Quyển 4 [Không Được Thề] - Chương 1: Không Được Thề
Trong lớp học, lúc này Hạ Tiểu Mỹ đang nằm ngáy o...o... Đương nhiên, trên giảng đường đại học có rất nhiều sinh viên giống như cô. Giảng viên chỉ lo giảng bài, chỉ cần trong lớp không ồn ào, họ cũng sẽ không để ý.
“Dạo này Tiểu Mỹ ngủ không đủ giấc thì phải?” An Tử ngồi cùng bàn với Hạ Tiểu Mỹ nhìn cô bạn đang ngủ gật, lắc đầu, nói: ”Thiệt là, mỗi lần như vậy lại mượn tập của mình.”
“Hay là...” Nam sinh Liễu Nguyên Tân ngồi phía trước An Tử nói: ”Gần đây bạn ấy có bạn trai rồi, nếu không thì sao lại dọn khỏi ký túc xá nữ để ra ngoài thuê nhà trọ? Ha ha, ngủ ngon như vậy, chẳng lẽ buổi tối...”
Lời còn chưa dứt thì một cuốn {Lịch sử mỹ thuật phương Tây} dày cộm đập mạnh lên đầu Liễu Nguyên Tân, nó ôm đầu la lên: ”Đau đau đau đau! Cậu làm gì vậy An Tử...”
“Cậu không lên tiếng không ai nói cậu câm đâu!” Tiếp theo An Tử nhìn qua Hạ Tiểu Mỹ, có chút quan tâm nói: ”Có lẽ Tiểu Mỹ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để vẽ tranh thôi? Thành tích của cậu ấy lúc nào cũng đứng đầu danh sách học viên mà... Bức tranh đẹp nhất học viện tháng này chắc lại là của Tiểu Mỹ nữa đấy.”
“Chưa chắc...”
Sau lưng An Tử là một nữ sinh viên đeo mắt kính thật dầy, tóc cắt ngắn, đang cầm một quyển {Lịch sử mỹ thuật phương Tây} tên Khang Âm Huyến nói: ”Tớ lại cho rằng, Tông Viêm Chu có trình độ vẽ cao hơn Tiểu Mỹ một bậc đó nha. Sở dĩ cậu ta không được thầy thưởng thức là vì cậu ta lúc nào cũng vẽ mấy bức tranh có nội dung khủng bố, u ám.”
Tông Viêm Chu mà bọn họ đang nói tới, hiện ngồi ở góc khuất bên trái lớp học, đó là một nam sinh cực kỳ đẹp trai lãng tử, nhưng trên gương mặt lại phảng phất chút u sầu.
Hết tiết học, Hạ Tiểu Mỹ rốt cục tỉnh lại dụi dụi đôi mắt, hơi ngẩng đầu: ”A... Tan học rồi hả?”
“Tiểu Mỹ, cậu bị sao vậy? Thức đêm à?” An Tử ân cần hỏi: ”Tớ nhớ trước đây cậu đâu có ngủ gật trong lớp.”
Sao không mệt được? Vì đợi bác sĩ Đường trở về chung cư, cô thức đến rạng sáng mới đi chợp mắt. Kết quả ngủ hết cả 3 tiết học.
“Rốt cuộc Tiểu Mỹ hiện giờ đang sống ở đâu thế?” An Tử tiếp tục truy vấn: ”Vì sao lại đột ngột dọn ra khỏi ký túc xá vậy? Tớ muốn đến chỗ cậu trọ xem một chút, cậu lại một mực không cho.”
Hạ Tiểu Mỹ lập tức lắc đầu, nói: ”Nhà trọ tớ ở bẩn lắm, cậu đừng đến đó làm gì. Chuyển ra ngoài ở, tớ có lý do của tớ.”
Đối với phụ huynh, Hạ Tiểu Mỹ chỉ thông báo là mình tạm thời thuê nhà trọ bên ngoài để ở, cũng may phụ huynh của cô không sống tại thành phố K. Nếu chẳng may bọn họ đòi tới nhà trọ xem qua một cái, cô cũng không biết dùng cách gì để che giấu nữa. Loại chuyện siêu vớ vẩn thế này, nói cho ai nghe họ cũng chẳng tin.
Trước mắt, trong căn hộ của Hạ Tiểu Mỹ vẫn chưa xuất hiện chỉ thị, theo suy luận của Lý Ẩn, đoán chừng phải qua tiếp một tháng, chỉ thị lần thứ nhất sẽ xuất hiện. Nghe nói khả năng vượt qua chỉ thị lần thứ nhất là rất cao, bởi vì manh mối tương đối rõ ràng, chỉ rất ít chủ hộ không vượt qua được.
Cô thu dọn xong túi sách, chuẩn bị ra về. An Tử thấy tinh thần của cô bạn không tốt, có chút hơi lo lắng. Nhưng mà, nếu cậu ấy đã nhất quyết không nói, vậy cũng không có cách nào.
An Tử cũng thu dọn túi sách của mình, chuẩn bị về nhà. Đúng lúc này, bỗng nhiên cô phát hiện bàn vẽ và màu nước của Hạ Tiểu Mỹ vẫn còn trong ngăn bàn!
Cậu ấy sao lại đãng trí như vậy? Đến mấy cái này mà cũng quên mang theo?
An Tử vội vàng lấy điện thoại gọi cho Hạ Tiểu Mỹ, nhưng lại thật không đúng lúc, điện thoại của Hạ Tiểu Mỹ vừa mới hết pin.
“Đành phải đuổi theo đưa cho cậu ấy thôi.” An Tử đeo túi sách lên, lúc chuẩn bị đi ra, bỗng nhiên Khang Âm Huyến nói: ”Tớ đi cùng cậu, vừa lúc tớ cũng có chuyện muốn nói với Tiểu Mỹ.”
Liễu Nguyên Tân cũng đứng lên nói: ”Thật ra... tớ cũng có chút chuyện muốn nói với Tiểu Mỹ...”
“Được rồi, cùng đi đi.”
Thế nhưng khi đuổi ra đến bên ngoài, chạy đến tận cổng trường, cũng không thấy Tiểu Mỹ.
“Cậu ấy đi đâu rồi?” An Tử nhìn xung quanh, chợt thấy Hạ Tiểu Mỹ ở trạm chờ xe, bước lên một chiếc xe buýt!
“Á, Tiểu Mỹ ---“ An Tử vội vàng đuổi theo, thế nhưng xe buýt đã xuất phát rồi!
Phiền toái rồi! Ngày mai phải nộp bài tập đó! Thầy Trang lúc nào cũng khắc khe trong việc nộp bài tập, không chừng Tiểu Mỹ sẽ bị trừ điểm chuyên cần mất!
Nghĩ vậy, An Tử vội vàng muốn chặn đón một chiếc taxi, ngay lúc này thì lại nhìn thấy Tông Viêm Chu đứng ở ven đường đón được một chiếc, sắp sửa lăn bánh. Cô và Khang Âm Huyến cùng Liễu Nguyên Tân lập tức lao lên, chui vào bên trong xe taxi!
“Cậu... Các cậu làm gì vậy?” Tông Viêm Chu ngơ ngác, còn An Tử thì lập tức nói với bác tài: ”Nhanh, chạy theo chiếc xe buýt đằng trước!”
Còn Liễu Nguyên Tân thì dùng cánh tay vòng qua cổ Tông Viêm Chu, cười hì hì nói: ”Viêm Chu, mọi người đều là bạn học, giúp đỡ chút nha, cùng lắm thì tiền xe chúng tớ trả.”
“Này, tớ và các cậu đâu có đến cùng một chỗ!”
“Đã nói tiền xe chúng tớ trả mà.”
“Thiệt là, các cậu đang giở trò quỷ gì vậy?”
Lúc này An Tử đang ngồi ở ghế cạnh bác tài đột nhiên quay đầu lại nghi hoặc hỏi: ”Đúng rồi, Liễu Nguyên Tân, Khang Âm Huyến, các cậu muốn gặp Tiểu Mỹ để làm gì? Có chuyện gì quan trọng sao?”
“Chuyện này ~“ Liễu Nguyên Tân gãi đầu nói: ”Chắc cậu cũng biết, hôm nay thầy Trang đã nói sau khi kiểm tra giữa kỳ, nếu như chúng tớ vẫn vẽ không đạt điểm trung bình, thì điểm chuyên cần sẽ bị trừ hết, nếu vậy chúng tớ rất có thể sẽ rớt kỳ thi cuối kỳ.”
“Đúng vậy.” Khang Âm Huyến lại đẩy mắt kính: ”Cậu cũng không phải không biết, thầy Trang rất nghiêm khắc, ông ấy không dễ cho qua đâu. Cho nên, chỉ có thể nhờ Tiểu Mỹ giúp đỡ chúng tớ một chút, dạy chúng tớ một ít kỹ xảo vẽ tranh.”
“A... Đúng nha.” An Tử nghe xong cũng nói: ”Quên mất, thành tích của tớ cũng rất kém ~”
Không lâu sau xe buýt dừng lại ở một giao lộ, Hạ Tiểu Mỹ xuống xe, đi vào một khu cư xá.
“Tiểu Mỹ ở trọ gần trường nhỉ.” An Tử vừa nói vừa cầm tờ một trăm đồng đưa cho Tông Viêm Chu ở ghế sau, nói: ”Gởi cậu, Viêm Chu, chúng tớ xuống ở đây.”
Sau đó bọn họ xuống xe, ai ngờ Tông Viêm Chu cũng xuống luôn.
“Cậu... Cậu không về à?” An Tử nghi hoặc hỏi.
“Gởi lại cậu.” Tông Viêm Chu lấy tiền thối đưa cho An Tử, nói: ”Nghe các cậu nói chuyện, tớ cũng muốn biết Hạ Tiểu Mỹ đối với hội họa có tâm đắc gì.”
Sau đó, bốn người theo sau Hạ Tiểu Mỹ đi vào khu cư xá. Vừa đi vào, thì nhìn thấy Hạ Tiểu Mỹ rẽ vào một con hẻm nhỏ, An Tử vốn định gọi cô bạn đứng lại, đột nhiên lại nghĩ, cũng đã đến nơi này rồi, thôi thì không ngại đi xem chỗ ở của bạn mình một chút.
Sau đó, bốn người đều đi vào con hẻm, theo sau Hạ Tiểu Mỹ, quẹo qua không ít ngõ nhỏ, sau đó thì thấy cô tiến vào một góc khuất, bọn họ cũng đi qua đó.
“Cái này...” Bốn người An Tử lập tức choáng váng. Sao lại là ngõ cụt!
“Tớ hoa mắt à?” An Tử ngây ngẩn cả người, sau đó lại nghĩ, hay là Tiểu Mỹ leo tường? Nhưng mà bức tường này cao như vậy, cô ấy làm sao mà leo qua được?
“Chúng ta tìm đường khác thử xem.” Khang Âm Huyến nói: ”Chắc là lúc nãy chúng ta nhìn lầm rồi?”
Đi ra khỏi hẻm, bốn người bắt đầu chia ra tìm kiếm. Vào lúc này, không ai phát hiện, cái bóng sau lưng họ, bỗng nhiên đều xảy ra biến hóa, nguyên cả đám thoát khỏi lòng bàn chân bọn họ, lơ lửng trên mặt đất di chuyển về hướng hẻm nhỏ kia!
Tìm một lúc lâu cũng không thấy. Bốn người cũng đành bỏ cuộc. Đúng lúc này bầu trời cũng dần dần trở nên âm u, cho nên bọn họ càng không để ý tới cái bóng của mình đã biến mất.
“Đành phải về thôi.” An Tử thở dài, còn Khang Âm Huyến lại cảm thấy rất quái lạ, cô biết lúc nãy mình không có nhìn nhầm. Vì sao Hạ Tiểu Mỹ đi vào một ngõ cụt rồi lại biến mất tăm?
Sau khi ra khỏi mấy con hẻm ngoằn ngoèo rối rắm này, bốn cái bóng kia lại từ bên trong nhẹ nhàng đi ra, trở lại bên dưới lòng bàn chân bọn họ.
Ở đây cách trường học không xa, đi bộ cũng có thể trở về, bốn người đều là học sinh ngoại trú, cho nên mỗi người lại đón một chiếc xe buýt ai về nhà nấy.
-----------
Tối hôm đó, tại nhà An Tử.
Lúc này An Tử đang sửa soạn đi tắm, chuẩn bị tiếp tục vẽ tranh. An Tử chợt nghĩ, lấy mấy thứ linh tinh trong người ra trước đã, nên lục lọi mấy cái túi, lấy điện thoại bỏ ra, chìa khóa nhà, còn có... thêm một cái chìa khóa.
“Hửm? Cái chìa khóa...?” Trên một mặt chìa khóa có khắc con số “1002”. Cô hoàn toàn không có ấn tượng về chiếc chìa khóa này
“Là chìa khóa của ai?” An Tử nhất thời khó hiểu, liền lấy chiếc chìa khóa bỏ vào ngăn kéo, tính để ngày mai đem đến trường hỏi mọi người.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy tim mình phát ra cơn đau kịch liệt! Cảm giác thống khổ giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt vậy! Qua khoảng năm sáu giây, cơn đau rốt cuộc kết thúc.
“Sao, sao lại như vậy?” An Tử ôm ngực, thở hổn hển nói: ”Vừa rồi đau ơi là đau.”
------------
Cùng lúc đó.
“Cô chắc chắn không có nhìn lầm chứ?”
Chung cư tầng 10, Lý Ẩn chỉ vào cửa căn hộ 1002, hỏi Âu Dương Tinh bên cạnh: ”Cô thấy có bóng người tiến vào bên trong?”
“Đúng. Lầu trưởng, lúc đó anh chưa về, tôi đã gõ cửa rất nhiều lần, lại chẳng có ai ra mở cửa.”
Có chủ hộ mới đến là một chuyện lớn, cần phải có một chủ hộ tiền bối nói cho bọn họ biết quy tắc của chung cư.
Lúc này, mấy người Lý Ẩn, Doanh Tử Dạ, Đường Lan Huyễn, Dương Lâm, Đoạn Dịch Triết, Hoa Liên Thành đang tụ tập ở cửa phòng 1002.
Lý Ẩn tiếp tục gõ cửa, lớn tiếng nói: ”Có người ở trong không? Không cần sợ, chúng tôi cũng giống như bạn, đều là người, sẽ không làm hại bạn! Xin mở cửa đi!”
Qua rất lâu, cũng không có bất kì động tĩnh nào.
“Phá cửa vào.” Lý Ẩn ra quyết định: ”Dù sao bất cứ cái gì trong tòa nhà này nếu bị hư thì nó cũng có thể lập tức phục hồi lại như cũ.”
Điều này đã được các chủ hộ tiền bối thử nghiệm qua, cho dù chung cư bị phá hư một miếng gạch hay mất một viên ngói đều lập tức phục hồi lại như lúc ban đầu. Trước kia nghe Hạ Uyên nói, có người thậm chí đã đem bom vào đây, thử nổ sập nó, nhưng kết quả là thất bại, sau khi chung cư bị nổ, chưa đầy một giây đã tự động phục hồi như cũ.
Ba người Lý Ẩn, Dương Lâm, Hoa Liên Thành nhìn nhìn cánh cửa, tích tụ toàn bộ khí lực, dốc hết sức tông vào!
Sau khi cửa phòng bị phá ra, bọn họ liền chạy vào, Hoa Liên Thành lập tức nhìn thấy trên vách tường xuất hiện dòng chữ máu!
Không thể nào? Cũng giống như trường hợp của Doanh Tử Dạ, cùng ngày tiến vào nhà trọ thì nhận được chỉ thị?
Mà chỉ thị lần này nếu so với lần chơi trốn tìm thì còn lạ thường hơn.
“Trong cả ngày 3/11/2010, không được thề bất cứ chuyện gì. Nếu như thề, thì tính từ thời điểm bắt đầu thề, trong vòng một tuần không được bước vào chung cư. Sau khi hết một tuần, thì có thể trở về chung cư.”
Không được thề... không thề là được rồi sao? Cho dù là chỉ thị lần thứ nhất cũng không đến nỗi quá đơn giản như vậy chứ?
Nhưng mà tìm một lượt khắp cả căn hộ, cũng không nhìn thấy người nào.
“Tìm hết chung cư!” Lý Ẩn trở nên khẩn trương, nói: ”Cứ cho là đã vượt qua được chỉ thị, nhưng mà nếu quá 48h đồng hồ mà không trở về đây thì cũng chết! Mọi người mau tìm!”
Nhưng mà kiếm đến hơn mười giờ, chung cư gần như đã bị lật úp, nhưng vẫn chưa tìm được ai.
Lý Ẩn liền đoán rằng, e là đã ra khỏi tòa nhà!
Trong phòng bảo an của cư xá, bảo vệ đang bắt chéo 2 chân xem TV. Rõ ràng đang lơ là nhiệm vụ.
Lúc Lý Ẩn đến gõ cửa, bảo vệ mở cửa sổ, hỏi: ”Sao? Có chuyện gì?”
“Sư phụ.” Lý Ẩn chìa ra một gói thuốc lá, nói: ”Hôm nay bác có thấy ai đi vào cái hẻm nhỏ kia không? Là người lạ hoắc chưa gặp qua bao giờ đó.”
Bảo vệ lắc đầu nói: ”Làm sao mà tôi nhớ! Đi chỗ khác hỏi đi, đừng quấy rầy tôi!”
Lý Ẩn lại chìa tới mấy tờ 100 tệ, nói: ”Sư phụ, quả thực tôi có việc gấp, phiền bác cố nhớ lại thử xem!”
Trong tay hắn đang cầm 500 tệ, bảo vệ nhìn thấy, lập tức vui vẻ ra mặt, nói: ”Được, coi nào, để tôi nhớ lại ah ~ Ừ, hôm nay người vào con hẻm nhỏ kia đúng là nhiều hơn. Có điều cậu nói người lạ hoắc ư? Đúng rồi, buổi chiều hình như có bốn người trẻ tuổi đi vào, nhìn thì giống như là sinh viên, từ trước tới giờ chưa từng gặp qua.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com