Chưa đặt tiêu đề 4
Hồi Lee Chanyoung còn học cử nhân, khái niệm vai rồ hãy còn sơ khai lắm.
Với sự phát triển mạnh mẽ của Internet, và rồi mạng xã hội và Corona, từ vai rồ mới trở nên phổ biến.
Sự non trẻ của bản thân khái niệm và các lý thuyết đằng sau nó, khiến hiện tượng có sức hút kì lạ, nhưng cũng đi kèm nhiều hệ quả khôn lường. Có người gây bão mạng xong là đổi đời, nhưng cũng có người bị tẩy chay chỉ vì tát một ông ất ơ dám kháy đểu vợ mình.
Thế, ta cần một mở bài dài và phức tạp như thế để làm chi?
Đơn giản bởi vì Lee Chanyoung đã vai rồ giữa cộng đồng khép kín nhưng vô cùng năng động của hòn đảo bé tẹo tèo teo. Nhờ ấn tượng đầu tiên siêu dữ dội, và nhờ màn lật kèo lay động lòng người. Các bản tin sau đó của cậu chứng kiến đột phá về tỷ lệ người xem chưa từng có, dù Lee Chanyoung kham khá nhiều phần việc tại đài. Jung Sungchan bảo là thời tới cản không kịp, bác giám đốc mỗi lần nhìn mặt cậu đều cười tươi như xuân về.
Cú nhảy vọt về lưu lượng của Lee Chanyoung chưa biết là tốt hay là xấu, cơ mà sáng nay trên đường đi làm, cậu được nhét cho một bọc quýt, một con cá khô và một nhành hoa dại.
Loài hoa không rõ tên, toả hương không mạnh nhưng kì lạ là có nốt cam chanh tươi mát, màu trắng, được Lee Chanyoung giắt lên tai. Lee Chanyoung tí tởn ngân nga tạt qua quán cafe, bắt gặp mấy cô thợ lặn vừa trở về. Cậu chào hỏi họ.
- Cháu chào các cô ạ.
Vô tình bị kéo vào hội họp luôn. Cô Lee vỗ vai cậu, tấm tắc.
- Chanyoung tài thật đấy. Đảo mình đã bé tí, thời sự lại toàn lên sau kênh quốc gia. Thông thường bọn cô ráng xem ba mươi phút chỉ để lòi ra mấy phút cuối rằng đảo mình biển động. Mà cái đó, cô vừa mở cửa hóng gió là đã biết rồi. Giờ cháu về, ông nhà cô mới bỏ hẳn thói ra đầu ngõ phiếm tào lao đấy.
Các cô khác cũng cho Lee Chanyoung tắm cơn mưa lời khen. Hai má dâng lên cao, cậu cười hì hì,
- Dạ, mấy cô làm cháu ngại quá. Cháu chỉ cố hết sức thôi. Đổi lại được mọi người yêu mến thế này đây ạ.
Các cô chao ôi cái mồm cậu dẻo, lắc đầu ra điều họ nào có nói quá, lại gọi cho cậu thêm cái bánh. Lee Chanyoung từ chối mãi nhưng bị sáu bảy đôi mắt trừng ngang ngó dọc, thế là đành nhu thuận ngồi xuống, một tay nhá đồ ngọt, tay dưới bàn thoăn thoắt nhắn lên đài báo trễ giờ. Chú chủ tiệm cà phê cũng xen vào.
- Tôi bảo các bà rồi. Tối nó đánh bà Park ngất xỉu tôi còn lên đồn xem, bảo tướng tá này sau chỉ có làm chuyện lớn. Thế mà ai cũng lên án.
Lee Chanyoung không nhớ tối đó mình có gặp chú khi nào. Cô Kim mới bảo.
- Thôi đi, cái giọng điệu ông lúc đó nghe như nói ngoáy, chối tai lắm, có ma nó tin.
Cô nguýt chú đầy thương yêu, rồi đổi thái độ dồn sự chú ý vào Lee Chanyoung.
- Mà Chanyoung này, cháu có đối tượng chưa?
Chú bán cafe hô lên, cậu nghe chú bảo gì đó đại loại hình như nam nhân nào bị kéo vào góc bàn này cũng từng gặp trải nghiệm và câu hỏi tương tự. Sau tiếng hô ai oán của chú thì cả quán cafe đã im bặt, cảm tưởng đến anh lái thuyền trong góc xa với ly đen đá cũng đang dỏng tai lên nghe.
Lee Chanyoung suy nghĩ một hồi lâu.
Các cô chú đều cau mày chờ đợi, không gian như lắng lại, im lìm, chỉ nghe thấy tiếng quạt trần chạy ro ro. Bầu không khí ước chừng như vũ trụ một giây trước cái vụ nổ đã làm tòi ra cơ số sự vụ sau này, bao gồm cả, học thuyết vì sao không nên kể với cả xóm rằng mình đang có đối tượng.
Đặc biệt khi đối tượng đang ở trong xóm. Và đối tượng không biết mình là đối tượng. Cơ mà đó là chuyện sau này.
Còn Lee Chanyoung, vào giây phút khởi đầu cho tất cả, đã đáp.
- Dạ rồi. Mới đây thôi.
*Hiệu ứng nổ bùm*.
Quạt trần lại tiếp tục chạy ro ro, các cô các chú và anh lái thuyền tặc lưỡi tiếc nuối. Lee Chanyoung được thả đi làm.
Một đặc điểm khác của sự vai rồ đó là đôi khi bạn không quyết định được cách thức mình trở nên vai rồ, hoặc thông tin, thông điệp nào sẽ trở nên nhẵn mặt với công chúng. Cũng như cách họ tiếp nhận nó.
Tại bàn làm việc, Lee Chanyoung hắt xì hơi. Jung Sungchan trong dư quang thấy thế, tăng máy lạnh lên. Nhưng Lee Chanyoung sau đó, vẫn nhảy mũi liên tục.
-
Park Wonbin đang sửa bóng đèn.
Cột điện trước nhà cô Kim cứ chập chờn suốt, cả đội cảnh sát đã luân phiên xem mấy lần rồi, mà đến hôm nay nó vẫn bụp. Đường đảo địa hình vừa không bằng phẳng, chỗ dốc chỗ hụt, vừa cắt xén kì lạ. Đèn mà không sửa sớm, thì nguy cơ tiềm ẩn rất cao, phải đề phòng gió bão đến bất kì lúc nào.
Anh nhấc điện thoại ra tính nhắn lên nhân viên trên uỷ ban, chắc là phải xem lại toàn bộ đèn đường cho chắc cú. Hội thoại nhóm của cả thôn hiển thị tin nhắn vẫn đang nhảy liên tục, bình thường Park Wonbin không vào xem nhóm này. Đây không phải nhóm của công chức phụ trách, dù họ cũng có trong đó, chủ yếu dùng để buôn dưa lê.
Ma xui quỷ khiến, hôm nay anh nhấn vào. Trong nhóm đang vô cùng sôi nổi. Các từ khoá Park Wonbin nhặt ra được giữa tốc độ tin nhắn nhảy ào ào như thác đổ: Lee Chanyoung, có đối tượng.
Như thực sự thấy ma, Park Wonbin cấp tốc bấm thoát.
Kéo ứng dụng nhắn tin tít xuống dưới, anh tần ngần trước một khung trò chuyện.
19 ngày trước. Lee Chanyoung: Anh đến chưa?
Park Wonbin hơi hối hận lúc đó mình đã không trả lời. Nếu lúc đó anh trả lời, thì khung trò chuyện sẽ thêm được vài trang. Mà được vậy, thì nếu hôm nay Park Wonbin nhắn một tin vu vơ kiểu 'ồ, có đối tượng rồi à' kèm theo một cái emoji mặt đểu thì cũng rất là bình thường.
Mọi văn tự bất kể ngắn dài sau chữ nếu đều vô nghĩa, ai cũng biết điều đó. Vậy mà anh vẫn ngu ngốc vẽ ra thêm một trăm chữ nếu nữa. Đến cái nếu thứ một trăm lẻ một, Park Wonbin về đến trước cửa nhà. Hiếm hoi cả nhà có mặt đầy đủ ngay giờ cơm tối, bố mẹ gọi anh vào bàn cơm.
Đồng hồ chỉ bảy giờ. Lee Chanyoung lại một lần nữa như có như không, đạp lên đầu ngọn sóng, xuất hiện trước mặt anh. Park Wonbin chầm chậm mường tượng lại lý lịch cá nhân đính kèm hồ sơ thuyên chuyển của người kia cái đêm cậu khiến mẹ anh nhập viện.
Lee Chanyoung, nam 23 tuổi, lý do thuyên chuyển: Chương trình bảo vệ phóng viên điều tra.
Lúc hỏi cung xong rồi vào thăm mẹ, Park Wonbin nhón thêm chỗ trạm xá vài viên thuốc an thần.
Bóng đèn đường trước nhà cô Kim, độ rọi 30Lux. Tivi đối diện, độ sáng màn hình 1000nit. Còn trong kịch bản đời Lee Chanyoung, anh nên là người qua đường với không một spotlight.
Quyết là thế, nhưng chiếc áo khoác đã giặt sạch sẽ vẫn chưa được về với đúng chủ nhân. Khung trò chuyện với vỏn vẹn một tin nhắn. Nhịp tim hỗn loạn khi giáp mặt, khi xa cách, và khi hồi tưởng. Những hình ảnh xây xước chồng chéo lên nhau khiến Park Wonbin miên man, nằm sõng soài trên giường.
Đang bị suy tư như có cơn lốc vần vũ trong đầu, Lee Chanyoung đột ngột gọi đến. Không báo trước, không dấu hiệu, khá là nghênh ngang. Chuông chưa réo được mấy hồi Park Wonbin đã thấy mình không chần chừ rớt giá ấn nhận.
Trên đời vậy mà không có nút undo. Park Wonbin bất đắc dĩ.
- A lô. Gọi có gì không?
- Không có gì không được gọi anh hay sao?
Park Wonbin ấn cúp, nội tâm dằn vặt day dứt.
May là Lee Chanyoung lập tức gọi lại. Có kinh nghiệm mới nãy, Park Wonbin chờ đúng ba hồi mới, khụ, khó cưỡng chọn nghe. Anh đã sớm ngồi dậy thẳng thớm trên giường, điện thoại đặt ngay ngắn, bật loa ngoài. Đầu dây bên kia có tiếng vù vù. Lẫn trong tiếng xào xạc, Lee Chanyoung chủ động tăng âm lượng lên.
- Có có có, trời đất. Bộ anh dịu dàng ngọt nhạt với tôi một lần khó lắm hả? Người ta có câu cái nết đánh chết cái đẹp đó.
- Nết tôi làm sao hả cậu kia?
- Khá khen cho anh, trọng điểm không phải ở đó!
Park Wonbin nghĩ hoài không ra trọng điểm nằm ở mô, bị mắc lỗi lập văn.
- Rồi rồi. Vậy gọi tôi có gì không?
Lee Chanyoung lấy hơi dài. Kề sát vào mic.
- Tháng này tôi phải làm một phóng sự về an ninh thôn xã mình, nên phải phỏng vấn với lấy tin từ lực lượng quân phòng địa phương. Quân phòng duy nhất tôi biết, chỉ có anh thôi. Giúp tôi nhé, anh đồng chí ơi?
- Ai thèm làm đồng chí với cậu.
Lee Chanyoung nói gì đó nhưng hình như bị mất sóng, Park Wonbin nghe không rõ. Chuông gió ngay cửa sổ phòng anh kêu leng keng. Anh đắp chăn vào.
- Nè, lặp lại câu cậu vừa nói đi. Bên đó khó nghe quá.
Tiếng Lee Chanyoung vừa gần vừa xa.
- Biết ngay anh sẽ nói thế mà.
- Xuống dưới nhà tí đi.
Park Wonbin đá tung cả ổ chăn. Điện thoại rơi xuống đất. Anh lật đật vội vàng đến bên cửa sổ. Không đến nỗi chân đăm đá chân chiêu, nhưng cơ thể nhìn chung thành thật hơn cái gọi là lý tính nhiều.
Leng keng ... leng keng ...
Bên ngoài, ngọn đèn đường 30Lux, vừa đủ rọi sáng một Lee Chanyoung cầm điện thoại có màn hình độ sáng tầm 1700nit, dưới ánh trăng tan bàn bạc, xa tít tắp nhưng nếu vắng đi thì sẽ tăm tối biết mấy. Độ sáng của nó ... không đo lường được. Lee Chanyoung đung đưa túi quýt một tay, tay cầm điện thoại giơ lên vẫy điên cuồng, tươi cười.
Độ sáng của nụ cười đó ... cũng không đo lường được.
Nếu, chỉ là nếu mà thôi, Park Wonbin là đối tượng của Lee Chanyoung, anh sẽ đổ gục trong phút mốt.
Đó là nếu. Mà sau chữ nếu, ai cũng biết là gì.
-
Các chi tiết trong fic có chỗ thật chỗ không. Ví dụ như hòn đảo, ngọn đồi, hay là loài hoa màu trắng thơm mùi chanh, có cái thật cái không. Ý tui là, zậy á!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com