Chương 4
Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng những cánh hoa hồng nhung, tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng. Những tia nắng xuyên qua ô cửa kính, nhảy múa trên những khóm hoa vẽ nên những hình thù kỳ ảo trên sàn nhà gỗ. Hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ quyện lẫn với mùi đất ẩm, tạo nên một bầu không khí thật dễ chịu.
Trong góc nhỏ ấm áp của cửa hàng, Thiếu nữ mái tóc đen dài qua mông, một phần tóc được vấn lên bởi một cây trâm, đôi mắt sáng nốt lệ chí phía dưới càng tôn lên ánh mắt mang nét ưu buồn. Ánh mắt tỉ mỉ tách những lớp cánh hoa. Áo đầm trắng cổ yếm trắng ngà khoác bên ngoài là chiếc áo lụa mỏng màu xanh tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, thướt tha của cô.
" Tiểu Trúc à vị trà hôm nay có chút khác"- Vị lão nhân tóc bạc nhấp từng ngụm trà. Mắt hướng về cô thiếu nữ mềm mại xinh đẹp.
Nhã Trúc ngẩn đầu mỉm cười nhìn ông - " Cháu đã thêm một ít nhụy hoa hồng leo ngoài vườn của bà ngoại đem đi xao với thân trà . Không ngờ điểm nhỏ như thế lại bị ngài nhận ra"
" Mặc dù hương vị nồng ấm, vị đắng chát rất nhiều những nhấm nháp kĩ, hậu vị lại có chút thanh nhẹ nhàng khó nhận ra. Trà ngon"- Ông ấy đặt nhẹ tách trà xuống bàn. Ánh mắt sáng lộ vẻ tán thưởng đối với cô gái nhỏ. Tầm tuổi của cô bé này ít có người nào có kiến thức trà đạo như Nhã Trúc.
Nhã Trúc đặt một phần bánh ngọt lên bàn và cũng ngồi xuống đối diện ông. Động tác tao nhã không một động tác thừa càng khiến cho ông thưởng thức thiếu nữ trước mặt hơn.
" Nếu ngài thích nó. Cháu tặng ngài một ít. "
" Được chứ , ông sẽ cho mấy lão già kia nếm thử. Mấy ông già đó chắc chắn sẽ khen tấm tắc cho coi kaka" - Ông lão nở nụ cười tươi.
" Loại trà này có thể giảm bớt căng thẳng, có lợi khá tốt cho sức khỏe. Cháu thấy hôm nay ngài có chút tâm sự nên đặc biệt chuẩn bị nó cho ngài." - Nhã Trúc vừa khảy nhẹ quạt cầm tay, mắt nhìn về phía khu vườn nhỏ, ngắm nhìn hoàn hôn chậm rãi buôn xuống.
Cũng đã hai tháng từ cái ngày mà Nhã Trúc đặt chân đến Nhật. Mọi thứ lúc đó thật lạ lẫm, con người, văn hóa, ngôn ngữ, nơi ở mới nhưng dần cũng trở nên quen thuộc.
Hằng ngày giúp bà ngoại trông quán, làm bánh, ướp trà. Trò chuyện với các cụ gần nhà. Nhờ sự ấm áp của bà ngoại và thân thiện của những người dân địa phương, Nhã Trúc nhanh chóng hòa nhập.
Vị lão nhân trước mặt cô là Sano Mansaku, là bạn của ông ngoại cô. Khi ông ngoại của Nhã Trúc còn sống ông Sano ấy thường xuyên đến đây cũng trò chuyện cùng nhau. Tuy ông ngoại đã mất nhưng ông ấy vẫn thường xuyên đến đây uống trà đây.
Trong hai tháng này Nhã Trúc hiển nhiên trở thành bạn cờ, bạn trà cùng nhau thưởng thức trà và trò chuyện cùng ông. Cả hai vừa gặp đã thành tri kỉ vậy.
" Không có chuyện gì to tác cả, chỉ là mấy đứa cháu nhà ông dạo gần đây thực khiến lão già này có chút mệt mỏi"- Ông Sano thờ dài thườn thượt.
" Là đến tuổi nổi loạn sao" - Nhã Trúc nhấm nháp miếng bánh hoa hồng. Vị ngọt thanh lan trong khoan miệng. Lại nhấp thêm một ngụm trà, trà đắng chát làm dịu đi vị ngọt của bánh. Tư vị hài hòa, tạo ra sự cân bằng trong khẩu vị.
" Cứ cho là như vậy đi" - Ông ấy nhẹ gật đầu, lại quay sang thiếu nữ đối diện. Có gái cũng chập tuổi của mấy đứa nhóc nhà ông nhưng khi nói lời ấy, hình không nghĩ tới bản thân cô cũng như vậy mà. Nhưng ông lạ ngẫm lại có lẽ thiếu nữ trước mặt ông là ngoại lệ đi. Nhìn bộ dáng bà cụ non của cô ông không thể nào liên tưởng đến bộ dáng nổi loạn của cô.
" Mà hiện tại con có ý định gì cho sau này. Con này ước chừng cũng đã 15-16 tuổi gì đi. Đã có dự tính vào trường nào chưa"- Ông Sano lên tiếng
Nhã Trúc mỉm cười, ánh mắt đen trắng rõ ràng ánh lên sự trong sáng - " Hừmm thật ra thì cháu vẫn chưa có ý định đó, chỉ muốn lười biếng ở bên cạnh bà ngoại mỗi ngày thôi "
Dù sao thì lượng kiến thức của cô cũng vượt xa đối với kiến thức trung học phổ thông. Việc học nhảy ở hệ thống giáo dục tại Trung không còn quá xa lạ. Mặc dù trước giờ Nhã Trúc không đến bất cứ trường học chính quy nào. Nhưng vẫn đăng kí tham gia đánh giá và xếp hạng năng lực theo từng năm. Chính vì vậy cô cũng không có dự tính tham gia trường học khi đến Nhật.
" Ông già đừng nghe con nhóc này nói bậy. Đến tuổi này phải đến trường học chứ, cớ nào lại lười biếng bên cạnh bà già này. "
Không biết từ lúc nào bà Hanna từ phòng bếp đi ra. Trên tay cầm túi bánh Taiyaki nóng hổi đặt ngay trước mặt ông Sano. -
" Riết rồi ta thấy cháu càng ngày càng giống mấy bà già bọn ta, chẳng có chút nào đúng với độ tuổi của cháu vậy"- Bà Hanna trừng mắt nhìn cô
Nhã Trúc thấy bà ấy trừng mắt mình cũng bất lực nhún vai. Quả thật từ lúc đến đây. Cô rất ít khi ra ngoài đa số thời gian đều ở tiệm bánh nhỏ của bà. Không ướp trà thì lại cũng các cụ khác trò chuyện, hoặc thơ thẫn cả ngày. Nhiều lần bà Hanna có ý nhắc cô ra ngoài nhiều nhưng cô chỉ đáp suông. Bà ấy cũng rất bất lực với Nhã Trúc.
Không biết sao hôm nay Ông Sano vô tình nhắc đến, việc này bà tất nhiên hăng hái mà nói. Con cháu nhà người khác thì bị nhắc nhở là ra ngoài ích thôi, còn cháu gái nhà bà lại hoàn toàn ngược lại. Bà thật khổ trong lòng mà.
Nhìn hai vị lão nhân vì chuyện của bản thân mà nói đến hăng hái. Nhã Trúc chỉ lắc đầu ngao ngán. Cô còn thong thả mà hai người kia thì đang rầu thúi ruột rồi kìa.
Ông Sano châm cho bản thân ly trà mới. Ông già rồi, cũng trải qua rất nhiều thăng trầm của cuộc sống, tức ông cũng có thể nhìn ra điểm bất thường của Nhã Trúc. Từ phong thái, lời nói, cử chỉ từng những điều nhỏ nhặt thành thục trên người cô đều thể hiện cô được rõ cô gái nhỏ này được được đào tạo một cách khắt khe.
"Tiểu Trúc à , ông biết trong cháu có sự khác biệt nhỏ so với các đứa trẻ cúng trang lứa điều đó thể hiện qua thong thái thành thục của cháu. Nhưng mà cuộc sống không chỉ có sách vở, còn có tình bạn, tình yêu thương và những trải nghiệm quý giá. Trường học là nơi cháu sẽ gặp gỡ những người bạn mới, những người có cùng sở thích, cùng ước mơ. Ta nghĩ ở độ tuổi của cháu nên có một chút tươi vui, trong sáng vốn có. Đừng đề sau này khi nhìn lại quá khứ cháu sẽ không nuối tiếc khi nhớ lại khoảng thời gian này. "-Ông Sano khẽ đặt tay lên vai vỗ nhẹ.
Bà Hanna khẽ xoa đầu cô. Như lão Sano nói, trong hai tháng sông chung bà cũng nhận ra sự khác biệt của cô. Tuy con gái không kể với bà quá nhiều về cuộc sống bên đó. Nhưng ít nhiều bà cũng hiểu con gái và cháu gái bà trước đến giò có lẽ sống không hề dễ dàng. Cho nên bà muốn cháu gái mình được cảm nhận, và trải nghiệm cuộc sống như bao đứa trẻ ngoài kia.
Nhã Trúc lắng nghe ông Sano và bà Hanna nói, lòng cô dần ấm áp. Cô hiểu rằng, hai người họ đang cố gắng giúp cô. Ngẫm một lát công cũng gật đầu đồng ý.
" Cháu gái nhỏ của ông đang theo học một trường cách đây không quá xa, nền giáo dục ở đấy khá tốt. Cháu có thế suy xét đến trường này. Cháu gái ta có thể hỗ trợ cháu khi không quen "- Ông Sano đưa ra một số ý kiến.
" Bà thấy lão Sano nói cũng đúng. Cháu suy nghĩ kĩ bà giúp hỗ trợ cháu làm hồ sơ, thủ tục nhập học"- Bà Hanna cười tươi nói
Ngồi trò chuyện với jai bà cháu một lúc nữa. Ông Sano cũng đã đi. Trước khi đi còn nhắc nhở cô nói có chuyện khó khăn cứ liên hệ đến ông. Nhã Trúc cũng gật đầu hướng ông nói cảm ơn.
----‐-------------
Cho nàng nào khó liên tưởng trang phục của Nhã Trúc thì có thể hình dung như ảnh phía dưới nhé . Khác ở chỗ váy ben trong màu trắng nhé ngà nhé. Quạt cầm tay hình tròn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com