Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Buổi tối ở quán cà phê thư viện vắng khách hơn nhiều, do đó không khí xung quanh lại càng yên tĩnh hơn. Sau sáu giờ, trong quán không còn mở nhạc dạo du dương nữa mà đổi sang nhạc nền sôi động hơn một tí mà không làm người khác khó chịu.

Việc học nhóm gần đây với Vân Mạn vẫn đang diễn ra khá ổn, Khải Uy không bỏ buổi nào, hay nói đúng hơn là có muốn trốn cũng không trốn được. Tuy dáng vẻ của Vân Mạn khá nghiêm túc nhưng đôi lúc anh vẫn để lộ phần trẻ con của mình, do đó Khải Uy mới thấy thoải mái khi nói chuyện với anh. Có điều cứ dính tới chuyện học hành là phần trẻ con đó hoàn toàn biến mất. Vân Mạn có kỷ luật riêng của mình trong việc giảng dạy, cậu để ý được khi anh đứng giảng bài ở trước lớp. Khải Uy nghĩ rằng học riêng thì anh vẫn sẽ tương tác như bình thường với cậu, nhưng trừ lúc giải lao cậu chẳng mở miệng nói mấy câu với anh.

Đề cương thầy Văn phát lúc trước Khải Uy đã làm xong hết ở những buổi học trước, hai hôm nay Vân Mạn tự soạn thêm một đề mới dành riêng cho cậu. Sau khi chắc chắn Khải Uy đang làm bài tập, Vân Mạn mới mở laptop làm việc riêng của mình.

Bên trường đại học lần trước đã gửi cho Vân Mạn một biểu mẫu đăng ký làm trợ giảng cho học kỳ sắp tới. Cho dù được trưởng khoa đích thân tìm đến nhưng anh vẫn phải làm theo từng công đoạn xin vị trí này như những sinh viên khác. Tuy vẫn còn hơi mông lung về việc đi tới trường đại học làm việc mà lại còn là khoa đồ họa, anh vẫn thử gửi hồ sơ của mình vào tuần trước. Nghĩ lại thì đây chỉ là công việc trợ giảng nên anh không cần phải áp lực quá nhiều, chỉ cần nắm được giáo trình giảng dạy là được.

Gần đây cứ nghĩ tới là anh lại vô thức mở trang thông tin của trường đại học đó lên xem, kể cả trang trưng bày đồ án của từng khóa. Nhưng vì là khoa mới mở vài năm gần đây nên cũng chẳng có gì thú vị để xem.

"Thầy Mạn, em làm xong rồi." Giọng nói của Khải Uy vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Vân Mạn nhận lấy bài làm của cậu, vẫn như cũ nhìn qua trước một lượt mới cầm bút đỏ lên. Khải Uy vươn tay duỗi người, sau đó tựa lưng vào ghế thở một hơi.

"Làm gì mà mệt thế?" Vân Mạn nhìn cậu.

"Số chữ em viết cả tuần qua chắc phải ngang ngửa với số chữ em viết trong bài thi ở trường mười một năm," Khải Uy giơ ngón út của mình lên. "Thầy xem ngón út của em ngắn đi mấy phân luôn rồi này."

Vân Mạn bật cười: "Mấy phân? Thế nên mới nói việc học rất quan trọng."

"Thầy bắt em viết nhiều thế có chắc là em sẽ được điểm cao không?"

"Làm bài tập cả tuần nay nếu điểm của cậu vẫn không nâng lên được một tí nào thì tôi tốn công vô ích rồi," Vân Mạn hơi nheo mắt lại, sau đó nở nụ cười với cậu. "Đừng làm tôi thất vọng."

Khải Uy cầm ly nước rồi tựa đầu vào ghế, vô thức nhìn chằm chằm vào tay Vân Mạn đang sửa bài dù cho cậu cũng không nhìn kĩ xem anh đang viết cái gì. Cậu hút cạn nước trong ly, nghĩ một hồi mới nói:

"Áp lực ghê. Kì thi này điểm của em quyết định cả danh dự của thầy hả?"

"Danh dự của cậu mới đúng." Vân Mạn chỉnh lại.

"Nếu là vậy thì thầy đâu cần phải thất vọng?"

Vân Mạn ngừng tay, híp mắt nhìn cậu chằm chằm. Khải Uy để lại ly nước lên bàn, né tránh ánh mắt của anh. Cậu hắng giọng, vờ nói sang chuyện khác.

"Lần nào tới đây học thầy cũng mở máy tính. Thầy làm gì trên đó thế?"

"Làm vài việc ấy mà."

Vân Mạn thở dài, anh theo thói quen định tắt màn hình đi nhưng khi nhìn lại màn hình máy tính, anh nhướn mày như thể đang có suy nghĩ gì đó.

"Cậu muốn xem không?" Anh đẩy máy tính xoay về phía Khải Uy

Khải Uy bất ngờ hỏi nhưng tay vẫn đưa ra muốn nhận máy: "Em xem được hả?"

"...Vậy xem xong đừng báo cảnh sát là được."

"Cái gì?" Khải Uy khựng tay lại.

Vân Mạn phì cười, giọng điệu có hơi cợt nhả: "Đương nhiên là xem được rồi, cũng chẳng phải mật báo gì."

Mỗi lần Khải Uy làm bài, Vân Mạn sẽ làm gì đó trên máy tính. Cậu có thể mường tượng ra việc anh làm là viết những thứ gì đó dài ngoằng tầm mười trang giấy rồi nộp lại cho thầy Văn, do đó cậu không hứng thú tìm hiểu cho lắm. Nhưng ngồi học lại càng chán hơn, sau khi làm liên tục hai đề văn thì bất cứ thứ gì miễn không phải bài tập cũng đều sẽ khiến cậu vui vẻ.

Khải Uy chưa sử dụng loại máy tính xách tay như thế này bao giờ nhưng vì cậu có để ý Vân Mạn sử dụng nên cũng không quá khó khăn khi thử nghiệm nó. Trên đầu trang chủ là một dòng chữ cực kì nổi bật ghi tên của một trường đại học cùng với hình ảnh bản đồ toàn cảnh rộng lớn của ngôi trường. Khải Uy dừng tay lại một chút, cậu lướt xuống để xem còn gì mới thì thấy chỉ toàn chữ với chữ nên có hơi ngán ngẩm.

Khải Uy lén đưa mắt về phía Vân Mạn, nghi ngờ chẳng biết có phải anh cố tình mở trang này cho cậu xem hay không. Nhưng Vân Mạn đang sửa bài, cậu không thắc mắc nhiều làm phiền anh nữa. Dù sao cũng không thể mở sang trang khác coi nên chỉ có thể dạo chơi trong đây. Cậu nhấn vào danh sách các ngành học ở trường, một danh sách dài hiện ra làm cậu còn choáng váng hơn.

Dù không có ý định học tiếp nhưng cậu đã từng xem qua vài trường đại học vì tò mò. Tới giờ cậu vẫn nghĩ mỗi trường sẽ có chuyên ngành riêng, không ngờ trường đại học này lại tổng hợp nhiều ngành học đến thế. Ngành điện ảnh mà lại cùng trường với ngành kĩ thuật điện tử?

"Thầy đang xem cái gì trong đây thế?"

"Mấy bài đồ án ở khoa mỹ thuật," Vân Mạn nói mà tay vẫn liên tục viết lời phê lên bài làm của Khải Uy. "Cậu nhấn vào mục đào tạo rồi tìm khoa mỹ thuật là ra."

Khải Uy làm theo lời Vân Mạn, trước mắt cậu hiện lên khá nhiều đồ án mỹ thuật nổi bật được để ở đầu trang. Cậu cũng chẳng hiểu chuyên sâu mấy thứ này, chỉ đơn giản thấy nó đẹp hay xấu thôi. Đương nhiên những bài đăng ở trang chủ sẽ là những bài có điểm cao nhất. Đây là mấy thứ Vân Mạn sẽ làm nếu anh vẫn theo học mỹ thuật tới năm cuối sao?

Nhưng anh xem mấy cái này làm gì nhỉ? Thói quen học hỏi hay là còn nguyên do nào khác? Chắc không phải vì muốn quay lại học, Vân Mạn nói mình thích vẽ nhưng không thật sự muốn theo đuổi con đường này lâu dài. Vậy chỉ có thể là...

"Thầy đang định tới đây dạy học hả?"

Vân Mạn lúc này mới dời mắt, có hơi ngạc nhiên: "Làm sao cậu biết?"

"Em đoán," Khải Uy nói. "Em tưởng thầy chỉ dạy ở cấp phổ thông thôi chứ."

"Tôi chỉ tới làm trợ giảng để lấy kinh nghiệm thôi."

"Trợ giảng? Là người hỗ trợ giáo viên ấy hả?"

Vân Mạn vẫn chưa nói chuyện này với ai, kể cả với người thân của mình. Dù gì anh vẫn phải nộp lại đơn xin vị trí trợ giảng, khả năng không được nhận vẫn có thể xảy ra. Có điều Khải Uy đang khá tò mò về những chuyện này, anh nói nhanh qua những chuyện đã diễn ra và giải thích cho cậu hiểu vai trò của anh làm là gì. Vị trí có lợi như vậy cho sinh viên hẳn là cũng được nhiều người nhắm đến, Vân Mạn lại nằm trong những người được đề nghị vị trí này. Khải Uy nghe xong cũng chỉ trầm trồ gật gù, không biết nói gì thêm

"Bài của cậu đây. Cũng còn lỗi dùng từ nhưng mà cứ giữ phong độ này tới lúc đi thi nhé," Vân Mạn trả lại bài làm cho Khải Uy. "Ngày mai cậu không cần tới học nữa."

"Em học xong hết rồi sao?" Khải Uy vốn đang không quan tâm tới mấy lỗi sai Vân Mạn nói lắm, nhưng nghe câu sau làm cậu phải rời mắt khỏi màn hình.

"Ngày mốt đi thi nên cậu ở nhà nghỉ ngơi ôn bài sẽ tốt hơn. Mấy ngày học nhiều như thế có lẽ cũng đủ cho cậu rồi.."

Khải Uy nhận lấy bài viết của mình, không có chút biểu cảm nào với mấy thứ mình viết ở trong cũng như những đánh giá bằng mực đỏ của Vân Mạn. Cậu mừng vì không cần phải tới đây học thêm mỗi tối nữa nhưng đồng thời lại thấy trống rỗng. Vân Mạn lấy lại máy tính của mình, kiểm tra vài thứ trên đó rồi cất đi. Khải Uy ngồi bất động một chỗ, trong lòng ngổn ngang vì đủ thứ chuyện. Chẳng hiểu sao mặc dù đang ngồi kế bên Vân Mạn, cậu lại thấy anh xa cách.

Kì thi giữa kì chỉ thi sáu môn quan trọng trong các tổ hợp khối, tuy nhiên vẫn chia ra ba ngày thi mới kết thúc. Ngày đầu tiên lúc nào cũng là ngày căng thẳng nhất của học sinh, sau đó mọi thứ trôi tuột cho đến ngày cuối nhanh tới mức không ai nhận ra và cũng chẳng để lại cảm xúc gì đặc biệt.

Khải Uy vẫn như cũ không quan tâm gì đến chuyện mình có làm bài được hay không, chỉ cần hoàn thành là đạt yêu cầu. Ngày thi cuối thầy Văn vô tình là giám thị phòng của cậu, cuối giờ cậu bị thầy Văn bắt lại hỏi mấy ngày qua làm bài có được hay không. Đương nhiên lần nào Khải Uy cũng sẽ nói mình làm cũng tạm để thầy Văn không lằng nhằng với cậu, nhưng đến khi có điểm thường sẽ không như thầy Văn kì vọng.

Thi xong là vừa đến thứ bảy, các học sinh được đặc biệt nghỉ một ngày nên có tận hai ngày cuối tuần rảnh rỗi. Sau khi cho con Cò ăn uống đầy đủ, Khải Uy đạp xe tới tiệm gỗ. Dạo gần đây trong tiệm cũng chưa có đơn hàng nào mới nên mọi người khá rảnh rang. Lúc Khải Uy sang, bọn họ đang ngồi ở sofa tầng dưới vừa ăn cơm trưa vừa tán chuyện.

"Ô, Khải Uy! Vừa hay bọn anh đang nhắc đến em đây," Cao Hoàng vừa thấy cậu hai mắt đã sáng lên. "Chiều nay ông chủ đi lấy hàng ở bên xưởng mà bọn anh lại đang thiếu người, em muốn đi cùng không?"

Bị hỏi bất ngờ như vậy Khải Uy cũng không ngạc nhiên lắm, hơn nữa cậu cũng đi lấy hàng cùng bọn họ nhiều lần rồi nên cũng hiểu quy trình: "Được chứ, em cũng vừa thi xong nên không bận gì. Mà cho em dùng máy cắt nhé?"

"Được chứ, dùng thoải mái đi. Hôm nay cũng chưa cần dùng tới." Bọn họ nhiệt tình nói.

Khải Uy mở tủ gần cửa lấy găng tay và tạp dề đeo vào, sau đó đội nón đi ra sân sau. Khải Uy đã quen với những dụng cụ ở trong xưởng gia công nhỏ này, việc sử dụng nó cũng không cần ai đứng kế bên giám sát. Một vài loại máy gia công thay vì để trên tầng lầu thì sẽ để ở sân sau vì mức độ an toàn, thời tiết đang dần chuyển sang hè nắng nóng nên đứng ở ngoài sân giữa trưa thế này không dễ chịu chút nào.

Không biết đã qua bao lâu, Cao Hoàng xuất hiện ở sân sau với cốc nước và mặt nạ trong suốt trên tay. Khải Uy cũng dừng tay lại, mồ hôi nhễ nhại trên mặt, cổ họng cũng khô khốc. Vừa nhận cốc nước từ tay Cao Hoàng, Khải Uy uống cạn chỉ trong một hơi.

"Cảm ơn anh."

"Sao dùng máy cắt mà không đeo mặt nạ vào? Vụn bay vào mắt thì sao?" Cao Hoàng để mặt nạ chắn ở trên bàn.

"Không sao, em cũng làm xong rồi." Khải Uy đếm lại số lượng phần gỗ mình vừa cắt được, sau đó bỏ hết vào túi.

Cao Hoàng cũng cầm vài cái lên coi, nhìn một hồi vẫn không biết Khải Uy đang làm mẫu nào mới.

"Em đang chuẩn bị hàng cho hội chợ hè này à? Ông chủ nói cũng đang muốn hàng trưng bày mới, bữa giờ bọn anh đang đau đầu đây," anh nói. "Chú cũng bảo rất mong chờ xem em sẽ nộp mẫu nào, lần nào mẫu của em cũng bán chạy."

Mỗi mùa trong năm đều có hội chợ ở ngoại thành, tuy không phải địa điểm kinh doanh chính nhưng ông chủ rất hay mở sạp ở hội chợ để thu hút thêm khách. Những người trong xưởng cũng chẳng ý kiến gì, dù sao đi bán ở hội chợ cũng rất vui, khi rảnh còn đi dạo chơi vài vòng ở đó. Có điều khi nghe vậy Khải Uy lại thấy ngạc nhiên.

"Hội chợ giữa hè ấy ạ? Em tưởng chú nói năm nay không tham gia vì phải lo cho chi nhánh trưng bày mới."

Lần trước ông chủ có hỏi Khải Uy muốn đi cùng bọn họ tới tiệm trưng bày ở thành phố khác xem thử hay không. Còn nói sẽ điều một vài người sang đó, cậu muốn cũng có thể đi cùng sau khi tốt nghiệp. Do thời gian cũng vào giữa năm nên chuyện tham gia hội chợ hè xem chừng như bị bỏ qua rồi.

"À, chú chưa nói lại với em hả?" Cao Hoàng gãi đầu, "Chú nói đang có tranh chấp gì với một bên khác ấy, anh nghe không hiểu lắm nên chỉ biết đại khái không thể khởi công ngay bây giờ được. Hình như có người ra giá mua cao hơn chú."

Khải Uy cũng chẳng hiểu rõ về vấn đề này, chuyện duy nhất liên quan tới đất đai mà cậu từng gặp phải chỉ có thế chấp căn nhà trước kia cho tên Sâm.

"Có điều anh nghe chú với đối tác nói đã tìm được một nơi khác rồi, hẳn là đang cân nhắc xem có nên đổi vị trí hay không. Nhưng lằng nhằng như thế có khi tới cuối năm mới khai trương được đấy."

"Cuối năm em khai giảng rồi, có khi không đi cùng mọi người được."

Lúc nghe ông chủ nói sẽ dẫn mọi người đi khai trương tiệm trưng bày, Khải Uy khá mong chờ. Ngoài việc chung vui với mọi người, cậu còn có thể đi tới một thành phố xa lạ khác mà không cần phải lo lắng về điều gì quá xa lạ. Cậu muốn nhân cơ hội này xem thử những nơi đó khác biệt như thế nào với nơi mình đang ở hiện tại. Do đó nghe Cao Hoàng báo tin như vậy, cậu khá thất vọng.

Cao Hoàng thở dài, tỏ vẻ chán chường theo: "Anh cũng tiếc lắm, phải đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng chuyện làm ăn không gấp gáp được, dù sao chú cũng đã tạo điều kiện tốt nhất cho mọi người rồi."

"Ừm." Khải Uy gật đầu đồng tình.

"Vào trong nghỉ tí đi, coi chừng say nắng đấy."

Chỉ xử lí có vài phần trong bản thiết kế mà thời gian đã trôi qua nhanh như vậy rồi. Mọi người đã nghỉ trưa xong, bây giờ đều chia ra làm công việc riêng của mình. Khải Uy ngồi ở tầng dưới cầm dao vuốt lại vài đường cho sản phẩm của mình, sẵn tiện nếu có khách vào cậu cũng là người tiếp chuyện.

Hôm nay Cao Hoàng lại đem chuồng nhím để ở trong tiệm, đôi lúc chán quá Khải Uy sẽ đứng dậy đi lại chơi với nó, sau đó quay lại tiếp tục làm việc của mình như một cái máy. Điện thoại để trên bàn đôi lúc rung lên vì có tin nhắn tới. Từ hôm thi xong, tin nhắn ở nhóm lớp bùng nổ dữ dội. Chủ yếu là bàn luận về kết quả thi cử, ngoài ra còn nhắc tới chuyện Vân Mạn sắp kết thúc kì thực tập. Ban đầu Khải Uy còn đọc sơ qua nhưng sau đó cậu mặc kệ chuông báo điện thoại luôn. Phải hơn nửa tiếng sau cậu mới cầm điện thoại lên xem lại, bên dưới tin nhắn nhóm lớp đang nhảy tin liên hồi là một tin nhắn của Hải Quốc.

-Khải Uy, ra sân chơi bóng chuyền đi. Mọi người tới hết rồi.

Tin nhắn được gửi từ hai mươi phút trước. Khải Uy xem lại đồng hồ rồi mới trả lời Hải Quốc.

-Đang ở tiệm đây, một lát nữa ra.

Hải Quốc trả lời lại rất nhanh.

-Ok, nhớ canh giờ đấy. Thầy Mạn cũng tới luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com