Chương 27
Tối hôm đó, tại sảnh tiệc nhà họ Bùi, Cừu Viễn nhận được tin cuộc ám sát Gerard đã thành công. Hắn tìm đến gặp cắt giả.
Kẻ trước mặt hắn là một người máy phỏng sinh, ẩn sau bộ tóc bạc là một khung máy sinh học. Cừu Viễn có thể đoán ra, có lẽ đó là một quản gia nhân tạo, càng làm cho cắt giả trông hết sức lố bịch.
Cừu Viễn lạnh lùng nói: “Tốt hơn hết là anh nên giải thích tại sao lại lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Người máy phỏng sinh dùng ánh mắt vô cảm lướt qua hắn, rồi bước thẳng ra ngoài.
Cắt giả xưa nay vốn chỉ hành động một mình, không giao tiếp với ai.
Cừu Viễn hiểu rõ tính cách của nó, vì thế không mong đợi nó sẽ đưa ra lời giải thích thật lòng.
Huống chi, hắn cũng không coi cắt giả là thuộc cấp của mình.
Mối quan hệ giữa Cừu Viễn và tổ chức Mồi Lửa chỉ đơn thuần là hợp tác, lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Vào những thời điểm cần thiết, cắt giả sẽ phải nghe theo lệnh của hắn.
Ví dụ như đêm đó, khi cần phối hợp với xúc tua cùng cắt giả, hắn ra lệnh cho cắt giả rút lui ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nếu chậm một chút thôi, quân đội Liên Bang có thể ập đến, trong khi lực lượng của họ lại quá yếu ớt. Huống hồ, hắn là kẻ đứng ngoài sáng, khó mà bảo toàn tính mạng cho cắt giả.
Tất nhiên, dù Cừu Viễn có phân tích từng chút cho cắt giả hiểu, sinh vật dị chủng đó cũng chẳng bận tâm. Nó không hiểu, vì bản chất nó chỉ là một cỗ máy giết người theo mệnh lệnh phục tùng.
Hành lang chật hẹp, tối tăm, chỉ có hai ngọn đèn tường le lói trên tường.
Người máy phỏng sinh chỉ lướt nhìn Cừu Viễn thoáng qua, cuối hành lang là lối dẫn ra thế giới bên ngoài – nơi bóng đêm trải dài vô tận.
Bầu trời đêm chìm trong một màu đen đặc quánh.
Cừu Viễn xoay người.
Hắn mạnh mẽ vung chiếc xúc tua như mũi tên rời dây cung lao tới, nhanh chóng siết chặt cổ của người máy phỏng sinh.
Hành động đó gần như mang ý đồ giết chết đối phương, từng vòng xúc tua như vòi rồng xoắn chặt cổ người máy phỏng sinh, khung máy bên dưới vang lên những tiếng "cạch cạch".
Bóng ma trên tấm thảm bỗng chốc thoát ra tự do.
Dị chủng khổng lồ mang lớp giáp đen to lớn phát ra tiếng gầm gừ đe dọa về phía hắn.
Cừu Viễn nhếch môi cười khẩy, “Cuối cùng cũng chịu lộ diện. Nếu mẹ biết anh vẫn chưa chết, còn biến thành cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này, bà ấy hẳn sẽ rất hối hận khi để anh tham gia vào dự án thử nghiệm của người tình bà, phải không… Anh trai?”
Lời nói cuối cùng của hắn đầy châm chọc và khoái chí.
Dị chủng ấy giờ đã đánh mất toàn bộ ký ức khi còn là con người, liền lao vào tấn công Cừu Viễn.
Nhưng tất cả đã quá muộn, xúc tua siết chặt cổ người máy phỏng sinh, đọc lấy dữ liệu từ chip ký ức bên trong, thông tin truyền qua hệ thần kinh đến não bộ.
Nụ cười trên mặt Cừu Viễn càng lúc càng đậm, hắn ném lại dị chủng còn sống trong lớp giáp máy cho đối phương.
Lúc này, người máy phỏng sinh thoại nhìn có vẻ hư hỏng nặng.
Trên cổ, lớp da sinh học giả đã bắt đầu hoại tử, dòng điện rò rỉ phát ra những âm thanh lách tách.
Cừu Viễn thản nhiên nhắc nhở việc không liên quan đến mình: “Tốt hơn là anh nên đi sửa chữa lại một chút, để kịp thời quay về bên cạnh ‘chủ nhân’ của mình.”
Dị chủng với lớp vỏ ngoài đen bóng như áo giáp, chỉ liếc nhìn Cừu Viễn một cái cuối cùng.
…....
Cừu Viễn nắm được một số chi tiết nhỏ trong cuộc sống của Tân Hòa Tuyết.
Chẳng hạn như, Tân Hòa Tuyết xem mèo máy như là chó, đan áo len cho thú cưng, và buổi tối dễ dàng nằm ngủ luôn trên ghế sofa. Ngoài ra, vì chỉ cần chạm nhẹ bằng ba ngón tay là ngất xỉu (*), nên với kích thước bình thường của một Alpha, việc phát sinh mối quan hệ thực sự với y là điều rất khó khăn.
(*) 🫣 Mn hiểu mà đúng không
Điều này phần lớn do vô tình hắn vô tình nhìn thấy từ chip ký ức của người máy phỏng sinh.
Ban đầu hắn hoàn toàn không có ý định xâm phạm đời tư của chàng trai trẻ ấy.
Thế nhưng, phần lớn những hình ảnh quan trọng trong ký ức của người máy phỏng sinh đều liên quan đến Tân Hòa Tuyết; phần còn lại là những ký ức về một căn biệt thự yên tĩnh.
Điều thú vị hơn nữa, từ một góc độ trong ký ức của kẻ phỏng sinh, hắn nhìn thấy thời điểm Tịch Chính Thanh làm bộ làm tịch. Gã này khi giả vờ làm Bùi Quang Tế, thậm chí còn cố ý tỏ ra câm trước mặt Tân Hòa Tuyết, một hình ảnh khiến người ta không khỏi bật cười.
Có lẽ Tịch Chính Thanh nghĩ kế hoạch của mình hoàn hảo, ở cùng với thanh niên có thể chia cắt hai vai “bạn trai” hoàn mỹ mà không để lại dấu vết, bởi vì Bùi Quang Tế đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, và gã thì chẳng có gì phải sợ hãi.
Tuy nhiên, qua chip ký ức, Cừu Viễn đã thấy rằng, có một lần Tịch Chính Thanh vô tình để lộ sơ hở bất đồng trang phục khi đổi qua lại giữa hai thân phận, gã mặc chiếc áo khoác của “Bùi Quang Tế” vào lúc xuất hiện.
Khi ấy, Tân Hòa Tuyết đã nhận ra đối phương là Tịch Chính Thanh qua đôi mắt xám tro và cặp kính khung kim loại.
“Kỳ thật cậu có phân biệt được giữa Bùi Quang Tế và Tịch Chính Thanh không?”
Cừu Viễn đặt câu hỏi riêng tư.
Tân Hòa Tuyết khẽ động ngón tay bên hông, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt: “Cừu Viễn tiên sinh, tôi không hiểu ngài đang nói gì. Xin đừng nói những điều khó hiểu như vậy. Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép về phòng nghỉ ngơi.”
Khi nghe Cừu Viễn nói, lòng Tân Hòa Tuyết xác thật rối loạn trong một khoảnh khắc.
Y không rõ làm sao Cừu Viễn lại biết những chuyện này.
Nói một cách nghiêm túc, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhưng dường như Cừu Viễn lại hiểu rõ chi tiết về mối quan hệ giữa y và Tịch Chính Thanh.
Điều này cho thấy giữa họ có sự chênh lệch về thông tin.
Thế nhưng, Tân Hòa Tuyết vẫn chưa hiểu điểm sơ hở nằm ở đâu.
Tịch Chính Thanh chắc chắn không dại dột đến mức tự mình thú nhận chuyện này với Cừu Viễn; có lẽ chính Cừu Viễn đã tự mình phát hiện hoặc Cừu Viễn xếp gián điệp của mình bên cạnh Tịch Chính Thanh?
Việc không thể hoàn toàn khống chế tình huống này trong tay, luôn tiềm ẩn nguy cơ mất kiểm soát, khiến Tân Hòa Tuyết trong lòng thật không thoải mái.
Cừu Viễn khoanh tay trước ngực, ung dung quan sát Tân Hòa Tuyết, không bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt chàng trai trẻ.
【Giá trị tình yêu của Cừu Viễn +1】
Tân Hòa Tuyết hỏi K: 【Giá trị tình yêu hiện tại của Cừu Viễn là bao nhiêu?】
K: 【3… Không đúng, là 24?】
Ngay cả giọng nói lạnh lùng như máy móc của K cũng không giấu được chút kinh ngạc.
Tân Hòa Tuyết động tâm suy nghĩ, liền hỏi: “Cừu Viễn tiên sinh, lần trước, trong buổi tiệc thành nhân của nhà họ Bùi, ngài cũng có mặt phải không?”
Cừu Viễn nhướng mày, hàng lông mày kiếm tôn thêm đôi mắt xanh biếc, những đường nét trên khuôn mặt tuy pha trộn nét phương Đông tinh tế nhưng ấn tượng đầu tiên vẫn là một chàng trai tóc vàng mắt xanh, rõ ràng là một người con lai.
“Tất nhiên, tôi không có ý định cố tình nhìn thấy cảnh Tịch Chính Thanh thân mật với cậu ở góc vườn,” Cừu Viễn nhún vai, nụ cười trên môi càng đậm, “À, đúng rồi, khi ấy cậu gọi anh ta là... ‘Quang Tế’?”
Phản ứng bình thản của Tân Hòa Tuyết khiến Cừu Viễn xác định rằng, mặc dù vị Beta có vẻ mắc chứng mù mặt, nhưng thực ra có thể phân biệt giữa Bùi Quang Tế và Tịch Chính Thanh. Nếu là một người bình thường khi biết bạn trai mình đang giả vờ tiếp cận mình với một danh phận khác, lại còn bị che giấu trong lớp vỏ dối trá, khi phát hiện sự thật hẳn sẽ tránh né ánh mắt đối phương đôi chút.
Tân Hòa Tuyết đáp: “Nhìn lén không phải là thói quen tốt.”
Cừu Viễn đáp lại: “So với việc Tịch Chính Thanh trong trường hợp này công khai tán tỉnh ở vườn, tôi nghĩ con người mình vẫn còn chỗ đáng khen.”
Tân Hòa Tuyết từng bước tiến gần về phía hắn, khiến Cừu Viễn ngạc nhiên trong thoáng chốc nhưng vẫn phối hợp lùi dần đến sát tường.
Từ bề ngoài nhìn vào, có vẻ như chàng Alpha tóc vàng bị ép vào góc bởi chàng thanh niên trẻ tóc đen trước mặt, mặc dù hắn cao hơn Beta này một cái đầu.
Tân Hòa Tuyết thoáng nghe thấy một mùi hương nhè nhẹ.
Tựa như sắc xanh thẳm của đại dương xa xôi, lớp sóng trắng đập vào vách đá phủ rêu xanh, trời nắng đẹp, mặt trời treo cao, ánh nắng chiếu rọi khiến không khí ngập tràn hương vị mằn mặn của biển.
Mùi hương ấy, y đã từng ngửi qua.
Tân Hòa Tuyết khẽ nâng đôi mí mắt mỏng, đôi mắt của y đẹp đến mức khiến người khác rung động, phần mí trên cong cong tựa như vầng trăng khuyết.
Y nhìn thẳng vào mắt Cừu Viễn, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hy vọng ngài có thể giữ chút lịch sự với những cái xúc tua của mình, kẻo sẽ bị xử lý thành viên nhỏ đấy.”
Xúc tua phảng phất như hiểu được lời thanh niên đang nói, hai cái xúc tua gây chuyện không khỏi co lại đầy lo ngại, mặc kệ sự chỉ huy của bộ não, cứ thế hiện hình.
Những xúc tua đã từng bị dòng điện 100,000 vôn làm cháy sém bên ngoài, sau khi ngâm mình trong dịch chữa trị, phần thịt hoại tử đã bong ra, để lộ lớp thịt mới hồng tươi hơn những phần khác.
Thịt càng muốn đỏ hơn, một trong số xúc tua chầm chậm tiến lại gần
.......
Tân Hòa Tuyết thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, như thể đang hồi tưởng về bộ phim mình đã đóng thời niên thiếu.
“Có lẽ ngài chưa xem qua.” Cậu hơi e dè giới thiệu với Tịch Chính Thanh, “Đó là khi tôi còn ở khu 12, có một đạo diễn đã tìm đến tôi và hy vọng tôi tham gia vào tác phẩm của ông.”
Tân Hòa Tuyết đã từng kể cho Tịch Chính Thanh nghe về những trải nghiệm trước đây của mình, bao gồm cả chuyện về người cha nuôi nghiện cờ bạc, việc y bị bỏ rơi ở trạm rác, khu ổ chuột hỗn loạn của khu 12, và sau đó là lý do y được Bùi Quang Tế đón về khu 1.
Tịch Chính Thanh từng xem qua bộ phim đó.
Để hiểu hơn về quá khứ của thanh niên, ngay sau lần đầu gặp mặt, hắn đã cố ý tìm và xem.
Tuy nhiên, hắn vẫn tỏ ra hoàn toàn không biết gì về nó.
Lần này, là Tân Hòa Tuyết ngồi cạnh hắn trên sofa để xem lại. Bộ phim được quay từ nhiều năm trước, thời ấy thậm chí còn chưa có kỹ thuật trình chiếu thực tế ảo, hình ảnh về khu 12 trong phim cũng chưa lộn xộn như bây giờ.
Nhạc kết phim vang lên.
Tân Hòa Tuyết khẽ cúi xuống, lông mi rũ nhẹ. Y trông có chút buồn bã, nhưng khi nhắc đến diễn xuất, đôi mắt lại bừng sáng lên: “Tôi thích trạng thái khi được diễn, mỗi nhân vật đều có vẻ đẹp riêng, và khi hóa thân, trang phục của họ đều có nét đặc trưng, như một dấu hiệu đặc biệt. Tôi chỉ cần đắm chìm vào vai diễn, những người khác cũng vậy, mỗi người đều có cá tính rõ ràng, tôi cũng chẳng khác gì họ.”
Trải nghiệm này dường như đem lại cho y cảm giác an toàn, giúp y thoải mái tận hưởng vai diễn, không bối rối vì chứng mù mặt của bản thân.
“Khi đó, tổ quay phim còn hỗ trợ tôi đến khu 6 vào mỗi thứ Sáu để hoàn thành việc học, và đạo diễn đã hứa sẽ tiếp tục hợp tác với tôi khi tôi trưởng thành.” Giọng Tân Hòa Tuyết chùng xuống, “Nhưng nhiều năm qua rồi mà không có tin tức gì. Có lẽ vì tôi đã không còn thích hợp, cũng chẳng còn linh khí như trước.”
Tịch Chính Thanh bất ngờ nói: “Không phải vậy đâu.”
Hắn không thể chịu được khi thấy Tân Hòa Tuyết phủ định bản thân.
“Đạo diễn đó tên là Vân Hiển Nhiên, phải không?”
Dù đã biết trước, Tịch Chính Thanh vẫn muốn xác nhận lại với Tân Hòa Tuyết.
Thấy cậu gật đầu, hắn mới chậm rãi nói: “Ông ấy đã qua đời do bệnh hai năm trước.”
Biểu cảm của Tân Hòa Tuyết lộ rõ vẻ thương cảm và tiếc nuối: “Thật sao? Tôi không biết… Ông ấy là đạo diễn mà tôi yêu thích nhất, phong cách của ông rất đặc biệt.”
Tịch Chính Thanh ngừng lại một chút, rồi nói với Tân Hòa Tuyết: “Cừu Viễn là học trò của ông ấy.”
P/s : Lời của editor
Thả sao để mình có động lực nha, iu iu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com