Chương 53
Tân Hòa Tuyết rời khỏi giường Bạt Bộ, tiến đến bàn vuông để rót một chén trà giải khát sau cuộc tranh luận khô miệng với vị hòa thượng.
Khi y bước đi, hai chiếc vòng ngọc mảnh trên mắt cá chân khẽ chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo, sâu thẳm như tiếng vụn băng va vào nham thạch. Âm thanh ấy vừa thanh tao, vừa ẩn chứa chút gì đó ái muội khó tả.
“Cái gọi là vòng định vị…”
Tân Hòa Tuyết nhạy bén phát hiện có điều gì không ổn. Hàng mày khẽ chau lại, y ngồi xuống ghế tre, nhấp một ngụm trà.
“Nếu ngươi đã biết ta không làm hại người, vậy có thể thả ta đi không?”
Ánh mắt của Độ Chi vẫn dõi theo y như hình với bóng, không rời nửa bước.
“Không thể,” giọng của Độ Chi bình thản như mặt nước, chỉ đơn giản tuyên bố một sự thật. “Yêu quái dù thế nào cũng vẫn là yêu quái.”
Tân Hòa Tuyết không thực sự muốn rời đi. Rốt cuộc vị hòa thượng trước mặt này là nhân vật mục tiêu của y, ở phần sau của kịch bản là nhân vật đóng vai trò quan trọng trong việc trấn áp y sau này tại tháp An Bình.
Y thầm nghĩ, nếu đã phải đối mặt, tốt hơn hết là tranh thủ tích lũy giá trị tình yêu càng sớm càng tốt. Nhưng thái độ lạnh nhạt, cứng rắn của đối phương khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.
Tân Hòa Tuyết khẽ nheo mắt, nhấc chân, nhẹ nhàng lắc lư. Ngay sau đó, hai chiếc vòng ngọc lại phát ra tiếng leng keng lanh lảnh. Y quyết định lui một bước.
“Nếu không thể thả ta, vậy thì ít nhất hãy gỡ chiếc vòng này xuống. Đại sư Độ Chi pháp lực cao thâm, chẳng lẽ còn lo lắng ta trốn thoát giữa trời đất bao la mà không bắt được sao?”
Độ Chi vẫn không dao động trước lời khích bác. Dường như hắn không để ý đến sự sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt Tân Hòa Tuyết.
“Không thể tháo"
Hắn không biết ý đồ thực sự của Cẩm Lý yêu, nhưng lại hiểu rõ rằng đối phương đã để lại một sợi tơ hồng có thể cảm nhận được vị trí của một người thường. Tuy rằng Độ Chi đã khéo léo chuyển hướng sợi tơ về phía bản thân, nhưng tơ hồng này chỉ có thể truyền thông tin một chiều. Nói cách khác, Cẩm Lý yêu biết được vị trí của hắn, nhưng hắn thì không thể làm ngược lại.
Để đối phó, Độ Chi chỉ có thể thông qua cách thức câu cá, trước hết buộc phải bắt giữ đối phương. Nhưng vì tránh cho đối phương lại bỏ chạy, Độ Chi rất cần dùng chiếc vòng tìm tung tích để bám mắt cá chân Tân Hòa Tuyết, đảm bảo đối phương không thể chạy thoát một lần nữa.
“Ngươi đúng là tên hòa thượng xấu xa, nói đến như vậy rồi vẫn không thông” Tân Hòa Tuyết cằn nhằn, khóe môi khẽ trễ xuống thể hiện sự không hài lòng.
Y uống cạn chén trà trên tay. Lá trà ở dịch trạm nơi đây không tệ, có lẽ vì chỉ phục vụ quan lại, nhưng so với loại trà ngự dụng(*) kiếp trước y từng thưởng thức thì vẫn kém xa.
(*) Ngự dụng là thuật ngữ chỉ những đồ vật, vật phẩm được sử dụng riêng cho vua, hoàng hậu và các thành viên hoàng tộc trong cung đình.
Trong lúc tranh cãi, ánh mắt của Độ Chi không ngừng quan sát từng cử động của Tân Hòa Tuyết.
Hắn thấy sau khi đối phương uống trà xong, một vệt nước óng ánh còn vương lại nơi cánh môi.
Làn da của thanh niên trắng đến tái nhợt, đôi môi lại nhạt màu, khiến toàn bộ dáng vẻ toát lên sự yếu ớt. Thật sự không giống như yêu quái làm nhiều việc tà ác.
Y trông như một công tử thế gia ốm yếu. Cánh môi mỏng kia… đúng là rất mềm mại, ngay cả lưỡi khi chạm vào cũng…...
Nhưng mà trong mắt một thiên sư của chùa Quá Sơ, yêu quái vẫn là yêu quái, không phân biệt thiện ác.
Chức trách của chùa Quá Sơ là ngăn chặn yêu quái quấy phá cõi nhân gian ở Đại Trừng. Vì vậy, lý lẽ hay biện minh lẫn lí do thoái thác của Tân Hòa Tuyết, đều không có tác dụng với hắn.
Sau một lúc trầm mặc, Độ Chi nghiêm túc phản bác:
“Không phải ‘hòa thượng xấu xa’. Người tu hành chúng ta mỗi ngày đều giữ thân thể thanh tịnh, bảo đảm sự sạch sẽ trong mọi hành vi.”
Tân Hòa Tuyết thoáng cứng họng, chớp mắt một cái.
“…Ta chỉ là đang mắng ngươi mà thôi.”
Độ Chi vẫn như cũ khó hiểu:
“Tại sao lại mắng ta?”
Hành động của hắn hoàn toàn phù hợp với đạo lý mà hắn tôn thờ trong lòng. Theo những gì Độ Chi hiểu biết, trên đời chỉ có những kẻ cực kỳ hung ác hoặc vô cùng vô liêm sỉ mới bị người đời khinh ghét, chỉ trích, thóa mạ(*).
(*)thốt ra những lời xúc phạm nặng nề để sỉ nhục.
Đồng nghĩa: lăng mạ, lăng nhục, nhục mạ
Tân Hòa Tuyết không muốn tiếp tục đối đáp với hắn nữa.
Y dùng ý niệm để truyền đạt: 【Chuyển người làm việc.】
k: 【Có đây.】
Tân Hòa Tuyết: 【Anh trai, hắn còn ngây ngô hơn cả ngươi.】
Hắn vừa mắng Độ Chi, vừa quay sang trách móc k.
Y mắng Độ Chi, quay đầu còn muốn nói thêm một câu với k.
k: 【……】
Không hiểu vì sao, k có cảm giác mèo nhỏ lúc này đang giương nanh múa vuốt, thực tế bị bồ nhí bên ngoài chọc giận, nhưng khi về nhà lại trút giận lên người chồng vô tội.
Để cuộc sống diễn ra êm đẹp, k đương nhiên chọn cách nhẫn nhịn.
k: 【Xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng nâng cấp hệ thống mô phỏng.】
Tân Hòa Tuyết cười cười: 【Anh trai cố lên ^^】
Thái độ này, khó mà không cảm thấy chút mỉa mai.
......
Phu dịch phụ trách các công việc vặt vãnh bước vào, mang nước ấm đến phòng cho khách.
Phòng được ngăn cách bởi một bức bình phong gỗ đen, phía trong là bồn tắm lớn. Phu dịch nối tiếp nhau khiêng từng thùng nước gỗ vào, đổ đầy bồn. Sau khi xin chỉ thị của khách để bắt đầu tắm rửa, họ lập tức lui ra ngoài.
Kết quả chưa đầy nửa canh giờ sau, vị cao tăng lại gọi phu dịch yêu cầu đổi một thùng nước ấm khác.
Phu dịch có chút thắc mắc: “Cao tăng thường tắm hai lần trong một đêm sao?”
Họ lại nối đuôi nhau mang nước ấm vào thay đổi. Lần này, Tân Hòa Tuyết, đã tắm xong và đang lười nhác tựa trên giường, tránh xa tai mắt của họ, khiến các phu dịch không phát giác ra chân tướng.
Sau khi tắm xong, Độ Chi kéo nhẹ chăn bông lên, nhưng ngay lập tức bị ngăn lại.
Tân Hòa Tuyết ngả người tựa vào gối lụa, chiếc áo đơn trên người buông lơi, để lộ một phần xương quai xanh trắng mịn như tuyết.
Y sai xử Độ Chi: “Ngươi đi nơi khác mà ngủ.”
Truyền phù của Độ Chi chỉ dành cho một mình hắn. Dịch trạm đương nhiên cung cấp phòng cho khách chỉ có một chiếc giường Bạt Bộ, vốn dĩ chỉ dành cho một người. Giờ đây, Tân Hòa Tuyết đã chiếm giường, để lại Độ Chi không nơi nào để ngủ.
Độ Chi điềm tĩnh giải thích cho Cẩm Lý yêu nghe, hắn còn tưởng rằng Cẩm Lý yêu chưa từng cư trú qua lữ quán của con người, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Thanh niên nằm trên giường, cong khóe môi cười nhẹ.
“Vậy thì liên quan gì đến ta? Tóm lại, ngươi cũng phải tìm chỗ khác mà ngủ. Ngươi nằm chung giường với ta, nếu ban đêm đè lên đuôi của ta thì sao?”
Nói xong, như để chứng minh tai họa ngầm theo điều mình vừa nói là có lý, thanh niên không chút ngần ngại kéo chăn lên. Độ Chi mới thấy dưới lớp chăn gấm, trên lớp đệm chăn là đường cong mềm mại và uyển chuyển của chiếc đuôi cá trắng lấp lánh uốn lượn. Với vẻ đẹp tựa ngọc tinh khiết, như băng giá, sắc trắng tựa sương tuyết ấy khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo ngay giữa mùa hè.
Sau khi hóa thành hình dạng này, vòng ngọc mảnh tinh xảo ban sáng được buộc ở phần cuối đuôi cá, đường cong của vòng tựa hồ như đang giữ chặt chuyển động của chiếc đuôi.
Độ Chi điềm nhiên trả lời: “Ta có thể duy trì tư thế nằm thẳng suốt đêm, tuyệt đối không gây xáo trộn.”
Hắn muốn tiêu trừ nỗi băn khoăn của Tân Hòa Tuyết.
Tân Hòa Tuyết dùng đuôi cá khẽ vỗ lên chăn, mảy may không chút nhượng bộ:
“Không được. Tư thế ngủ của ta không tốt. Lỡ ta xoay người, đại sư xương đồng da sắt, lại làm cộm đuôi của ta thì sao?”
Độ Chi cúi đầu: "........"
Cuối cùng, hắn chỉ đành lui ra ngoài.
Hắn ngồi ngay ngắn trên chiếc sập gỗ bên kia, gương mặt bình thản, không lộ chút cảm xúc không vui nào, như một mặt hồ yên ả không gợn sóng.
Tân Hòa Tuyết bất chợt lên tiếng:
“Ta hỏi ngươi, tơ hồng trên người ngươi là gỡ từ ai xuống?”
Độ Chi ngưng lại trong chốc lát, không hiểu sao Tân Hòa Tuyết lại hỏi vậy. Nhưng hắn chợt nhớ đến đặc tính mất trí nhớ sau bảy ngày của tộc Cẩm Lý yêu, liền thản nhiên đáp:
“Ta sẽ không nói cho ngươi.”
Tân Hòa Tuyết: “Tại sao?”
Độ Chi: “Để tránh ngươi làm hại người khác.”
Như dự đoán, Tân Hòa Tuyết không hề nổi giận. Y nhẹ nhàng kéo tấm rèm che trên khung gỗ xuống, giữ một khoảng cách nhất định với màn giường. Giọng nói của y, so với ban ngày, nghe nhẹ nhàng hơn nhiều:
“Độ Chi đại sư, nhớ thổi tắt nến trước khi nghỉ. Ta ngủ không ngon nếu ánh sáng còn đó.”
Độ Chi: "......"
Ngọn lửa trên cây nến lay động một hồi, rồi từ từ tắt hẳn.
Phòng cho khách chìm vào màn đêm tĩnh lặng.
.......
Sáng hôm sau, lại muốn tiếp tục lên đường.
Phu dịch mang bữa sáng đến phòng khách, sau đó lui ra ngoài.
Bữa sáng của dịch trạm cung cấp bao gồm một tô mì nước, cháo mè đen, bánh hồ làm từ dầu hạt cải, và một rổ bánh bao nhỏ. Vì không biết sức ăn của vị cao tăng, phu dịch đã chuẩn bị mỗi món đủ phần tiêu chuẩn.
Độ Chi, sau một đêm ngồi thiền trên giường, hoàn toàn không hề tỏ ra mệt mỏi. Là người tu hành, hắn vốn không giống người thường, ngay cả việc thức trắng đêm nhiều ngày liên tiếp cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Rất nhiều thời điểm lựa chọn nghỉ ngơi chỉ là để cơ thể nghiêm khắc thích nghi với quy luật tuần hoàn ngày và đêm ở nhân gian.
Ngồi vào bàn vuông trước, Độ Chi hỏi Tân Hòa Tuyết, lúc này vừa rửa mặt xong:
“Ngươi có muốn ăn không?”
Tân Hòa Tuyết bước đến, nhận chiếc muỗng sứ từ tay hắn. Y chỉ nếm thử một chút mì và cháo mè đen, cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo, không đặc biệt hấp dẫn. Kỹ thuật nấu nướng chỉ có thể nói giống nhau. Không hợp khẩu vị của y.
Chỉ ăn hai miếng, y liền đặt muỗng xuống.
Thực ra, yêu tộc hoàn toàn có thể dựa vào hấp thụ tinh hoa mặt trời, mặt trăng để đỡ đói. Khi đạt đến một mức độ tu luyện nhất định, ngay cả khi ở hình dạng con người, họ cũng không cần ăn uống mà vẫn không cảm thấy đói.
Độ Chi, không để ý đến sự hờ hững của Tân Hòa Tuyết, nhặt chiếc muỗng lên và tiếp tục ăn, động tác tự nhiên và dứt khoát.
Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ánh mắt Tân Hòa Tuyết đang nhìn mình chăm chú. Hắn hỏi:
“Chuyện gì?”
Tuy nói Phu dịch không biết rằng phòng này thực sự có hai người, chỉ mang lên một chiếc muỗng sứ và một đôi đũa gỗ. Việc thái độ Độ Chi tự nhiên dùng lại muỗng của người khác.......
Đây rốt cuộc là loại hòa thượng gì chứ?
Lông mi dài của Tân Hòa Tuyết khẽ rung, đôi mắt nhíu lại, lông mi dài mảnh trên dưới chạm vào nhau, che giấu cảm giác ghét bỏ rõ rệt.
Thấy Tân Hòa Tuyết không trả lời, Độ Chi tiếp tục cúi đầu nhanh chóng ăn. Với thân hình cao lớn, rắn chắc. Rõ ràng không phải cường tráng như người lỗ mãng, nhưng sức ăn lại rất lớn, cả bàn đồ ăn bị hắn “quét sạch” chỉ trong chốc lát.
Sau bữa sáng, Độ Chi lên tiếng:
“Thu dọn một chút đi, hôm nay chúng ta phải di chuyển nhiều.”
Tân Hòa Tuyết hỏi:
“Ngươi vẫn không bỏ ta? Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Độ Chi cũng không nói dối, bởi vậy dứt khoát thành thật nói:
“Đi thu phục Hạn Bạt trước, lại dọc theo đường đến kinh thành, sau đó sẽ đưa ngươi đến An Bình Tháp.”
An Bình Tháp là tòa Phật tháp tối cao nhất Đại Trừng, đỉnh tháp xuyên qua tầng mây, thân tháp tọa lạc ở phía bắc Kinh Giao. Về bản chất, nơi này giống như một nhà giam của chùa Quá Sơ, chuyên giam giữ những yêu quái nguy hiểm nhất.
Tân Hòa Tuyết sắc mặt lạnh xuống, giọng nói phảng phất một làn hơi lạnh nhè nhẹ:
“Ngươi muốn giam giữ ta sao?”
Độ Chi bình tĩnh đáp:
“Chùa Quá Sơ thiên sư bắt yêu quái, nếu không thể tiêu diệt tại chỗ, nhất định phải áp giải về kinh thành, đưa vào An Bình Tháp để độ hóa.”
“Độ hóa?”
Chẳng khác nào hỏa táng?
Tân Hòa Tuyết hỏi tiếp: “Ai nói điều đó?”
Độ Chi đáp: “Sư phụ ta.”
Tân Hòa Tuyết: “Ta làm sao biết sư phụ ngươi là ai?”
Độ Chi: “Quốc sư của chùa Quá Sơ.”
Quốc sư thân truyền đệ tử, lại là thiếu khanh của Chùa Quá Sơ, tương lai chắc chắn là người kế nhiệm.
Tân Hòa Tuyết liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói không chút phập phòng hỏi:
“Vậy tại sao ngươi không trực tiếp giết ta?”
Đưa vào tháp An Bình với điều kiện là không thể tiêu diệt ngay tại chỗ, mà chỉ có thể tạm thời khống chế và áp giải.
Độ Chi thoáng ngẩn người. Trong giây phút bối rối đó, bàn tay hắn bị kéo, đặt lên cổ Tân Hòa Tuyết. Da thịt dưới tay ấm áp, mịn màng như ngọc, cùng với nhịp đập mạch máu mơ hồ.
Đường cong cổ y thon dài, tuyệt đẹp, tinh tế. Bởi vì huyết sắc cho nên càng có vẻ trắng tinh, yếu ớt đến mức nếu như chỉ cần hơi dùng sức sẽ nát.
Tân Hòa Tuyết đỡ lấy mu bàn tay Độ Chi, hơi nghiêng đầu, đôi mi dài khẽ chớp. Y nhẹ giọng nói:
“Đại sư, vì sao ngươi không chịu giết ta?”
Độ Chi bị y hỏi, nhíu mày trầm tư, cuối cùng lắc đầu:
“Không thể.”
Tân Hòa Tuyết:
“Tại sao không thể?”
Độ Chi lại bị chặn họng, chỉ nói: “Ngươi chưa phạm sát nghiệp.”
Tân Hòa Tuyết cười khẽ một chút, bắt được lỗ hổng mâu thuẫn của Độ Chi:
“Nhưng chẳng phải chùa Quá Sơ của các ngươi phân định rõ ràng, không chấp nhận bất cứ loại yêu quái nào, dù là thiện hay ác?”
Y nhẹ nhàng đặt tay lên vị trí trái tim đập liên hồi của Độ Chi:
“Đây là đáp án của ngươi sao?”
Nhịp tim Độ Chi thoáng chệch đi một nhịp. Hắn cụp mắt, suy nghĩ không ra đáp án, nhưng cũng không thể nói dối. Cuối cùng, hắn im lặng.
Không muốn cùng Tân Hòa Tuyết bàn luận thêm về vấn đề này. Thoại nhìn tâm ý Độ Chi đã quyết định xong, chỉ thông báo cho Tân Hòa Tuyết.
“Nhanh lên, hôm nay cần đi gấp.”
Tân Hòa Tuyết: "......."
Đúng là đồ hòa thượng xấu xa không ăn dầu, muối.
Tân Hòa Tuyết nói thẳng:
“Cõng ta.”
Độ Chi lộ vẻ khó hiểu.
Tân Hòa Tuyết hơi hơi mỉm cười.
“Đại sư không biết sao? Cẩm Lý yêu khi hóa người lên bờ, mỗi bước đi đều như dẫm lên đao nhọn, dao sắc."
Y chỉ thử kết hợp những truyền thuyết kỳ quái và truyện cổ tích lại với nhau một cách lộn xộn xem sao.
.......
Phó Đội nhìn thấy cao tăng bước xuống, vội vàng tiến đến hỏi:
“Thiếu khanh đại nhân, ngài có cần phương tiện để di chuyển không? Ở dịch trạm có sẵn ngựa cùng lừa...…”
Lời còn chưa dứt, hắn ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm phát hiện vị cao tăng uy nghiêm đang cõng một người trên lưng đi xuống.
Hôm qua rõ ràng không hề thấy ai ở bên cạnh cao tăng mà? Hay là hắn nhớ nhầm?
Trong khi phó đội còn ngây ngốc nhìn vị cao tăng đi thẳng ra ngoài.
Thế nhưng, người thanh niên vị cao tăng áo lam khẽ quay đầu lại. Tay đỡ lấy chiếc mũ có rèm che. Màn lụa nhẹ nhàng tung bay theo gió, để lộ đường cong mượt mà của khuôn cằm trắng như tuyết cùng đôi môi phớt hồng.
Giọng nói của Tân Hòa Tuyết lười biếng, uyển chuyển cự tuyệt lời đề nghị:
“Thật sự không cần. Chúng ta không cần con lừa đâu.”
Y lại cúi đầu, ôm chặt lấy cổ Độ Chi.
Con lừa trọc cũng là con lừa.
Y cố ý nói:
“Đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com