BUÔNG TAY (3)
BUÔNG TAY (3)
Vệ sĩ riêng đưa Hiroto trở lại xe để về biệt thự. Nhớ lại thái độ lạnh lùng và có phần nào khinh bỉ của người anh họ, Eisho lo lắng đi theo xem cậu có ổn không.
- Anh không sao chứ? - Eisho lên tiếng, cắt đứt bầu không khí lạnh lùng bao phủ chiếc xe nãy giờ.
- Không sao. - Hiroto cười, một nụ cười lạnh lẽo tựa băng tuyết mùa đông - Chỉ là thấy mình hơi ngốc, tự chui đầu vào rọ thôi.
- Ý anh là....? - Eisho khó hiểu nhìn anh họ của mình, vị Alpha thuần chủng này đang nghĩ cái gì vậy?
- Chuyện đám phóng viên chắc chắn đã có người nhúng tay vào - Giọng của Hiroto trở nên nhàn nhạt như mọi ngày - Eisho, nhớ kỹ: bằng mọi thủ đoạn, tìm ra người đứng sau cho anh.
- Em hiểu. Vậy anh định xử lí người đứng sau như thế nào?
- Về phần Alice, vạn nhất cô ta cũng chỉ là con rối; anh sẽ tự có cách khiến cô ta biến mất khỏi nơi này. Còn về kẻ đứng sau, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó sống dở chết dở. - Giọng của Hiroto rất nhẹ, nhưng ánh mắt sắc lẹm và ngữ khí cũng đủ giết chết mọi đối thủ.
- Vậy... - Eisho lấy hết dũng khí, hỏi Hiroto - Còn Trương Tinh Đặc thì sao?
Gương mặt thiên sứ kia thoáng lộ ra nét nghĩ ngợi, nhưng rất nhanh liền nhàn nhạt đáp:
- Chuyện đó hai bác của em sẽ xử lí; anh không có quyền nhúng tay vào.
Eisho thoáng rùng mình. Cậu dẫu gì cũng là con cháu chi thứ trong nhà Ikumi, đương nhiên cậu biết hai người bác của mình đáng sợ cỡ nào. Hai vị Alpha này mà ra mặt, hỏi xem Trương gia liệu có thể chống đỡ được mấy phần? Còn chưa kể đến là chuyện này liên quan trực tiếp đến người con trai duy nhất là anh Hiroto của cậu đây: một trong số ít những đứa trẻ mang dòng máu Alpha thuần được ví như những viên kim cương của thế giới.
Eisho lắc đầu. Xem ra đợt này, hai nhà sắp có sóng gió lớn.
- Về biệt thự Kofukan.
Tiếng nói của Hiroto kéo Eisho rời khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn của mình.
- Sao anh lại về đó? Anh chẳng phải vẫn ở Tenninji để tiện việc đi lại sao?
- Cậu nghĩ bây giờ ở đấy hợp không?
Phải rồi, Tenninji là biệt thự mà anh ấy và Tinh Đặc sống chung. Tình huống này chắc chắn là không thể gặp mặt được. Về Kofukan là hợp nhất: đó là nơi ở chính của chi trưởng nhà Ikumi.
Eisho không nói gì thêm, tài xế cũng chẳng dám ý kiến. Hiroto nói xong, đầu khẽ dựa vào ghế ô tô, chợt nghĩ đến hai vị phụ huynh vĩ đại của mình. Họ sẽ phản ứng thế nào khi biết tin này vào sáng mai đây? Tưởng tượng thôi cũng đủ mệt rồi.
Về Kofukan rồi, đầu tiên là Hiroto tắt điện thoại, sau đó ngâm mình trong bồn nước nóng. Kết thúc mọi việc cần thiết, cậu vùi mình vào chiếc giường êm ái.
Nhưng mà Hiroto đã nhầm, cậu chẳng thể nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu cậu sẽ hiện lên hình ảnh tên Alpha khốn khiếp kia bỏ mặc cậu và lo lắng cho Alice. Hương bạc hà dịu ngọt khẽ khàng tản ra trong không khí: nó chẳng thể ngọt thơm như hôm nào; mà mang thấm một vị đắng không sao tả được, lại còn thoảng qua chút buồn bã mơ hồ.
Một giọt lệ vô thức lăn xuống má, Hiroto giật mình. Alpha thuần chủng như cậu vậy mà lại biết khóc rồi?!
-----------------------------
Trong khi Hiroto đang trên đường trở về Kofukan thì Tinh Đặc lại đang trên đường đưa Alice về nhà.
Chianti đã chờ sẵn ở trước cửa; cô được Minayo báo tin chuyện của chị mình ở trường và dặn là hãy nhanh chóng về nhà đợi, Tinh Đặc sẽ đưa chị cô về nhà.
- Em vào nhà đi! - Tinh Đặc nói, giọng nói vô cùng gấp gáp.
- Em... muốn trả lại cái này cho anh. - Alice run run, cô vừa trả áo lại cho Tinh Đặc, vừa đưa cho anh một chiếc bút ghi âm.
Tinh Đặc nhận ra chiếc bút ghi âm mà năm đó cậu đã tặng cho người con gái trước mặt. “Em bảo giọng hát của anh đẹp lắm đúng không, còn có thể giúp em nhìn thấy anh ngay cả trong giấc mơ nữa. Vậy thì hãy giữ nó bên mình nhé, giống như anh lúc nào cũng ở bên cạnh em!”. Chỉ là tiếc rằng nước chảy hoa trôi, tất cả đã chẳng còn toàn vẹn.
- Vậy... anh đi. - Vừa nói, cậu vừa cầm lấy chiếc bút ghi âm, rời đi trong vội vã.
Người sau lưng Tinh Đặc đã khóc. Cô nhìn theo bóng cậu rời đi: Trâm gãy, gương tan, hoa tàn, ngọc vỡ - tất cả đã hết rồi!
---------------------------------
Về đến Tenninji, Tinh Đặc chưa kịp hỏi thì quản gia đã thông báo rằng Hiroto về Kofukan rồi.
- Tại sao? - Tinh Đặc khó hiểu nhìn quản gia.
- Cậu ấy bảo tâm trạng không tốt nên muốn nghỉ ngơi một chút, tránh bị làm phiền!
- Chỉ thế thôi?! - Tinh Đặc không tin là cái tên Alpha kiêu ngạo kia về Kofukan chỉ để nghỉ ngơi.
- Cậu ấy còn bảo là ngày mai nhất định sẽ về nhà cùng cậu nói chuyện.
Tinh Đặc thoáng rùng mình: Nguy to rồi! Báo chí nội trong đêm nay sẽ tung tin; bố mẹ cậu ở Ôn Châu kiểu gì cũng biết. Và cuộc gặp của hai nhà chỉ là vấn đề của vài chuyến bay và múi giờ!
Cậu nhắm mắt lại, khẽ thở ra, nhìn vị quản gia rồi bảo: “Tôi hiểu rồi.” Và sau đó mệt mỏi trở về phòng.
Vừa đặt chân đến cầu thang, mắt cậu chợt chạm phải quyển lịch treo tường.
“Ngày đó... lại sắp tới rồi...”
Thế nhưng, khi đặt lưng được xuống chiếc giường quen thuộc, cậu cũng giống như ai kia: không tài nào ngủ nổi.
Tinh Đặc có chút nhớ hương bạc hà ngọt dịu của ai đó rồi.
Đáng thương nhất trong đên nay chắc chắn là đám người Eisho. Họ đang phải lần từng manh mối để tìm ra chủ mưu,tận dụng mọi mối quan hệ để hạn chế tối đa các tòa soạn và phương tiện truyền thông đưa tin vào sáng mai. Eisho, Minayo, Ichinose, Ryo và còn biết bao nhiêu người nữa có một đêm không ngủ nhưng lại không phải vì mất ngủ!
---------------------
Hiroto thức dậy muộn. Cậu uể oải vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà.
Cậu đã đoán đúng, hai vị phụ huynh quyền lực của cậu đã về, cùng người chị gái “yêu quý” của cậu nữa. Thế nhưng trên mặt họ lại không hề có một chút biểu hiện khác lạ nào: Chẳng lẽ là chưa biết tin? Hiroto khẽ lắc lắc mái đầu cho tỉnh táo; nói như vậy là đánh giá thấp họ quá rồi.
- Đứng đó làm gì thế, Hiro? Qua đây ngồi với chị này. - Chị gái cậu tươi tắn, vẫy vẫy tay gọi cậu.
- Nhanh tới ăn sáng đi con. - Bố mẹ cậu khẽ mỉm cười.
- Dạ, vâng... - Hiroto thấy như chột dạ.
Cậu ngồi vào bàn ăn mà như ngồi trên đống lửa. Cổ nhân có câu: “Thù ngoài dễ chống, thù trong khó phòng”; bố mẹ hay chị gái cậu chưa tới mức bị gọi là “thù” nhưng lại là những đối tượng khiến cậu tốn công sức suy tính nhất.
- Hiro, ăn xong thì con hãy lên phòng thay đồ, chúng ta sẽ về Tenninji để gặp Trương gia. Gia đình họ vừa liên lạc với chúng ta vào rạng sáng nay. À, mà con cũng mở điện thoại lên đi nhé!
- Dạ, con hiểu rồi...
Bố cậu nói xong thì trở về thư phòng của mình, mẹ cậu cũng rời đi sau đó. Còn mỗi cậu và chị gái tiếp tục bữa sáng, nhưng mà không khí vẫn có một chút gì đó ngượng ngạo.
Chị cậu sau đó một lúc cũng đứng dậy, còn không quên vỗ vai nhắc cậu mặc đẹp nhất có thể. Chị đi rồi, cậu khó hiểu nhìn bác quản gia; bác ấy cũng lắc đầu tỏ vẻ chẳng hiểu gì.
Hiroto trở về phòng, cậu mở điện thoại lên.
28 cuộc gọi nhỡ từ Trương Tinh Đặc, 42 cuộc từ bố và mẹ, 31 cuộc từ chị gái, 18 cuộc từ Ryo...
Hiroto khẽ nhếch môi cười: Cái tên Alpha kia vẫn còn thì giờ mà gọi cho cậu? Tưởng hắn đang vui sướng điên cuồng khi gặp lại được Omega của mình chứ?
Và tin hot nhất sáng nay, chiếm nửa trang báo lớn nhất Nhật Bản: “Không còn là tin đồn: LIÊN HÔN GIA TỘC THỰC SỰ ĐỨNG TRƯỚC BỜ VỰC HỦY BỎ!!! Trương tam thiếu ôm ấp một Omega lạ mặt, bị thiếu gia Ikumi bắt ngay tại trận!”
Cậu chẳng ngạc nhiên nhiều lắm, thứ khiến cậu lưu tâm hơn cả lại là tin thứ hai của bào báo này: “Lần đầu tiên trong vòng hai thập kỉ, cổ phiếu của Tập đoàn Ikumi sụt giá trên thị trường quốc tế!”
Ikumi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, chưa bao giờ cậu thấy tức điên lên như lúc này.
“Ring... ring...”
May thay, một cuộc điện thoại gọi đến tạm thời dập tắt cơn giận của vị Alpha thuần chủng.
- Alo,...?
- Ơn trời, cuối cùng anh cũng nghe máy rồi! - Ryo khẽ thở phào, ngữ khí còn có chút vui mừng.
- Chuyện gì, Eisho đâu? Sao lại là cậu? Mọi chuyện sao rồi?
- Eisho á, anh ấy ngất đi vì làm việc quá sức, hiện đang chuyền nước. Còn chuyện kia thì... đúng là tìm được rồi, nhưng không phải là chúng em tìm được.
- Em nói rõ coi nào!!! - Alpha thuần chủng không giàu tính kiên nhẫn, và Hiroto cũng vậy.
- Là Trương Đằng và Trương Gia Nguyên của Trương gia tìm được. Không hiểu sao họ bắt thông tin nhanh thế, 1 giờ 15 phút Nhật đã có mặt ở Tokyo rồi giúp tụi em truy lùng đám phóng viên đó hỏi cung. Kết quả là... Nasae.
- Trương Đằng và Gia Nguyên? - Hiroto bất ngờ vì cặp anh em Trương gia này, thú thực là cậu cũng đã đoán được phần nào thủ phạm rồi nên nghe đến tên Nasae cậu cũng không ngạc nhiên lắm.
- Họ cũng góp sức không nhỏ trong việc hạn chế một lượng lớn các trang báo nghiệp dư ở Trung Quốc đưa tin đấy!
- Được rồi, em cũng nghỉ ngơi một chút đi. Cảm ơn mọi người!
Hiroto cúp máy.
Lần đầu tiên trong vòng một buổi sáng cậu thấy mình nổi điên đến tận hai lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com