Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 4 - Chương 9: Búp Bê Của Cha

Tông Viêm Chu giật mình sợ đến hồn phi phách tán, lập tức quay đầu lại, bung chân bỏ chạy!

Chạy ra xa khoảng hơn 10m, nó quay đầu lại nhìn một cái thì thấy thân hình “Khang Âm Huyến” kia bắt đầu uốn éo kỳ quái. Nhất là cái đầu, đột nhiên bất ngờ xoay tròn 180⁰, một gương mặt khủng bố trực tiếp đối diện với Tông Viêm Chu!

Trên người cô bạn đã khoác lên bộ Kimono Nhật Bản màu đỏ chót, khuôn mặt mới mấy phút trước còn rất xinh đẹp, giờ phút này lại hoàn toàn bị mái tóc đen thật dài trùm lấy, trên mặt không ngừng tuôn ra máu tươi, miệng ngoác ra thật lớn, giống như Kuchisake Onna (bà ngoác miệng - khẩu liệt nữ) trong truyền thuyết kinh dị đô thị Nhật Bản.

Thân thể của cô bạn lúc này từ từ cao lên, hơn nữa còn không ngừng vặn vẹo trái phải, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng xương khớp vỡ vụn, hai tay đều duỗi ra phía trước, phút chốc đã dài ra năm sáu mét, mười ngón tay đều biến thành vừa nhọn vừa dài, giống như những con dao găm sắc bén vậy!

Tông Viêm Chu tức khắc cảm thấy toàn bộ lông tóc trên cơ thể mình đều dựng đứng!

Đó là gì? Quái vật gì vậy trời!

Rốt cuộc cũng chạy đến nơi đông người, nó trực chỉ hướng cổng công viên lao đi, ai ngờ tốc độ quá nhanh, vừa phóng ra khỏi cổng, liền lao vào một cô gái đang chúi mũi xem điện thoại!

Hai người tức thì ngã nhào trên mặt đất, cô gái này rất xinh đẹp, nhưng cú va chạm này cũng có một phần lỗi của cô, ngoài ra cô mặc một chiếc váy rất ngắn, suýt nữa thì đã lộ hết cảnh xuân ra ngoài.

Cô lập tức đứng dậy, nhìn cái anh chàng thanh niên đã đâm vào mình, bộ dáng có chút tức giận, nói ra một câu gì đó. Thế nhưng Tông Viêm Chu nghe không hiểu.

Tuy nó không hiểu, nhưng vẫn nghe ra đó là tiếng Nhật. Nói vậy cô là người Nhật Bản sao?

Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc bận tâm những thứ này. Tông Viêm Chu quay đầu lại nhìn, nữ quỷ kia không có đuổi theo. Nhưng lỡ ả có thể từ chỗ nào đó đột nhiên nhảy ra nữa hay không?

Bỗng nhiên, nó chú ý thấy trên mặt đất có một cái điện thoại di động, hình như là của cô gái kia đánh rơi. Nó lập tức không chút do dự nhặt lấy điện thoại, cấp tốc đào tẩu!

Có điện thoại di động thì có thể liên lạc với người ở trong chung cư, dù sao đối với những thứ liên quan đến chung cư thì nó còn nhiều chuyện không rõ lắm. Nữ quỷ kia tùy lúc đều có thể đột nhiên xuất hiện lần nữa, phải tranh thủ thời gian, nó không có thì giờ để đi tìm điện thoại công cộng đâu!

Cô gái kia chính là Ryoko.

Doanh Tử Dạ nhắn lại cho cô một tin nhắn, nội dung là: ”Chị bây giờ đã rời khỏi thành phố K, chuyển đến thành phố W. Cả nhà đừng tới tìm chị nữa, bây giờ chị có một số việc phải xử lý, có thể phải mất vài năm mới trở về.”

Thành phố W cách thành phố K cực xa, phải vượt qua cả vài tỉnh thành mới đến được đó. Doanh Tử Dạ đang cố gắng làm cho người nhà Odakiri đến điều tra rời xa thành phố K.

Nhưng bây giờ, Tông Viêm Chu đã cướp đi điện thoại của cô, còn Ryoko thì đang ráo riết truy đuổi nó, hơn nữa còn la to: ”Bắt, bắt nó đi, bắt ăn trộm!” Thế nhưng cô la làng bằng tiếng Nhật, nhất thời cô không thể nào nhớ ra nổi là phải nói “bắt” và “ăn trộm” bằng tiếng Trung như thế nào.

Còn Tông Viêm Chu thì vừa chạy vừa bấm số của Lý Ẩn. Rất nhanh, điện thoại đã kết nối.

“Anh Lý!” Tông Viêm Chu la to: ”Tôi phải làm sao đây?! Quỷ, vừa rồi con quỷ kia biến thành Âm Huyến tới giết tôi!”

“Đừng sợ!” Lý Ẩn lập tức nói: ”Trước tiên em cố gắng chạy thoát cái đã! Thời gian em có thể trở về chung cư còn tới mấy ngày. Trước mắt chuyện em cần làm phải là...”

“Tôi, tôi biết rồi!”

Lúc này, Ryoko vẫn bám sát sau lưng không rời. Đã chạy qua ba bốn con đường, nhưng Ryoko không có chút dấu hiệu nào là sẽ buông tha.

“Trả lại cho tôi! Trả di động lại cho tôi!”
Những lời này là nói bằng tiếng Trung, những người đi đường xung quanh đã nghe hiểu. Tuy có không ít người dừng lại xem, nhưng lại không có ai ra mặt bắt ăn trộm.

Tông Viêm Chu thấy Ryoko dốc sức liều mạng đuổi theo mình như vậy, thì cắn răng chui vào một con hẻm nhỏ, hy vọng có thể cắt đuôi cô!

“Điện thoại này là em ăn trộm hả?” Ở đầu bên kia điện thoại Lý Ẩn đã nghe được tiếng quát tháo.

“A! Tôi cũng hết cách rồi!”

“Tôi hiểu. Tôi sẽ mau chóng nghĩ ra đường sống của chỉ thị lần này. Đây là chỉ thị lần thứ nhất, tuyệt đối không thể nào chỉ có con đường chết!”

Hết quẹo trái rồi lại rẽ phải trong con hẻm nhỏ, Tông Viêm Chu cuối cùng cũng cắt đuôi thành công. Nó vịn vào tường thở dốc một hơi, chợt thấy ở đằng trước, trên mặt đất xuất hiện một con búp bê mặc kimono màu đỏ!

Con búp bê kia bỗng nhiên ngồi dậy!
Miệng búp bê lập tức mở ra, lộ ra một hàm răng sắc nhọn! Đôi đồng tử trong hốc mắt rõ ràng bắt đầu chuyển động, nửa gương mặt bên trái nhất thời biến thành dữ tợn như mặt quỷ! Búp bê mở miệng nói chuyện: “Ta... Đến... Tìm... Ngươi... Nè.”

Tiếp theo, búp bê đó bỗng nhiên bể tan tành thành một đống mảnh vỡ. Tông Viêm Chu quá sức ngạc nhiên, không hiểu đây là chuyện gì. Đúng lúc này, Ryoko đi ra phía trước người nó, mắt trừng trừng khó hiểu nhìn đống mảnh vỡ của con búp bê kia, bộ dáng hình như vô cùng kinh ngạc.

Cô ngơ ngác đi tới trước, nhặt lên những mảnh vỡ đó, nói: ”Cái này... đây là...”

Ryoko vĩnh viễn không thể nào quên được con búp bê này.

Khi còn nhỏ, có một tấm ảnh mà mẹ để lại cho mình, nhưng cô đã thiêu hủy từ lâu. Trên tấm ảnh đó, chính là một con búp bê mặc một bộ kimono màu đỏ chót. Con búp bê đó là con tương đối hoàn hảo nhất trong những con bị cha phá hủy, mẹ đã chụp cho nó một bức hình. Có điều cô cho rằng nếu giữ lại tấm ảnh con búp bê này, tính tình của mình cũng sẽ trở nên giống như cha vậy.

Dù sao, chính búp bê đã khiến cho cha tinh thần thất thường.

Cô rất rõ ràng chuyện này.

Thế nhưng, con búp bê trên tấm ảnh đó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Gần đây, căn nhà ma ở Kamakura lại bắt đầu gây chấn động cả nước, nguyên nhân bởi vì quyển sách kia. Tuy cha dựa vào mối quan hệ của mình khiến cho quyển sách đó sau này bị cấm, nhưng mà sức ảnh hưởng của nó đã trở nên rất lớn rồi. Cô cũng bắt đầu chú ý những tin tức về căn nhà ma ở Kamakura.

Đối với Ryoko mà nói, căn nhà này chính là một đoạn quá khứ của mình.


--------------
Năm 2005, Kamakura, Nhật Bản.
Thời điểm tiến vào căn nhà cũ kỹ mà phụ thân từng ở năm xưa, Ryoko cảm khái không thôi.

Cô đã từng sống ở đây một đoạn thời gian, cũng là nơi mẹ lớn lên, cũng chính tại đây, cha mẹ đều...

Thật ra Yukiko nói cũng hơi quá, hàng xóm quanh đây cũng có nhiều người không tin chuyện ma quỷ. Hơn nữa, cả ngày lẫn đêm đều nghe thấy tiếng khóc thảm thiết thì đúng là tin đồn bịa đặt.

Đặt một bó hoa bách hợp ở trước cửa nhà, Ryoko ngồi xổm xuống, đập hai tay vào nhau, nhắm mắt lại yên lặng mặc niệm cha mẹ. Bọn cướp sát hại cha mẹ đến nay vẫn chưa bị bắt. Ryoko cho đến lúc này, vẫn luôn hy vọng những tên ác ôn đó sớm ngày đền tội, nhưng ông trời không chiều lòng người, bọn chúng đến nay vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

“Anh Norihiko.” Sau khi đứng lên, Ryoko nói với anh: ”Đưa giúp em bình rượu đi.”
Odakiri Akira đã từng nói với Ryoko, Shinozaki Kang Yi thích nhất là uống
rượu sake.

Norihiko gật nhẹ đầu, nói: ”Được. Để anh lấy cho em.”

Nhận lấy bình rượu sake, vặn mở nắp bình, Ryoko đem rượu rót xuống trước cửa căn nhà cũ kỹ đổ nát này. Theo dòng rượu chảy xuống, nước mắt Ryoko, cũng dần dần lăn xuống.

Sao lúc đó tinh thần của cha lại trở nên thất thường như vậy? Rốt cuộc là vì sao?

Cha nói những con búp bê mà ông chế tác đã phát sinh biến hóa, cuối cùng là biến hóa gì? Còn những hiện tượng ma quái sau đó nữa là sao?

“Ryoko.” Norihiko vỗ nhẹ bờ vai của cô, nói: ”Vào nhà đi.”

Ổ khóa đã hoen rỉ mục nát, có cũng như không.

Trên thực tế, căn nhà này vốn là của cha mẹ Eiko, trên danh nghĩa thuộc về nhà Miki. Nhưng gia tộc Miki vì truyền thuyết ma quỷ kia, không có người nào tình nguyện đến tiếp quản món bất động sản xui xẻo này, bán cũng bán không được, cuối cùng cứ bỏ hoang nó như vậy.

Lúc trước, dù là người nhà Shinozaki hay nhà Miki, đều không có ai ra mặt thu nhận Ryoko. Nhưng sau khi cô được quan chức cấp cao của Bộ giáo dục là Odakiri Akira nhận làm con gái nuôi, thì cả đám lại mặt dày tìm đến cô nhờ giúp đỡ. Ryoko đương nhiên mặc kệ bọn họ, đối với họ hàng nội ngoại, nhiều năm qua hoàn toàn không qua lại. Cô một mực chỉ coi mình là thành viên nhà Odakiri.

Bung cánh cửa ra, tiến vào. Hành lang lót ván theo mỗi bước đi đều phát ra tiếng cọt kẹt ọp ẹp, khiến cho người ta lo lắng nếu dùng lực quá mạnh đạp xuống thì sẽ giẫm vỡ.

“Thật đúng là quá cũ nát!” Norihiko không khỏi thốt lên: ”Mạng nhện cũng nhiều quá.”

Trong không khí toàn là bụi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vô số hạt li ti. Norihiko vẫy vẫy tay xua đi những đám bụi này, nói với Ryoko: ”Ryoko, về tới nhà em cảm thấy thế nào?”

Nhưng Ryoko lại đang chăm chú quan sát khắp nơi, hoàn toàn đắm chìm vào nó. Đây chính là căn nhà mà lúc nhỏ cô đã từng sống một thời gian ngắn.

Ryoko lại không có một chút ký ức về nơi này.

Không ngừng đi lại khắp nơi, cô nhìn thấy một cái cửa kéo.

Khi cánh cửa kéo kia chầm chậm bị đẩy ra, cô nhìn thấy một căn phòng được lót bằng khoảng hai mươi tấm chiếu tatami.

Ryoko đi vào. Rất nhanh cô đã thấy, trong góc căn phòng có mấy con búp bê bị vứt ở đó. Trên mặt tụi nó còn có vết nứt.

“Là nó. Trong tấm ảnh mà mẹ đã cho em.” Ryoko nhặt lên một con búp bê mặc bộ kimono màu đỏ chót, không khỏi cảm thán: ”Không ngờ vậy mà nó vẫn còn nằm ở chỗ này, cũng đã rất lâu rồi.”

Chính là nó.

Khiến cho tâm trí cha trở nên thất thường, nếu như khi đó cha không cùng mẹ trở về Kamakura, mà ở lại Nagoya tiếp tục buôn bán búp bê thì có lẽ những chuyện không may đã không xảy ra rồi.

Nhưng mọi chuyện đã không thể thay đổi nữa rồi.

“Ryoko, đây là búp bê cha của em làm à?” Norihiko đi tới nói: ”Hàng năm đến tết con gái, lúc xếp những con búp bê lên em luôn nhắc đến cha ruột của mình đó nha.”

“Vâng.” Ryoko nắm chặt con búp bê mặc kimono màu đỏ chót trong tay: ”Con búp bê này, mẹ đã từng chụp ảnh của nó cho em xem.”

“Hả? Vậy à? Xem ra bà ấy rất thích con búp bê này.”

Ryoko chăm chú nhìn đôi mắt của con búp bê mặc kimono màu đỏ. Con búp bê này quả thực được chế tác rất hoàn hảo, Những con búp bê lúc nhỏ Ryoko từng chơi, căn bản không thể so sánh được. Đôi mắt của búp bê này, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng sống động, phảng phất đây không phải là một vật chết, mà là một con người thực sự đang tồn tại.

Tóm lại vì sao con búp bê này lại khiến cho cha thay đổi to lớn đến như thế? Tóm lại vì sao?

Con búp bê này có thứ ma lực gì tồn tại bên trong nó?

Ryoko thả con búp bê trở lại trên mặt đất, nói: ”Anh, chúng ta đi thôi.”

“Ừ, được.”

Đi ra khỏi căn nhà đó, Ryoko ngoảnh đầu nhìn lại thêm lần nữa.
Vong linh cha mẹ thực sự vẫn tồn tại đến giờ phút này sao?

Tiếp theo, đại khái cứ đi mười bước, thì Ryoko lại quay đầu nhìn một cái. Cho đến khi, căn nhà đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

“Anh cả.”

“Hả? Chuyện gì? Ryoko?”

“Sau này chắc em sẽ không đến đây nữa.”

Thật ra từ lúc còn nhỏ, Ryoko đã luôn nghĩ đến vấn đề này. Có thật là lũ cướp đã giết cha mẹ không? Có khi nào, chính là thứ mà cha vô cùng kiêng kị, là những con búp bê mà ông ấy lúc nào cũng nói “chúng sống” hay không?

Có điều cẩn thận nghĩ lại thì thấy những thứ đó đều chỉ là do mình tưởng tượng mà thôi. Chuyện thế này làm sao mà xảy ra được.

Nhưng vừa rồi đôi mắt của con búp bê mặc kimono màu đỏ đó, lại hoàn toàn khắc sâu vào trong tâm trí của Ryoko, giống như đã cắm rễ ở trong đầu cô.

Cho đến tận bây giờ, Ryoko cũng không cách nào quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com