu với Chu Chí Hâm phim này đặc sắc cỡ nào, vào rạp chưa lâu đã tựa đầu vào vai hắn ngủ mất.

Chu Chí Hâm nhấc tay vịn ở giữa chỗ ngồi lên, kéo Tả Hàng vào lòng, đến tận khi hết phim mới nhéo má yêu gọi dậy.

Tả Hàng ngáp một cái, uể oải: "Buồn ngủ..."

Ra ngoài cả ngày trời, lại không ngủ trưa, chim hoàng yến muốn về nhà rồi.

Trước đây Tả Hàng không có thói quen ngủ trưa, sau khi giải ngũ bị Chu Chí Hâm bắt ngủ, bây giờ thiếu đi giấc ngủ trưa là mất hết tinh thần. Tả Hàng cũng có chút bùi ngùi, cảm thấy mình bị họ Chu quản đến mức thành tật rồi.

Đầu bếp trong nhà đã chuẩn bị xong cơm thuốc, buổi trưa Tả Hàng ăn đồ cay dầu mỡ, tác dụng phụ dần dần xuất hiện, cảm thấy không thoải mái lắm, may là hắn không cho cậu ăn quá nhiều, nếu không giờ chắc chắn vào nhà WC mấy lượt.

Chu Chí Hâm múc cho Tả Hàng một chén canh, khuấy đều cho bớt nóng, cậu ngửi thấy mùi thuốc là chẳng buồn ăn, vô thức nhích xa. Hắn ngước mắt: "Muốn anh đút à?"

Tả Hàng biết trốn không được, bèn nhích trở về, nhận bát với thìa tự mình ăn.

Cơm nước xong nghỉ một lát, tinh thần hồi phục trở lại, cậu cùng hắn đến phòng tập gym, sau đó để người trần nằm nhoài trên người Chu Chí Hâm. Hắn dùng tay giúp cậu, chứ không tiến vào trong thân thể.

Vận động mạnh vốn đã thấm mệt, lại thêm vụ ban nãy, Tả Hàng tựa vào đối phương không nhúc nhích nữa. Chu Chí Hâm sờ mái tóc đã ướt đẫm: "Muốn anh cõng hay bế?"

Tả Hàng chẳng buồn khách sáo đáp: "Cõng."

Chu Chí Hâm cõng cậu vào trong sân, Tả Hàng liếm vành tai hắn: "Không phải anh liệt dương đấy chứ?"

Uả anh sao hỏi kì z:)))) 

Chu Chí Hâm im lặng, không trả lời.

Ổng đang lên kế hoạch trả thù đó mà:))

Cậu có ý chọc giận hắn: "Chắc chắn là vậy rồi. Hồi nãy em dụ dỗ mà anh chẳng phản ứng gì cả."

"Đừng ăn lẩu cay nữa thì nói chuyện đó với anh."

Cậu bóp cổ hắn: "Chẳng phải anh bảo em tráng bớt rồi sao?"

"Vẫn cay."

"...Anh vĩnh viễn có lý mà."

"Xem em có chịu nghe hay không thôi."

"..."

"Hỏi em đấy."

Tả Hàng cắn vai hắn một cái, vết răng nanh nhọn trông rất rõ ràng, một hồi mới đáp: "Biết rồi còn hỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com