Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 4 - Chương 8: Gương Thử Đồ

Lý Ẩn lo lắng nói: "Bây giờ hãy thảo luận xem làm thế nào tìm ra đường sống lần này."

"Manh mối hả?" Doanh Tử Dạ ngẩng đầu nhìn Lý Ẩn, sau một lúc, nói: "Mấy ngày tiếp theo bọn chúng không những không thể trở về đây, thậm chí đến gần cũng không được. Hơn nữa rất có thể quỷ sẽ truy tìm tung tích từng đứa một, cái đó và trò chơi trốn tìm từ đầu đã không giống nhau rồi. Phải tìm ra manh mối sống còn mới được."

Hoàn toàn chính xác. Bất kể chạy đến góc nào của thế giới này đều không thể thoát khỏi lời nguyền. Chỉ có chung cư mới có thể xóa bỏ lời nguyền tránh thoát quỷ hồn.

"Tôi luôn suy nghĩ, những quỷ hồn kia không thể bước vào đây, do chúng bị chung cư khống chế không cách nào vào được hay sao? Hay là, nếu chúng tiến vào thì chuyện gì đó sẽ phát sinh? Ví dụ như, hồn phi phách tán chẳng hạn?"

"Ý của em là?"

"Không có gì. Anh coi như chưa nghe thấy đi."

Vì sao quỷ không thể tiến vào chung cư? Không, cái này không quan trọng. Vấn đề là, nếu như quỷ bước vào chung cư thì sẽ như thế nào? Sẽ tan biến? Có phải là tất cả các quỷ hồn đều không thể vào hay không?

Ngay lúc này...

Khang Âm Huyến đang liều mạng chạy nhanh trên đường cái mà không có bất cứ mục đích gì!

Không thể nào? Thề độc có một câu lại trở thành sự thật sao? Nếu linh thiêng cỡ này vậy sao mấy người xấu trên đời không thấy gặp báo ứng gì hết dị?

Cũng may là chạy trên đường cái đông đúc nên cảm giác sợ hãi đã giảm bớt rất nhiều. Nhưng vấn đề là, trốn đi đâu mới ổn? Với lại tính ra còn phải mấy ngày nữa mới có thể trở về chung cư!

Theo cách nói của cái chị Doanh Tử Dạ kia, thì Liễu Nguyên Tân lúc nãy là do quỷ biến thành sao? Bây giờ nhớ lại, Khang Âm Huyến không khỏi nổi da gà ớn lạnh.

Bỗng nhiên vai của cô bị vỗ một cái từ đằng sau, cô sợ đến nỗi thân thể rụt cả lại, nhưng đó lại là Tông Viêm Chu.

"Làm cậu sợ hả?"

"Viêm Chu? Là cậu à."

Tiếp theo Tông Viêm Chu kéo tay cô bạn đến một đầu ngõ, vừa đi vừa nói: "Cậu đi theo tớ. Vừa rồi anh Lý gọi điện cho tớ, nói cho tớ biết một chỗ an toàn."

"Vậy, vậy thì hay quá! Anh Lý quả là một người tốt!"

Đi được một lúc, phía trước xuất hiện một tiệm may nhỏ. Tông Viêm Chu đây cửa đi vào, đóng cửa lại, sau đó nói với Khang Âm Huyến: "Chỗ này rất an toàn, cậu ở lại đây nha."

"Rất... rất an toàn?" Khang Âm Huyến hỏi: "Nhưng mà rõ ràng anh Lý đã nói, chỉ có ở trong chung cư mới tuyệt đối an toàn thôi!"

"Anh Lý nói cho tớ biết, tiệm may này có điểm rất đặc biệt. Ừ, cụ thể thế nào không thể nói lúc này, bây giờ tớ phải đi lấy chút đồ mà anh Lý đã dặn dò, cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh đi, một lúc nữa tớ sẽ trở lại, làm ơn đừng có chạy lung tung nha."

"Được, được!"

Khang Âm Huyến lập tức thở phào. Sau đó, cô đi đến cái ghế trước gương thử đồ trong tiệm may, ngồi xuống. Cái tiệm này rất nhỏ, một bên là giá treo quần áo, bên cạnh gương thử đồ là một cái bàn, trên đó để một cái máy may. Trên mặt đất có không ít vải vụn.

Tông Viêm Chu đi rồi, trong lòng Khang Âm Huyến cũng bắt đầu khẩn trương trở lại.
Tiệm may này không có ai cả.
Nhưng nếu Lý Ẩn đã nói nơi này an toàn, vậy chắc đúng ha?

Bỗng nhiên cô nghĩ tới, trong những câu chuyện ma, trong gương thường sẽ xuất hiện quỷ quái, cô lập tức quay đầu nhìn vào trong gương thử đồ...

Cũng may, trong gương cảnh tượng rất bình thường, cô còn cố ý làm vài động tác, xác nhận hình phản chiếu trong gương cũng làm mấy động tác giống vậy, sau đó mới dần yên tâm hơn.

Thời gian từng phút từng giây lại trôi qua.

Đã được khoảng nửa tiếng rồi, Tông Viêm Chu vẫn chưa trở về.

Bạn... bạn ấy sao còn chưa về?

Điều này khiến Khang Âm Huyến rất lo lắng, thế nhưng nếu chỉ có ở trong tiệm may này mới an toàn, thì cô thật sự không dám rời khỏi đây.

Đúng lúc này, cô bỗng nhìn về phía giá treo áo ở bên cạnh. Từng bộ quần áo treo ở đó khiến cô đột nhiên khẩn trương. Cô nhớ đã từng coi một bộ phim kinh dị, có cảnh một bộ y phục đang treo ở trên giá quần áo đột nhiên biến thành một con quỷ, hình như là phim Nhật tên gì đó cô quên mất rồi.

Nghĩ tới đây, cô không tự chủ nhích người về đằng sau.

Đột nhiên, cái giá treo quần áo kia tự ngã mạnh xuống!

Khang Âm Huyến thiếu chút nữa đã thét lên thất thanh! Cả người cô lập tức nhảy lên, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng tránh qua một bên.

Chạy ra khỏi tiệm may sao? Có khi nào vừa mới chạy ra ngoài liền chết không?

Chắc là gió thổi nó ngã thôi?

Song, cô nhìn kỹ lại, hơi thở lập tức trở
nên buốt giá!

Cái giá treo quần áo kia mới vừa ngã xuống, liền lộ ra một thi thể ở đằng sau nó!

Thi thể kia là một phụ nữ trung niên đeo một sợi thước dây trên cổ, trước ngực máu thịt bầy nhầy. Đoán chừng chính là chủ tiệm may này!

Cô đột nhiên giật mình phản ứng, mấy đứa tụi nó đều bị Lý Ẩn tịch thu hết điện thoại rồi, Tông Viêm Chu kia sao lại có thể nhận được điện thoại của Lý Ẩn?

Trốn! Trốn!!!

Khang Âm Huyến không do dự nữa, ngay lúc cô chạy ngang qua tấm gương thử đồ kia, bỗng nhiên cô phát hiện một chuyện cực kỳ đáng sợ!

Đợi... đợi một chút.

Mình vừa nhìn thấy gì nhỉ?

Cô lần nữa nhìn vào tấm gương thử đồ. Thoạt tiên trong gương không có điểm nào lạ thường, chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô. Hơn nữa cũng không có bất cứ động tác khác thường nào.

Nhưng mà...
Nhưng mà...

Cô cúi đầu nhìn xuống.

Cái ghế lúc nãy ngồi, bởi vì mình nhảy dựng lên nên đã ngã lăn đi ước chừng cũng phải vài mét, bây giờ đã lăn vào trong tấm gương thử đồ!

Còn chưa kịp phản ứng, Khang Âm Huyến đã cảm nhận một đôi tay siết chặt lấy cổ của mình! Đọng lại trong khóe mắt, là một bóng dáng mơ hồ, mặc bộ kimono màu đỏ chót!

Thực tế không hề có tấm gương nào cả. Đó chẳng qua là một cửa ra vào của căn phòng có bố trí rất giống với căn phòng bên ngoài mà thôi!


-------------
Lúc này, Ryoko đã ra khỏi khách sạn, đi mua ít đồ. Cô rút điện thoại di động của mình ra, bấm vào sổ danh bạ, tìm số điện thoại của chị Yukiko. Chị ấy lúc nào cũng dùng một lúc hai chiếc điện thoại khác nhau, hai số khác nhau.

Ryoko theo thói quen bấm một số trong đó. Dù cô đã gọi rất nhiều lần nhưng lần nào cũng đều tắt máy cả.

Đúng lúc này, bên trong căn hộ 402 vốn có chủ cũ là Odakiri Yukiko. Doanh Tử Dạ lấy chiếc điện thoại mà Yukiko để lại sạc pin bật lên. Muốn xem một chút bên trong có còn ghi chép gì không, kết quả trùng hợp có một cuộc gọi đến!

Thi thể của Yukiko có lẽ vẫn còn nằm lại trong căn biệt thự ở ngoại ô kia, hình như đến bây giờ vẫn chưa bị ai phát hiện. Thời gian qua lâu như vậy rồi, người nhà của cô phát hiện chuyện khác thường cũng không phải lạ.

Tốt hơn không nên nghe, dù sao chuyện này cũng khá phiền toái. Vì vậy Doanh Tử Dạ cúp máy.

Ryoko lúc này lại cảm thấy hoảng sợ, vừa rồi không phải là tiếng kết thúc cuộc gọi nhỡ, mà là tiếng cố ý cúp điện thoại!

Là chị Yukiko sao? Nhưng sao lại cúp điện thoại của mình? Không có lý do gì cả. Cô suy nghĩ, liền gởi đi một tin nhắn.

"Có phải chị hai không? Em là Ryoko đây. Em đang ở thành phố K, chị ở chỗ nào vậy? Cha mẹ đều rất lo lắng cho chị đấy."

Khi tin nhắn được gởi đi, Doanh Tử Dạ dĩ nhiên nhận được. Cô mở tin nhắn đó lên, sau khi xem xong nội dung, lập tức hiểu ra, "Ryoko" là em gái của Yukiko.

Xem ra, người nhà của cô ấy đã đến Trung Quốc rồi.

Nếu như người đó tiến vào cư xá này để tìm chị của mình, khả năng trở thành chủ hộ mới sẽ rất cao!

Vì vậy Doanh Tử cầm lấy điện thoại, soạn một tin nhắn bằng tiếng Nhật, nội dung là: "Ryoko, hiện tại chị..."



---------------
Tông Viêm Chu lúc này đang ở trong một công viên tại trung tâm thành phố K.
Đi trên một con đường phủ đầy lá khô, xung quanh từng phút từng giây đều có người qua lại, nó thoáng yên tâm một chút.

Một màn vừa rồi thật quá ảo diệu! Bây giờ nghĩ lại, vẫn thực sự khó tiếp nhận. Tòa nhà khủng bố kia thật sự tồn tại trên thế gian sao? Các chủ hộ ở trong đó bị ép buộc đến những nơi có ma quỷ oan hồn tồn tại, rồi chỉ có trốn về chung cư mới có thể sống sót?

Những câu chuyện ma từ xưa tới giờ cũng chưa từng nghe có cái chung cư ma quỷ này. Chỉ thề có một câu, mà đã ngay lập tức linh nghiệm rồi hả? Sao lại có chuyện vớ vẩn không chịu nổi như vậy?

Càng nghĩ càng cảm thấy không chân thực. Nhưng tòa nhà có thể biến mất, nói thế nào cũng không sao giải thích được. Trên thế giới có tồn tại không gian như thế này sao? Khoa học hiện đại cũng không thể giải thích được hiện tượng quái dị này! Bỗng nhiên, nó thấy trước mặt có một người đi tới.

"Cậu..." Nó ngạc nhiên nói: "Khang, Khang Âm Huyến?"

Trước mặt đúng là Khang Âm Huyến đang đi tới, nói: "Không sao chứ? Đi với tớ. Tớ dẫn cậu đến một nơi an toàn."

"Ừ..." Tông Viêm Chu gật nhẹ đầu, liền đi theo cô bạn. Vừa đi vừa nói chuyện: "Âm Huyến, cậu, sao cậu tìm được đến đây?"

Bên kia đường, một bé gái đang mút kẹo que nói với mẹ của mình: "Mẹ ơi, anh kia sao cứ lầm bầm một mình vậy? Bên cạnh anh ấy đâu có ai đâu mẹ?"

Tông Viêm Chu bước theo Khang Âm Huyến ở đằng trước, đi vào một khu rừng yên tĩnh, đến bên cạnh một cái hồ.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tông Viêm Chu phát hiện, không hề có bóng phản chiếu của 'Khang Âm Huyến' ở trong hồ nước!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com