Chap 10
Trông cách chị phản ứng, Tiểu Đường khẽ lắc đầu, cười lên đắng chát. Nó lạnh nhạt ngước nhìn Tôn Nhuế ngồi phía đối diện, hai tay đặt xuống đũa bát rồi lẳng lặng đứng dậy, khoác lấy áo da, tư thế sẵn sàng sẽ không lưu lại, cuối cùng chỉ trầm giọng thực nhẹ.
"Dù sao em cũng đã có bằng chứng, ngày mốt em sẽ tới nộp cho toà soạn, mua một bài về tình hình quan liêu của giảng viên Hạ và bọn đầu gấu đó. Chị đọc nhật báo, có thể theo dõi tới ngày mốt, chị sẽ nghĩ khác."
oOo
Buổi chiều của một ngày sau đó.
"Meo meo."
Cúi xuống vuốt ve lớp lông mèo trắng muốt, nó lấy trong bọc túi vừa mua hộp thức ăn thú nuôi đổ trộn vào bát xương cá giã nhuyễn, đẩy tới gần kề móng chân tên mèo nọ.
"Ăn đi, ngoan."
Trong hẻm vắng, một người một mèo vô cùng yên ắng, chỉ có li ti những hạt mưa phùn rơi rất nhẹ, gần như chẳng hề gây nên cảm giác. Con mèo nhỏ hin mũi hít thử, không cả tin liếm láp lấy hồi lâu xong mới gục sát xuống khẩu phần ăn, nhìn sao trông cũng thực bề bộn ngon lành. Nó mỉm cười, bên tay vẫn thế gãi nhẹ lên đỉnh đầu mèo, rồi lại ngước mắt hướng về nơi ngôi nhà nọ nằm sâu hun hút phía cuối cung đường, trong óc bỗng nghĩ ngợi điều gì, Triệu Tiểu Đường nói thật khẽ như chẳng muốn thổ lộ.
"Làm mèo như ngươi, có vui hơn không? Làm người...sao mà chông gai quá."
"Meo."
Tên mèo thế nào kêu lên một tiếng, dời chú tâm khỏi bát xương vụn, đôi mắt tròn xoe ươn ướt chiếu thẳng vào hai con ngươi nó. Một hồi như vậy, chú ta nhón cái cẳng chân bé xíu, nhảy phốc lên người nó, dụi dụi phần má rợp lớp lông mượt vào cổ áo Tiểu Đường, trong veo giống thế hẳn mới thật ngoan.
Nó bởi đó lại bật cười, một nụ cười cũng đơn thuần chẳng kém.
"Ngoan."
...
Toàn cảnh nọ chợt thu vào mắt nàng, Thư Hân đứng đó, đằng trước con hẻm nhìn tới thật lâu. Ban nãy, nó có gọi nàng tới đây, bảo rằng muốn giới thiệu thứ này với nàng, ra là một vật nhỏ dễ cưng. Đứa ngốc Triệu Tiểu Đường, vậy mà cũng biết cách lấy ngọt ngào dụ người.
"Chị không biết em thích động vật đấy."
"Thư Hân, chị tới rồi."
Nó một tay bế mèo nhỏ, một tay chống xuống nền đất nhổm dậy, chạy vội tới phía đối diện nàng.
"A, giới thiệu với chị tên mèo nhỏ này. Em nên gọi nó là gì đây. Ờm...bỏ qua đi, nhưng nhóc con này rất đáng yêu, chị thấy thích không?"
Thư Hân nhìn nó, xong lại rời sang tên mèo, khẽ cúi lưng, ngón tay nàng chầm chậm đưa lên bắt lấy bàn chân nhỏ đỏ hồng, hào hứng nâng hạ như đang lịch thiệp chào hỏi.
"Mèo con, từ giờ ta gọi ngươi là "Cục lông nhỏ" nhé."
Tiểu Đường trông nàng ưng thuận, hai tay càng khẽ siết lấy mèo nhỏ, một cảm giác khoan khoái dấy lên trong lồng ngực, vô thức muốn rơi lệ.
"Thư Hân..."
"Đường, liệu chúng ta cùng nuôi "Cục lông nhỏ" được chứ."
Khẽ ngước mắt, Tiểu Đường cực lực gật đầu, lại nhìn xuống "Cục lông nhỏ" vẫn đang ngơ ngác liếm mũi, nó liền ôn tồn thủ thỉ.
"Vậy là ngươi có nhà rồi nhé."
oOo
Sở Cảnh sát Bắc Kinh.
Thẩm Quân gác máy, ông ta ngả người trên thành ghế, nhíu mày nhắm nghiền hai mắt. Mười phút sau, Tôn Nhuế cùng một cộng sự trẻ tuổi bước vào, trước đó vẫn không quên trang trọng gõ cửa.
"Thanh tra Thẩm, tôi đến rồi."
Nhịp nhịp năm ngón chai sần lên mặt bàn trà, ông ta theo tiếng báo cáo của chị mới buông xuống nét lo âu, lại chậm rãi xua tay.
"Không cần khách sáo, hai người ngồi đi."
Cậu trai trộm nhìn Tôn Nhuế vuốt phẳng vạt áo, thong thả ngồi xuống sofa, có phần căng thẳng, nghe vậy mà không nhúc nhích, cứ đứng nghiêm tựa tên lính chì hãy còn bận bịu gác thành. Thẩm Quân lấy làm lạ, ông ấy đánh mắt qua, vài giây sau, khàn giọng mà quát lớn.
"NGỒI XUỐNG."
"Vân...g."
Cậu ta nghe tới tiếng hét liền run bật, lúng túng mà vội vàng hạ mạnh thân người, tới mức như hai bên xương hông tưởng chừng đã gãy vỡ đau điếng.
"Tôn sĩ quan, cô bảo cậu ta là điệp viên giỏi đó à."
"Thanh tra Thẩm, trông vậy thôi, nhiệm vụ này, ông để cậu ta làm đi."
Thẩm Quân nghi hoặc lần nữa quay lại đánh giá gã thanh niên trẻ, gương mặt trông xanh xao gầy guộc, vai áo rộng toác, đường khâu trễ xuống tầm vài centimet vải, đôi bàn tay mướt mát mồ hôi cứ liên tục bấu ríu lấy nhau suốt mấy hồi giờ. Khó nhận diện nổi điểm nào từ cậu ta là đặc trưng hình tượng một điệp viên lành nghề, lại càng chẳng có khả năng miêu tả được người này bởi hai chữ "xuất sắc" mà trực giác Thẩm Quân phỏng đoán.
"Tôi luôn tin tưởng cô, Tôn sĩ quan, nhưng lần này, cô không cho tôi được niềm tin lớn cho lắm."
"Ông sẽ thấy thôi. Yên tâm đi Thanh tra Thẩm, tất nhiên tôi vẫn bố trí thêm người tham gia nếu ông muốn."
"Được, cô bố trí thêm một người nữa, nhưng thật cẩn thận, tránh lộ liễu. Bây giờ, cậu thanh niên, cậu tên gì."
Giật mình ngước mặt, thấy Thẩm Quân còn đang nghiêm trọng soi xét, cậu trai mới vụng về đưa tay lên vành mũ, làm ra tác phong đứng chào.
"Báo cáo, tên tôi là Tần Minh, hiện thuộc đội tình báo số ba."
"Rườm rà, được rồi cậu Tần, tạm ra ngoài đi."
"Dạ..."
"Tôi bảo cậu tạm ra ngoài, việc của cậu liên hệ sau với Tôn sĩ quan."
"Vâng."
Cánh cửa vừa khẽ khép chặt, lão Thẩm liền trở về dáng vẻ bình thản, ông ta rót độ hai cốc trà nhài, một đẩy đến trước mặt Tôn Nhuế, riêng của chính mình lại từ từ thổi nguội, bận bịu xua đi lớp khói toả lờ mờ nghi ngút.
"Tình cờ thật. Ai mà ngờ được Ngô sĩ quan đóng côn đồ đạt thế, còn chọc đúng đứa nhóc Triệu Tiểu Đường. Bấy giờ Tiểu Đường nắm bằng chứng cuộc trò chuyện của Hạ Xán Dương và Ngô sĩ quan trong tay, ít nhiều gì mang tới toà soạn hẳn cũng gây ảnh hưởng đến tiến độ kế hoạch."
"Ngô Cảnh dù sao cũng chỉ là đang thực hiện nhiệm vụ nằm vùng, vướng vào rắc rối của Tiểu Đường phần lớn do cậu ta xui xẻo, còn lại là do cậu ta quá bao đồng nhiều chuyện. Dẫu sao, tôi cũng không quá lo lắng, Tần Minh trông vậy nhưng vào việc nhanh nhạy, ngày mai để cậu ta với Lâm Hào theo dõi Tiểu Đường, chớp thời cơ lấy bằng chứng từ tay con bé, đảm bảo kế hoạch của chúng ta suôn sẻ."
"Được, còn hai ngày nữa là tới thứ năm, mai theo như kế hoạch đã bàn, cô và Ngô sĩ quan phối hợp cho ăn ý."
"Đã hiểu."
Tôn Nhuế gật gù thưởng trà, thế rồi chẳng lưu lại lâu, nửa giờ sau, chị lục tục chỉn chu, nhanh gọn chào hỏi lão Thẩm mà cất bước rời khỏi.
oOo
Kề mũi thu đầy mùi hương bó lyly vào trong buồng phổi, Triệu Tiểu Đường chầm chậm đặt tấm thiệp đỏ sát theo mép đoá hoa, lặng lẽ đứng chờ nàng trước cổng rạp Thiên Tân. Theo như dự kiến, Thư Hân sẽ rời trường lúc sáu rưỡi tối, từ đó tới Thiên Tân tốn tầm hơn hai chục phút. Bấy giờ là bảy giờ kém mười lăm, nó khẽ liếc đồng hồ, ngẩn ngơ đợi, đoán chừng tám, chín giây sau thì nàng cũng đến.
"Đường, chị không tới muộn chứ?"
"Thư Hân, bình tĩnh thôi, đừng chạy."
Vội vàng nhắc nàng, nó đỡ tay Thư Hân lên mấy thềm tam cấp, thong thả trông nàng phủi đồ, thế rồi lại nhoẻn miệng cười toe.
"Tặng chị, hoa lyly em chọn."
"Cảm ơn em, Đường."
Thẹn thùng nắm lấy đoá lyly, nàng sau đó đan tay nó siết nhẹ, khẽ thấy Tiểu Đường cúi đầu, ngượng nghịu gãi ót, Thư Hân liền chầm chậm rướn người, dán môi nàng lên khuôn má nó ửng hồng.
"Chúng ta vào rạp nhé."
...
Là lần đầu hẹn nàng xem phim, trái tim nó mới thực thấp thỏm lo lắng. Tối nay, Thiên Tân chiếu riêng một bộ phỏng theo kiểu nhạc kịch khá cũ, nó đoán vậy, tên "La la land". Thật tình, Tiểu Đường chẳng ưa dạng điện ảnh trên cho cam, nhưng dẫu sao cũng không quá quan trọng, vì dáng vẻ nàng bấy giờ chú tâm vô cùng, mà với nó, lại chỉ cần có thế.
...
Phim được hơn tiếng rưỡi trôi đi, hẳn là theo đúng toan tính, phông màn rề rà chuyển cảnh, nhân vật chính mà Ryan Gosling thủ vai, kỳ thực nó biết tên gã, xoay miết cái mũ dạ trơn tròn vành. Rồi sau đấy, tông giọng thuyết minh bỗng đâu trầm hẳn trước khi đoạn nhạc dạo êm ả phủ dần lên khắp cả khán phòng, âm thầm lặng lẽ xông vội tới màng nhĩ nó.
"City of stars."
Tiểu Đường thẫn thờ tiếp thu tiếng organ vọng đến, rồi nó chợt quay sang phía nàng, chớp nhẹ hai hàng mi.
"Are you shining just for me."
Chầm chậm nhích người sát gần, đôi tay nó run rẩy đưa qua, đỡ lấy sau gáy Ngu Thư Hân, khẽ khàng môi áp môi, kéo nàng lún sâu trong một đoạn hôn khó dứt.
"City of stars."
Lờ mờ nhắm nghiền hai mắt, thấy như bài nhạc chốc chốc đã ngưng đọng đứt quãng.
"Just one thing everybody...wants."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com