Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BUÔNG TAY (1)

BUÔNG TAY (1)
Nắng chiều tắt hẳn, đèn đường cũng sáng cả rồi.

Hiroto vẫn kiên nhẫn đứng đợi ở sảnh lớn của trường học. Ánh đèn ở phòng của câu lạc bộ âm nhạc cùng với ánh đèn nơi đại sảnh là dấu hiệu duy nhất cho thấy vẫn còn người đang ở trong trường học.

Qua một hồi lâu, các thành viên của câu lạc bộ âm nhạc cũng ra về. Gặp Hiroto ở đại sảnh, vài cô gái trong số đó khẽ gật đầu cười; dường như má họ còn ánh lên chút sắc đỏ. Họ thẹn cũng là lẽ đương nhiên: có cô gái nào gặp Hoàng tử mà không thẹn chứ?

Cuối cùng thì người mà vị Hoàng tử Alpha lạnh lùng đang đợi cũng đến.

- Khoác lên đi. - Hiroto vừa nói vừa phủ một chiếc áo vest đen lên người Tinh Đặc.

- Không.

- Khoác lên. Mang tiếng Alpha thuần chủng mà có tí dáng vẻ nào đâu; hở ra một chút là ốm. Ngoan ngoãn khoác vào cho tôi. Nếu không... - Giọng nói của Hiroto đang bình thường đột nhiên trở
nên thật thấp, lại còn gian xảo ghé sát vào tai đối phương - Nếu không tôi sẽ cho hai người anh của em biết khi chiều em đã chủ động thế nào.

Đôi má và mang tai của Tinh Đặc không nghe lời chủ nhân mà trở nên đỏ rực. Tinh Đặc thầm nguyền rủa bản thân thật nhiều: Có trời mới biết khi chiều cậu nghĩ cái gì mà lại thiếu chút mang bản thân tặng cho con sói già trước mặt.

- Được rồi... Tôi mặc.

Nói rồi cậu giữ thật chặt cái áo vừa mới được Hiroto phủ lên vai mình; ba chân bốn cẳng chạy ra cổng trường. Chiếc xe thường xuyên đưa đón cậu và tên Alpha đáng ghét của cậu đi học vẫn đợi hai người ở vị trí quen thuộc. Tinh Đặc trèo lên xe, má vẫn còn chưa hết đỏ; và toàn thân thì nóng ran như một cái bánh mì mới ra lò.

Đợi đến lúc Hiroto ung dung, thanh thản bước lên xe; Tinh Đặc ném trả lại cho cậu cái áo rồi trừng mắt:

- Văn nhã bại hoại!

Tên Alpha đáng ghét nào đấy thản nhiên nhận lại chiếc áo; khẽ khàng đáp trả:

- Trêu hoa ghẹo nguyệt. Dám làm không dám nhận!

- Anh...

Tinh Đặc cứng miệng, không phản bác được điều gì. Cậu hậm hực quay mặt đi, không thèm để ý đến cái người đáng ghét kia nữa. Còn vị Alpha cao ngạo nào đấy thản nhiên mở Ipad kiểm tra lịch trình công việc.

Thời gian trong xe cứ vậy trôi qua từng giây phút: tĩnh lặng đến diệu kỳ. Và chiếc Ipad trên tay Hiroto cũng sẽ không được buông xuống nếu như không có mái đầu của ai bỗng nhiên ngả vào vai mình.

Tinh Đặc ngủ quên, mái tóc đen tuyền thấm hương trà theo chuyển động của chiếc xe mà ngả vào bờ vai người bên cạnh. Không khí ngượng ngùng trong xe theo quãng đường về nhà mới vừa vơi đi đôi chút; giờ đây chỉ vì phút ngủ quên của Tinh Đặc mà được triệu hồi quay về.

Hiroto buông Ipad xuống, khẽ khàng nhấc mái đầu của Tinh Đặc lên; tay còn lại điều chỉnh lại tư thế ngồi của cậu rồi sau đó mới nhẹ nhàng để đối phương gối đầu lại lên vai mình. Như tìm được điểm thoải mái để ngủ, Tinh Đặc khẽ cựa mái đầu, rồi cậu tiếp tục say giấc.

Hiroto say đắm nhìn người bên cạnh an ổn ngủ trên bờ vai mình, bàn tay không kìm được mà yêu chiều vuốt má em. Ngón tay cậu vô tình chạm phải làn môi của em, nhớ đến chuyện xảy ra với hai đứa hồi chiều mà không tự chủ được mỉm cười. "Em dễ thương thế này liệu có bị người khác bắt cóc mất không nhỉ?"

Bạn nhỏ Alpha của Hiroto có một thói quen nho nhỏ khi ngủ: Đó là luôn nắm tay rất chặt, ít khi nào cậu chịu mở bàn tay ra. Ấy là chưa kể đến việc thỉnh thoảng ngủ mê lại còn ngang ngược ôm chặt lấy bất kì vật thể nào bên cạnh. Vậy nên, ngang lúc này, Tinh Đặc đang... ôm rất chặt lấy cánh tay của Hiroto, hại vị Alpha thuần chủng cao ngạo của chúng ta muốn rút tay ra cũng không được.

Không rút ra được thì thôi vậy. Bàn tay của Hiroto nhẹ nhàng hết mức để không đánh thức người bên cạnh: cậu khẽ tách bàn tay vẫn đang nắm chặt kia ra, đan tay mình vào bàn tay của đối phương. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, tựa như sợi tơ hồng dẻo dai quấn chặt trái tim của cả hai.
------------------------

Hai học kỳ, rồi thi cuối cấp: Tất cả đều hoàn thành.

Và tối nay là tiệc chia tay cuối cấp.

Trương Tinh Đặc loi choi như con sóc nhỏ từ chiều, lựa hết quần này đến áo nọ; miệng liến thoắng như một con vẹt con. Cậu còn kéo cả mấy nữ giúp việc trong nhà ngồi xem mình thử đồ chỉ để họ nhìn xem bộ trang phục nào sẽ khiến mình đẹp nhất.

Hiroto chán nản ngồi trong phòng mình, lơ đãng nhìn ra khu vườn kiểu Nhật bao quanh ngôi nhà. Cậu đang dự tính đi ngủ một chút để lấy lại sức sau "công cuộc" học tập tối cùng bố mình và mấy vị giám đốc thuộc ban quản trị Tập đoàn. Thế nhưng người tính không bằng con quỷ ái tình tính: vừa mới ngồi xuống giường thì Tinh Đặc tung cửa phòng cậu chạy vào.

- Anh đang làm cái gì thế? Còn không chuẩn bị nhanh lên!

- Tôi không đi chắc không vấn đề gì nhỉ? Có cậu đi là ổn rồi; đêm qua mệt quá chừng....

- Tôi nhớ có kẻ nào đấy từng chê tôi không ra dáng Alpha thuần chủng mà nhỉ? Sao nào, bắt chước tôi à? - Tinh Đặc dựa người vào cửa, nghênh mặt tỏ vẻ thách thức.

Hiroto cũng chẳng vừa, cậu ta khẽ nghiêng đầu, đáp trả:

- Tôi tưởng cậu muốn tôi đi cùng chỉ để có người cứu cậu khi bị đám phóng viên làm thịt thôi chứ?!

- Thôi nào, tươi tỉnh lên đi. Bình thường anh làm gì tôi không ý kiến, nhưng hôn nay là lễ tốt nghiệp của tôi và anh, nhất định phải đi. Vả lại, mặt mũi anh không cần nhưng Chủ tịch Ikumi vẫn cần chứ?

Hiroto vươn vai khẽ ngáp; gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ uể oải. Trương Tinh Đặc khẽ nhíu mày; cậu tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh.

- Thôi được rồi, ngủ một chút đi. Tôi đợi anh.

Khẽ khàng, Tinh Đặc ôm lấy Alpha ngồi bên cạnh, để cậu dựa dầu vào vai mình; kín đáo tặng cho đối phương một nụ hôn lên mái tóc màu trà bồng bềnh.

Pheromone hương bạc hà dịu ngọt thoáng ẩn hiện trong không khí. Giác quan của Alpha dòng thuần chủng vốn đặc biệt nhạy: Tinh Đặc ngay lập tức đã cảm nhận được. Từ ẩn hiện, rồi nhàn nhạt và sau cùng nồng đượm: từng đợt pheromone dịu ngọt ấy dần dần đánh thẳng vào đại não của Tinh Đặc; bản năng Alpha trong cậu đã bắt đầu gào thét. Người đang ngủ quên trên vai tất nhiên là không nhận ra nguy hiểm, khẽ cử động một chút, đem toàn bộ khu vực trọng yếu sau gáy đặt gọn trong mắt Tinh Đặc.

Tinh Đặc hít một hơi thật sâu, bàn tay đang nắm chặt lại càng thêm siết vào, bắt phần lí trí còn lại phải hoạt động. Cậu quay mặt đi, tránh nhìn vào phần gáy trắng nõn của đối phương.

"Không được! Không được! Không được!!!! Tên đáng ghét này cũng dòng Alpha như mình!!!!"

Tinh Đặc thầm nhẩm đi nhẩm lại câu nói đó trong đầu. Nhưng mà hương trà trên người cậu cũng bắt đầu tản ra từ khi nào.

Có trời mới biết lúc này Tinh Đặc đang phải kiềm chế đến mức nào mới có thể không đè đối phương xuống mà truyền pheromone vào cơ thể người ta.


P/s: Tại đợt này công ty nhiều việc quá, tác giả áp lực nên rest tạm thời không báo trước đã khiến rất nhiều độc giả tìm đến facebook cá nhân của tác giả ghi nợ. Đối mặt tình trạng này, tui chỉ muốn nói: "Nhân sinh gian nan, có thương nhau thì xin đừng nhắc chuyện nợ nần!".
Cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #chuang2021