Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 2 [Doanh Tử Dạ] - Chương 1: Doanh Tử Dạ

Thành phố K, khoa vật lý trường đại học Hồng Ưng danh tiếng.

Doanh Tử Dạ đảm nhiệm công tác giảng dạy môn vật lý tại đây đã được một năm. Tốt nghiệp đại học sư phạm, sau khi lấy được học vị thạc sĩ, bỏ qua cơ hội ra nước ngoài du học mà đến ngôi trường trước kia cha mẹ công tác để giảng dạy.

Mỗi lần tới giờ cô lên lớp, số sinh viên vắng mặt gần như là bằng không. Nguyên nhân lớn nhất là do dung mạo khuynh thành và khí chất thông tuệ của Doanh Tử Dạ. Từ nhỏ cô đã vô cùng xinh đẹp, một gương mặt trái xoan, một mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai, một đôi mắt làm say lòng người, cùng với ngũ quan tinh tế như được điêu khắc mà nên. Cộng thêm khí chất lạnh lùng ngạo nghễ thường ngày, mỗi cái đưa tay nhấc chân đều toát ra vẻ cao quý, bất kể nam sinh hay nữ sinh đều có ấn tượng rất tốt với cô.

Sắc đẹp của Doanh Tử Dạ không phải là loại sắc đẹp khiến cho người khác nổi lên dục vọng nguyên thủy, mà là một vẻ đẹp bất luận là nam hay nữ, đều thật tâm yêu thích, một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết. Trong một năm giảng dạy, hầu hết sinh viên đều có quan hệ vô cùng tốt với cô.

Sau khi kết thúc tiết học, Doanh Tử Dạ sắp xếp lại tài liệu giảng dạy, hắng giọng một cái, cô bình thản nhìn những học sinh bên dưới nói: ”Cuối cùng tôi muốn thông báo cho các bạn một việc. Hôm nay là ngày dạy học cuối cùng của tôi tại đại học Hồng Ưng. Tôi đã nộp đơn từ chức cho hiệu trưởng. Hơn nữa, cũng đã bàn giao tốt công việc cho giảng viên vật lý dạy thay.”

Tức khắc bên dưới liền xôn xao, một năm qua các sinh viên và Doanh Tử Dạ sớm đã thân thiết như người nhà, bên dưới âm thanh nhốn nháo càng lúc càng lớn. Không ít người đã lớn tiếng hỏi: ”Cô ơi... vì sao cô lại từ chức vậy?”

“Đúng vậy, lý do vì đâu...”

Doanh Tử Dạ tiếp tục nói: “Trường ĐH Hồng Ưng là nơi dạy học trước đây của cha mẹ tôi, cho nên tôi rất có cảm tình với ngôi trường này. Có điều... bởi vì lý do cá nhân, tôi không thể ở lại đây để tiếp tục giảng dạy nữa. Thật sự rất tiếc... Có lẽ sau này vào một dịp nào đó tôi sẽ quay lại nơi đây, dù sao thiết bị dạy học và phòng thí nghiệm ở trường ĐH Hồng Ưng đều rất tốt.”

“Lý do cá nhân?” Mọi người bàn tán xôn xao, chẳng lẽ cô giáo muốn ra nước ngoài du học? Hoặc là muốn kết hôn nên từ chức? Tuy rất lưu luyến, nhưng nếu tâm ý Doanh Tử Dạ đã quyết, mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa.

"Cô ơi, sau này có cơ hội nhất định phải về thăm trường nhe cô...”

“A, cô giáo! Một năm qua mọi người cùng nhau học tập rất vui đó nha...”

Tuy Doanh Tử Dạ thường ngày ít khi tếu táo, trầm mặc ít nói, nhưng giảng dạy rất tinh tế, chỉ cần hai ba câu là đã truyền đạt được ý của mình. Rất nhiều người đối với cách giảng của cô cảm thấy vô cùng dễ hiểu và thoải mái.

Ra khỏi cánh cổng trường ĐH Hồng Ưng, Doanh Tử Dạ nhìn thoáng qua ngôi trường mình đã công tác một năm, chậm rãi quay đầu lại, bước đi.


------------

Lý Ẩn mở mắt. Cạnh hắn là hai người Hạ Uyên, Đường Lan Huyễn đang ngồi.

“Cậu đã tỉnh rồi hả, Lý Ẩn!” Hạ Uyên nhẹ thở ra: ”Cậu hôn mê cũng đã hai tuần rồi á.”

“Hai tuần à...” Lý Ẩn cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cẩn thận nhớ lại một phen... Mới nhớ tới, hắn và Khả Hân cùng nhau từ thôn U Thủy trốn về chung cư, kết quả Khả Hân bị nữ quỷ kia ăn tươi ngay trước cửa... còn mình thì...

“Là A Tú đã cứu mình.” Lý Ẩn rốt cục nhớ lại hết tất cả. Bất luận thế nào, cuối cùng mình cũng đã may mắn sống sót qua lần chỉ thị thứ tư. Nhưng mà, Khả Hân rốt cuộc lại không thể tránh được kiếp nạn này...

“Khả Hân, Hằng Viêm và Thủ Thiên đều chết hết à?”

Hạ Uyên thở dài: ”Không có biện pháp... Mỗi lần chấp hành chỉ thị, nhất định sẽ có người hy sinh. Lý Ẩn, cậu có thể sống sót đã là tốt lắm rồi. Chỉ thị lần thứ năm có lẽ sẽ cách một đoạn thời gian dài nữa mới xuất hiện, cậu cũng không được thư giãn quá, phải nghiêm túc chuẩn bị. Chỉ thị lần thứ năm, có thể nói là một cái ranh giới...”

“Ranh giới?” Lý Ẩn ngạc nhiên một chút, tiếp theo Hạ Uyên nói: ”Vì lúc đó cậu còn chưa vượt qua lần chỉ thị thứ tư, và không muốn tạo cho cậu áp lực quá lớn cho nên tôi cân nhắc khoan nói cho cậu biết. Chỉ thị lần thứ năm là cột mốc giới hạn, sau khi vượt qua mốc này... Bắt đầu từ lần chỉ thị thứ sáu, mức độ nguy hiểm và khủng bố, tự nhiên sẽ tăng vọt một cách đột biến!”

“Có điều cậu cũng đừng quá lo lắng,” Hạ Uyên trấn an: ”Bắt đầu từ lần chỉ thị thứ sáu, chung cư sẽ dành cho cậu điều kiện ưu đãi để tránh né quỷ.”

“Điều kiện ưu đãi?”

“Đúng... Không như hiện tại phải bán sống bán chết liều mạng chạy về tòa nhà. Bắt đầu từ chỉ thị thứ sáu, chỉ cần kỳ hạn thời gian vừa hết... không cần biết cậu đang ở đâu, chỉ cần cậu muốn trở lại tòa nhà, tại bất kỳ địa điểm nào đều có thể mở ra đường tắt tiến vào chung cư!”

Sao lại có chuyện tốt đến mức này?

“Cậu nói vậy, cho dù chúng ta cách xa nơi này nửa vòng trái đất, cũng có thể lập tức quay về chung cư?”

“Đúng. Đừng nói nửa vòng trái đất, cho dù cậu đang ở sao Hỏa cũng có thể lập tức trở về.”

Nói một cách khác, bắt đầu từ lần chỉ thị thứ sáu... Chỉ cần cầm cự đến khi chấm dứt kỳ hạn chỉ thị là có thể tìm đường sống!

“Còn chuyện này. Bắt đầu lần chỉ thị thứ sáu, thông thường kỳ hạn cũng không quá dài, giống như lần này kéo dài cả tháng là ít khả năng xảy ra. Tối đa cũng chỉ là một tuần thôi. Hơn nữa càng về sau, kỳ hạn càng ngắn. Nghe nói thời điểm đến lần chỉ thị thứ mười, kỳ hạn còn chưa đến một ngày.”

Chưa đến một ngày?

“Đúng vậy...” Hạ Uyên tiếp tục nói: ”Càng về sau, điều kiện sống sót càng được ưu đãi, nhưng đổi lại thì tỷ lệ tử vong sẽ càng ngày càng cao.”

Kỳ thật bản thân Hạ Uyên cũng rất lo lắng.
Có thể cầm cự đến chỉ thị lần cuối cùng không?
Thật sự rất khó khăn!

Nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục thôi. Cho dù căm hận tòa nhà này đến cỡ nào, có muốn thoát khỏi chỗ này đến cỡ nào, đều không thể không tiếp tục. Trước đây đã từng có một vài chủ hộ muốn thử hủy diệt tòa nhà, thế nhưng những người đó đều bị cái bóng của mình thao túng giết chết.

Cái bóng đã hoàn toàn bị tòa nhà này khống chế không có phương pháp nào kháng cự. Cho dù trốn vào góc tối để cái bóng không thể xuất hiện, thì nó vẫn có thể thao túng cơ thể mình như thường. Có thể nói để sống sót, chỉ có cách tuân theo quy tắc của chung cư, sống sót đến lần chỉ thị cuối cùng.

Không có biện pháp khác.

“Thôi không nói chuyện này nữa...” Hạ Uyên vỗ vỗ vai hắn: ”Tôi cũng chỉ là muốn nhắc cậu, không được nghỉ ngơi, trước khi chỉ thị tiếp theo đến, phải tận lực rèn luyện thân thể, nâng cao năng lực phản ứng của cơ thể và khả năng ứng biến...”

Đối mặt với quỷ, thân thể nhân loại rốt cục chẳng thể làm gì.
Không có một cách nào hết...

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa.” Lý Ẩn giờ phút này chỉ cảm thấy cái bụng kêu rồn rột, nói: ”Ừ... có gì ăn không? Bây giờ tôi đói quá...”

“A, phải rồi!” Đường Lan Huyễn lập tức nói: ”Để tôi đi làm cái gì đó cho cậu ăn nha, Lý Ẩn! Ừ, cậu muốn ăn gì? Mấy thứ thanh đạm một chút sẽ tốt đấy?”

“Sao cũng được hết. Cháo hay mì đều được...” Lần thứ tư tìm được đường sống từ cõi chết, giờ phút này Lý Ẩn quả thực cảm xúc ngổn ngang. Bét ra cũng tạm thời có được một đoạn thời gian an tâm sinh sống. Cố cầm cự đến lần thứ sáu sẽ không còn cực khổ như vậy nữa, có thể trở về trực tiếp bên trong tòa nhà.

“Đúng rồi, Lý Ẩn.” Hạ Uyên lên tiếng: ”Trong hai tuần cậu hôn mê... căn hộ 403 vốn là Khả Hân đang sống, đã có chủ hộ mới.”

“Hả?” Lý Ẩn hơi kinh ngạc, lập tức hỏi: ”Cậu... Cậu nói cái gì? Chủ hộ mới? Nhanh vậy?”

“Ừ... Cô ấy đến sau khi cậu trở về được ba ngày. Là một giảng viên, cô ấy đã dọn một ít hành lý vào trong căn hộ rồi. Thời điểm cô ấy tiến vào chung cư, tuy có chút hốt hoảng, nhưng chỉ một lát sau, đã dần dần bình tĩnh trở lại... Thật hiếm thấy.”

“Vậy sao?” Lý Ẩn bất ngờ thốt lên, thực sự có người có tố chất tốt như vậy sao? Lúc trước hắn phải hoàn thành xong nhiệm vụ chỉ thị lần thứ nhất, mới có thể đem cực độ khủng hoảng ở trong lòng mà áp chế bình tĩnh lại đấy. Nếu là hàng xóm mới, thì phải đến chào hỏi thôi, sau này đi ra đi vào đều phải chạm mặt mà.

“Cô ấy bây giờ đã ra ngoài rồi, đại khái một lúc nữa mới trở về. Chắc là đến trường học cô ấy đang giảng dạy để nộp đơn từ chức.”

“Vậy à..."

Ăn xong vài thứ, Lý Ẩn đã hồi lại được tí sức. Sau khi xuống giường, hắn không khỏi suy nghĩ: vị hàng xóm mới kia... là người như thế nào?

Hắn mặc y phục tử tế mở cửa, bước ra ngoài hành lang, nhìn căn hộ 403 đối diện. Nhớ tới Khả Hân hay e thẹn ngày nào, vậy mà bây giờ đã vĩnh viễn rời xa... Lý Ẩn không khỏi bóp cổ tay thở dài.

“Anh Lý Ẩn đã tỉnh rồi sao?” Một thanh âm có chút lạnh lùng nhưng lại vô cùng êm tai lọt vào trong màng nhĩ, Lý Ẩn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái đứng ở đó. Cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc dài xõa ngang vai, gương mặt trái xoan, mái ngang che khuất cái trán, bên dưới hàng mi cong là đôi mắt trong suốt như hai hạt pha lê. Nét mặt ngây thơ, thần sắc ung dung, nhưng đôi chân mày lại ẩn chứa sự thông thái có thể nhìn thấu hết thảy mọi việc.

Lý Ẩn tại thời khắc đó cứ ngỡ cô gái trước mắt chính là tiên nữ hạ phàm, trong lúc nhất thời cứ đứng ngẩn người ra.

Cô gái đã tiến tới, nói: ”Xin tự giới thiệu, tôi là Doanh Tử Dạ, là chủ hộ mới của căn hộ 403. Sau này mong được anh giúp đỡ.”

Lý Ẩn lúc này mới khôi phục trạng thái bình thường, liền vội vàng đưa tay ra trước nói: ”Chào, chào cô... Tôi, tôi là chủ hộ 404 tên Lý Ẩn. Cũng mong được cô giúp đỡ! Cô Doanh... Sống trong tòa nhà này, không cần quá lo lắng, chúng ta...”

“Tôi biết.” Doanh Tử Dạ sắc mặt vẫn như cũ không có gì biến đổi nói:” Phải cố gắng sống sót qua mười lần chỉ thị của chữ máu, mới có thể tiếp tục tồn tại đúng không? Tôi sẽ làm được.”

“Chuyện đó... Cô Doanh dọn đến đây sống, đã nói với cha mẹ thế nào...?"

“Cha mẹ tôi đều đã qua đời từ lúc tôi còn rất nhỏ.”

“A... Thực xin lỗi, tôi...”

“Không sao... Đều là chuyện đã qua rồi.”
Thời điểm sắp đi đến trước cửa căn hộ 403, cô chợt nói: ”Đúng rồi... Tôi nhớ hình như anh viết tiểu thuyết mạng?”

“Ừ...”

“Tên tác phẩm là gì?”

“[Phi Đạn], là... tiểu thuyết quân sự về thế chiến thứ 2.”

“Vậy à?” Cô gật gật đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa, nói: ”Tôi sẽ lên mạng xem.”

Cánh cửa đã đóng lại, nhưng Lý Ẩn vẫn còn ngơ ngẩn trước cửa ra vào. Chăm chú dán chặt đôi mắt lên cánh cửa, như muốn nhìn xuyên qua nó.

Những ngày tiếp theo, Lý Ẩn lại trở về với công việc thường ngày trước đây, viết tiểu thuyết online để kiếm tiền nhuận bút sinh sống. Tuy là cuộc sống vô vị nhàm chán, nhưng nếu so với đoạn thời gian một tháng sống tại thôn U Thủy thì hạnh phúc hơn rất nhiều...

Cha mẹ thỉnh thoảng vẫn gọi điện thoại đến, dĩ nhiên là gọi vào điện thoại di động. Điện thoại của tòa nhà này chỉ có thể gọi ra ngoài, nhưng lại không cách nào từ ngoài gọi vào đây. Cha mẹ vẫn như trước nghĩ Lý Ẩn đang thuê phòng trọ ngồi viết lách sống như một otaku chính hiệu, nên khuyên hắn mau tìm một công việc ổn định thực tế một chút để sống qua ngày. Chỉ sợ cha mẹ có nằm mơ cũng không ngờ được, một năm qua đứa con trai này đã trải qua bao nhiêu chuyện không thể tin được?!

Doanh Tử Dạ sinh hoạt rất nề nếp, thường ngày cô đều tham gia các buổi thảo luận theo thông lệ cùng các chủ hộ khác, tuy không hay lên tiếng, nhưng mỗi lần đều nghiêm túc ghi chép lại. Mặc dù cô cũng giống như Odakiri Yukiko, đều là người rất trầm tính, nhưng Odakiri Yukiko cho người ta cái cảm giác lạnh lùng xa cách, còn cô lại cho người ta cái cảm giác như làn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua mặt đất, khiến cho người ta rất thoải mái.

Cô cùng hàng xóm lầu 4 Odakiri Yukiko quan hệ cũng không tệ, hai người vẫn thường xuyên ngồi nói chuyện với nhau. Còn Lý Ẩn thỉnh thoảng cũng đến tìm cô, nói những chuyện có liên quan đến chỉ thị cho cô nghe. Lý Ẩn phát hiện, sự bình tĩnh của cô quả thực khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi, hầu như không thể bắt gặp cô trong trạng thái bối rối hay bất an. Có lẽ... cô đã nén chặt nỗi sợ hãi ở trong lòng, không để nó lộ ra trước mặt người khác chăng?

Còn bao lâu thì lần chỉ thị tiếp theo sẽ tới?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com