BUÔNG TAY (4)
BUÔNG TAY (4)
Ông bà Ikumi và người chị gái đưa Hiroto về Tenninji. Trương Tinh Đặc và toàn bộ Trương gia đã đợi ở đó trước rồi.
Trà thơm được mang lên, ngoài khung trời nắng gắt. Thế nhưng chẳng hiểu sao người làm trong nhà vẫn thấy lạnh cả sống lưng, cứ như đang giữa cái tiết trời lạnh thấu xương của mùa đông Tokyo vậy.
Trà mang lên rồi, người làm trong nhà cũng an phận mà rời khỏi phòng khách. Căn phòng rộng lớn với khung tường kính nhìn được cả khu vườn chỉ còn lại người của hai gia đình.
Ông bà Ikumi thật sự không hề tức giận; đôi mắt họ lơ đãng thỉnh thoảng lại khẽ nhìn sang Tinh Đặc. Chính thái độ này càng khiến bố mẹ của Tinh Đặc cùng Trương Đằng và Gia Nguyên túa thêm mồ hôi hột; quen biết bao năm như thế, họ cũng có chút hiểu tính khí của hai vị Alpha này rồi.
Hai chị em Hiroto ngồi cạnh hai vị song thân. Người chị gái xinh đẹp, cao ngạo; toàn thân toát lên vẻ quyền quý của một bậc tiểu thư vàng ngọc. Hiroto ngồi cạnh chị mình, gương mặt thiên thần hiện lên nét lạnh lùng; bình thản nâng cốc lên thưởng trà.
- Chuyện ngày hôm qua là hiểu....
- Chuyện ngày hôm qua đã quá rõ ràng!
Trương phu nhân chưa nói hết câu đã bị bà Ikumi chặn lời.
- Mọi người chắc cũng hiểu chúng tôi, đúng không? - Bà Ikumi nói tiếp - Chúng tôi không phải là những người dễ bị lung lay bởi yếu tố bên ngoài; chúng tôi chỉ tin vào sự thật. Vậy nhưng, con trai các vị đã làm gì thế này?
- Phải, không cần nói thì ai cũng biết Hiroto là báu vật của cả gia tộc Ikumi và chúng tôi trân trọng, nâng niu thằng bé đến mức nào. Chúng tôi đã luôn cố gắng để cho Hiro một gia đình hoàn hảo; nguyện vọng duy nhất là mong Hiro có một người bạn đời xứng đáng. Chúng tôi tin tưởng Trương Tinh Đặc, nhưng có lẽ chúng tôi tin sai người rồi.
Ông Ikumi vừa nhấp một ngụm trà, vừa nói. Âm thanh nhàn nhạt, có chút không quan tâm; nhưng thực chất mỗi lời nói ra đều thấm đượm tình thương mà ông dành cho đứa con trai duy nhất của mình.
- Hai bác à, chuyện hôm qua thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. - Ánh mắt Trương Tinh Đặc bỗng lộ ra chút mất mát cùng chân thành. Cậu nói.
- Cậu nói nghe nhẹ nhàng nhỉ? Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi không biết mọi chuyện đêm đó diễn biến thế nào? - Người chị gái nãy giờ im lặng bây giờ cũng lên tiếng, khóe môi còn vẽ nên một nụ cười như là coi thường, châm chọc. - Cậu dám đối xử với em trai tôi như vậy rồi nói là hiểu lầm? Bố mẹ à, con thấy hôn sự này nên hủy đi thôi.
Vừa nói, cô chị vừa quay sang nhìn ba mẹ mình, vừa khẽ đặt tách trà lên bàn. Nghe được lời con gái nói, ông bà Ikumi hiện ra nét mặt hài lòng; còn toàn thể Trương gia và cậu em Hiroto của cô thì đồng loạt tròn mắt, giật mình.
Anh em Trương Đằng và Gia Nguyên sợ hãi nhìn nhau. Nếu hôn sự này hủy thật, thì người thiệt hại nhiều nhất vẫn là Trương gia bọn họ. Tập đoàn tài phiệt Ikumi cũng sẽ chịu một chút tổn thất, nhưng chuyện này cũng không nghiêm trọng: Với danh tiếng của họ chỉ cần một thời gia ngắn thì sẽ khởi sắc trở lại. Nhưng Trương gia thì khác, để đứng vững được vào vị trí thứ nhất của Thập đại gia tộc của Đại lục; họ là nhờ một phần hậu thuẫn rất lớn từ nhà Ikumi.
- Không được đâu bố mẹ ơi - Hiroto lo lắng - Giá cổ phiếu hiện đang....
- Đó không phải là vấn đề đâu, Hiro. Con mới là quan trọng nhất!
Bà Ikumi nhìn con trai, nét mặt hiện lên vẻ hiền từ.
Hiroto bất ngờ. Cậu vẫn biết là bố mẹ thương mình, nhưng không nghĩ đến là thương nhiều như thế. Đây là lần đầu tiên họ thể hiện ra mặt thế này; xem ra, xảy ra chuyện này cũng đáng!
- Hai bác, với cương vị là anh cả của Tinh Đặc, cháu cho rằng việc hủy hôn là vạn bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy. Hiroto và Tinh Đặc ít nhiều gì cũng cùng nhau trưởng thành suốt hơn 10 năm, tình cảm cũng rất tốt. Mọi chuyện xảy ra chúng ta mới chỉ nhìn từ góc độ người ngoài cuộc; hai em ấy còn chưa lên tiếng thì chúng ta cũng không nên nóng vội, cần suy xét mọi khía cạnh để giải quyết ổn thỏa.
- Lại nói đến, người có lỗi là em trai cháu. Nhưng trên đời này làm gì có ai không phạm phải sai lầm? Quan trọng là nó có cơ hội để sửa chữa hay không thôi. Hai bác à, chuyện này là chuyện tình cảm của tụi nhỏ, tốt nhất nên để nó tự giải quyết. Chúng ta vẫn nên tôn trọng ý kiến của chúng thì hơn. - Gia Nguyên cũng sốt sắng không kém anh trai mình, hết lời lẽ ngăn cản chuyện hủy hôn.
- Đúng vậy, hai ông bà à. Hủy bỏ hôn sự không phải là chuyện nhỏ; đâu thể muốn hủy là hủy được. Chúng ta vẫn nên giữ hòa khí hai bên... - Bố mẹ Trương Tinh Đặc thấu tình đạt lí nói; không quên liếc xéo thằng con trai của mình.
- Hai bác nói đúng đấy bố mẹ, hủy hôn có khác nào tự thừa nhận con thua loại vô danh tiểu tốt? Sự nhục nhã này con không thể chịu đựng, hãy vì con, suy nghĩ lại đi, được không?! - Hiroto khinh khỉnh nhìn Tinh Đặc, ngữ khí sắc bén nói với bố mẹ mình.
Người chị gái ngồi cạnh Hiroto khẽ yêu chiều vuốt tóc cậu em mình:
- Em nghĩ vậy thật sao?
Hiroto nhìn chị, ánh mắt kiên định, gật đầu.
- Nếu vậy thì... bố mẹ cứ chiều theo ý em ấy đi.
Qua một hồi nỗ lực, Trương gia cũng nhẹ nhõm phần nào vì thuyết phục được nhà Ikumi tạm hoãn chuyện hủy hôn.
Và để xoa dịu hai vị Alpha chủ nhân của nhà Ikumi, ông bà Trương gia cùng hai người con lớn trong nhà đã đi cùng nhằm giải quyết chuyện cổ phiếu của Tập đoàn Ikumi.
Còn lại mỗi hai chị em Hiroto và Tinh Đặc ngồi trong phòng khách. Người chị gái không mấy vừa lòng Tinh Đặc sau chuyện đêm qua nên muốn đứng dậy rời đi; nhưng cô bị em trai mình kéo lại. Hiroto thì thầm vào tai chị mình chuyện gì đó, cùng một mảnh giấy nho nhỏ.
Căn phòng chỉ còn lại hai người.
Hiroto nhìn chị mình đi khuất, quay sang nhìn Tinh Đặc. Trong mắt cậu là châm chọc, thất vọng và một chút buồn bã vu vơ. Cậu toan cầm điện thoại lên muốn đi khỏi thì Tinh Đặc kéo tay cậu.
Ôm lấy Hiroto từ phía sau, đặt cằm lên tóc anh; Tinh Đặc khẽ khàng thưởng thức hương bạc hà thơm ngát luẩn quẩn trong đầu cậu từ đêm qua tới giờ.
- Không có chuyện gì muốn nói với em sao?
- Cậu bôi nhọ danh dự tôi còn chưa đủ hả? Hai ta còn chuyện gì để nói sao?
Hiroto thoáng giận, nhưng cậu kiềm chế vô cùng tốt. Cho nên chẳng ai có thể phát hiện ra.
- Em xin lỗi, em và Alice...
- Im ngay, đừng có nhắc tên cô ta trước mặt tôi! - Vẻ mặt Hiroto vẫn giữ nét ôn hòa, nhưng đáy mắt đã hiện lên sự phẫn nộ.
Tinh Đặc khẽ cau mày, vòng tay đang ôm anh từ phía sau lại thêm siết lại. Cậu thừa nhận, mình không thích tên Alpha này lắm; nhưng hiểu lầm này của anh với cậu mà nói, cậu thực sự không chịu nổi.
- Em đã nói mọi chuyện là hiểu lầm mà...
Hương trà thanh khiết bao vây Hiroto, hòa cùng pheromone bạc hà ngọt dịu của cậu khiến không gian ngọt đến nỗi có thể chiết ra mật. Giọng nói của Tinh Đặc lúc này tựa như những viên ngọc rơi xuống mâm vàng: thanh thúy, nhẹ nhàng đáp xuống vành tai người trong lòng. Chính Tinh Đặc cũng không biết vì sao mình lại nhẹ nhàng đến thế!
Hiroto bất động. Cậu vẫn nhớ hôm nay là ngày gì, và vì không đủ sức vào ngày này cho nên cũng chẳng muốn tốn sức thoát khỏi cái vòng tay quái quỷ của tên Alpha thuần kia.
- Cậu nghĩ tôi sẽ hiểu lầm về chuyện gì? Alice tìm cậu, và cậu ôm cô ấy? Hay là chuyện cậu lo lắng bảo vệ cô ta và mặc kệ tôi? Lần đầu tiên tôi thật lòng mong muốn cậu làm điều gì đó, nhưng đáng tiếc là nó không xảy ra. Cậu hiểu tôi đang muốn nói gì mà, đúng chứ?
- Em hiểu mà. Nhưng Alice là cô gái bình thường, không quen với hàng loạt ống kính chĩa vào đời tư, cô ấy sợ hãi và cần sự bảo vệ. - Tinh Đặc nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Hiroto, đáp lời.
- Nghĩa là tôi không cần, đúng không? - Làn môi hồng khẽ vẽ nên một nụ cười nhạt; tim cậu khẽ nhói như có một mũi kim châm - Cậu không hề hiểu tôi như cái cách tôi hiểu cậu, Tinh Đặc...
Tinh Đặc sững sờ, vòng tay đang ôm anh cũng bất giác buông lỏng. Hiroto nhanh chóng sải bước...
Hiroto khẽ cắn môi, tay siết chặt chiếc điện thoại. Tim cậu đau, thực sự rất đau; nhưng khóc rồi thì sẽ đỡ hơn chứ? Cậu khẽ cười vào bản thân mình, ngay cả một người lắng nghe cậu còn chẳng có; cậu thực sự cô đơn...
Tinh Đặc ngồi lặng yên trên chiếc sofa kể từ lúc Hiroto rời đi. Không khí vẫn còn vương hương bạc hà thơm ngát, ngọt dịu dàng. Chẳng biết từ bao giờ con tim cậu đã lẳng lặng ghi nhớ dáng hình người ấy, đem người ấy khảm vào trong trí nhớ, để hương bạc hà ngọt thơm len lỏi vào cơn mơ? Từ bao giờ, cậu đã bắt đầu nhớ mãi không quên nụ cười ấy? Từ bao giờ cậu lại có những suy nghĩ ngớ ngẩn chỉ để chọc tức đối phương và rồi mong ngóng người ta nhìn về phía mình?
Nhiều hơn một chút...
Như cái lần trốn sang Anh dạo đó...
Tinh Đặc không nhận ra: cậu quen với sự hiện diện của hương bạc hà bên cạnh mình rồi...
Cõi lòng Tinh Đặc bỗng cảm thấy mất mát, hình như cậu đánh mất thứ gì rồi. Hiroto ư? Nhưng cậu đã từng có được anh chưa? Chưa, bao giờ cậu có được anh cả. Anh chưa bao giờ là của riêng mình cậu.
Anh giống như là cát: càng nắm chặt tay thì nó lại càng tuôn đi. Bất kể là con tim hay lí trí của anh cũng đều giống như đại dương xanh thẳm kia: rất đẹp, rất tĩnh, rất lạnh và cũng rất sâu. Cậu có dùng cách nào cũng chẳng thể nào chạm được tới đáy.
Tinh Đặc không nhận ra: trong vô thức, cậu yêu anh mất rồi...
Yêu chính người cậu luôn rất ghét, rất muốn người đó biến mất khỏi thế giới của mình.
Sau cùng, vẫn là cậu buông anh ra trước; để anh rời đi, còn mình thì ngu ngốc đứng đó nhìn theo bóng anh xa dần...
Nắng không còn nữa
Thế là mưa bay
Người không đợi nữa
Vậy là buông tay...
P/s: Nếu bạn là một trong số những người chứng kiến cuộc gặp của hai nhà, bạn sẽ là nhà họ Trương hay nhà Ikumi? Why?
Cuối cùng, tác giả chân thành xin lỗi vì sự dài dòng của series BUÔNG TAY này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com