Chap 13
Đó là lần đầu tiên nó thấy Hạ Xán Dương xuất hiện trước cổng nhà nàng, gương mặt y dạo đây trông nên nỗi vàng vọt u ám, nặng nề như đeo chì, hai bàn tay chộn rộn quấn rít lấy nhau, chắp cứng giấu sau thắt lưng, bởi vậy mà vô hình trung ấn thẳng căng hướng rướn, đẩy bộ ngực y áp sát lên những thanh gỗ nâu bắt chéo, vắt ngang qua hàng rào.
Lại nhìn đến nàng còn phân vân lo nghĩ, nó trộm nén đi tiếng thở dài, thành thực chẳng cam tâm mới kiên quyết cất lời.
"Anh ta cuối cùng cũng đến tìm chị, Thư Hân, dứt khoát một lần rồi thôi, việc chị dây dưa thêm với anh ta, em không hài lòng."
Ngu Thư Hân để ý được thái độ nó hồi giờ bức bối bộc phát, nàng chậm rãi lắc đầu, vụng về bày tỏ.
"Đường, có nhiều chuyện một sớm một chiều không xoay xở nổi."
"Thư Hân...chuyện..."
"Chị ra đó gặp anh ta một lúc."
Cắt ngang lời nó vẫn ậm ừ những câu chữ rời rạc, nàng tránh né cái nhìn Tiểu Đường hiện đang hoang mang ấp úng, thậm chí chỉ vỏn vẹn đếm đủ vài phút sau đấy, cái xe bốn chỗ bóng láng của gã Hạ đã mang nàng rời khỏi, đến nửa lời dặn dò tới nó cũng không màng biểu đạt.
Em phải làm sao đây Thư Hân. Đối với chị, hắn ta là gì.
Gục mặt lên hai lòng bàn tay bừng bừng nóng rẫy, nó thầm nghĩ thấy đã càng thêm rầu, khó khăn đặng lấy lại bình ổn, Triệu Tiểu Đường vuốt xuống hết thảy cảm tưởng cồn cào hụt hẫng, đem thân mòn đeo theo cõi lòng từng giây nứt toác trở vào gian bếp, ước chừng phía nọ bốn thước hướng xa.
oOo
Lạch cạch vặn hai nấc chìa đồng, Tôn Nhuế nâng tay đẩy cửa vào nhà, một hồi sau nhận ra đôi giày nó lăn lộn trên sàn, chị liền đó tặc lưỡi, thầm ca thán cái của nợ trốn lủi trên gác thế mà thực tình tuỳ hứng kỳ lạ.
"Trâu Sắt, mày về lúc nào, dép guốc bừa bãi thế này là ý gì đây, chỗ này là bãi rác à."
"..."
"Triệu Tiểu Đường."
Í ới lúc lâu không có lời đáp, Nhuế kết thúc màn độc thoại trong vô vọng, chị tò mò leo tới trên tầng, thấy nó nửa nằm nửa ngồi nơi một mé chân giường, im lìm như cái xác rữa.
"Mày sao thế, mấy ngày rồi mới mò về nhà. Có chuyện gì à."
Nó ngước mắt nhìn chị, trông lạc lõng chẳng khác nào con mèo xù mắc mưa, bên tay nó thả mặc, để "Cục lông nhỏ" nọ ngủ gục trong lòng. Cúi xuống xoa đỉnh đầu chú ta, ánh nhìn Tôn Nhuế bỗng dịu dàng hẳn, chị hé môi, lẩm bẩm khe khẽ vài từ bất chợt.
"Nhóc con này ở đâu ra đây."
"Dạo đây thôi, em thấy nó hay lẩn trong đầu ngõ gần nhà Thư Hân."
Giọng nó thốt ra khản đặc, hầm hập phả vào không khí, rồi thế nào nó lại cố ý ngoảnh đầu, sụt sịt nuốt khan, ngăn tiếng ho gằn vẫn từng đợt nặng nề trào lên qua vòm họng. Tôn Nhuế nhạy bén tới kỳ, chị nhanh vội áp sát mu bàn tay phải ghé lấy vầng trán nó, có lẽ cảm giác chạm tới nóng rẫy mới đó dễ gây cho người ta khó chịu, chị nhíu mày, lớn tiếng quát.
"Mày ốm rồi đấy, vẫn còn biết đường về nhà à. Lên giường nằm hẳn hoi, để chị qua phòng dược mua thuốc, lớn đầu rồi, có mỗi cái thân cũng không lo được cho cẩn thận."
"..."
Tiểu Đường yếu ớt cúi gằm, nó dợm buồn nói mà nửa chừng lại thôi, vuốt ve cái khối lông lá trong lòng, chờ cho tới khi Tôn Nhuế rời tầng, nó mới gục gặc mái đầu, khép hờ hai hàng mi mắt.
oOo
Năm rưỡi chiều, tầm cao điểm tan ca thường lệ.
"Được, tôi biết rồi, chiều nay có việc đột xuất, giờ tôi đến đây."
Đóng máy cất vội, Tôn Nhuế rướn người, hai tay rờ bám lên cổng chính nhà nàng, lén trông vào phía xa, hồi giờ trôi đi độ chừng năm mười phút, Ngu Thư Hân mới ngập ngừng bước ra, mở toang cửa chào.
"Tôn Nhuế, đến tìm tôi có gì."
"Thư Hân, xin lỗi làm phiền chị, em có chút chuyện nhờ vả."
"Chuyện gì gấp sao. Vào trong rồi nói."
Trông nàng dường như chẳng niềm nở nhiệt thành, chị lắc đầu khe khẽ vài lần liền đó, vươn dài năm ngón tay trái níu lấy cùi chỏ người nọ, vội vội vàng vàng liến thoắng, giãi bày mấy lời nhanh gọn.
"Chẳng là bây giờ em có việc đi gấp, mà Tiểu Đường nó sốt ở nhà không ai lo, chị đến xem nó giúp em."
Vừa lén liếc xuống mặt kính đồng hồ, Tôn Nhuế vừa luôn miệng nói chẳng dừng hơi, đến khi chuông điện thoại réo rắt thêm một đợt dài hối thúc, chị mới luống cuống dúi tới cho nàng túi thuốc Tây trị cảm, ấy vậy cũng chẳng kịp để Ngu Thư Hân được hỏi han nửa lời đã cứ thế mà lục tục chạy biến.
"Chị qua nhà em nhé, nó đang nằm liệt giường ở nhà đấy."
"Này, Tôn Nhuế, chờ chút...đã."
Nàng cố nhoài người gọi với nhưng bóng Nhuế khi nào khuất dần biệt tăm. Trong một trạng thái sốt ruột nóng nảy, Ngu Thư Hân hiện tại mang theo dáng vẻ bối rối đủ đường. Nàng chộn rộn khôn cùng, loay hoay trở vô nơi tầng hầm ánh đèn lập loè loá sáng, run run nắm vuốt chuôi đen khoá từ, vài giây chớp nhoáng liền thấy khởi động máy xe, chạy về phía Bắc.
oOo
Bảy rưỡi tối ngày năm tháng một.
Gõ xuống từng nhịp chậm rãi, Thẩm Quân đưa mắt dõi xem tín hiệu thu phát chập chờn yếu sóng, lại trông đến mặt mày Tôn Nhuế căng nặng như chì, thườn thượt thở hắt, ông ta tháo đi hai vành tai nghe, chán nản buông lời.
"Dừng thôi, cuộc nói chuyện kết thúc lâu rồi, nghe đi nghe lại cũng hơn chục lần, không tìm được điểm nào kỳ lạ cả."
"Tôn Nhuế, tôi nghĩ không tìm được gì đâu, có vẻ bọn hắn rất đề phòng, không nói năng gì về quá trình phạm pháp hay kế hoạch nào cả."
Lam Phóng cúi lưng thu dọn ba khay cơm chưa đụng nguội ngắt, lại mủi lòng tiện lời khuyên giải. Bất quá, Tôn Nhuế nọ vốn thuộc dạng trời sinh cố chấp, như vậy từ hồi ráng chiều cho đến tận tối mịt vẫn cứ trầm mặc bù đầu, loay hoay ghi viết, hẳn dầu sức cùng hãy còn nhất nhất gắng gượng.
"Mọi người cứ về trước đi, tôi nghiên cứu thêm một lúc nữa. Lam Phóng, cô cho tôi mượn chìa phòng này."
"Được, nhưng cô cũng nên nghỉ sớm, đừng ở lại quá khuya như trước."
"Tôi hiểu, cảm ơn. Hai người về trước."
Lam Phóng theo Thẩm Quân rời khỏi chưa được bao phút, tiếng chạy rít rầm rập, ồn ã ngoài cửa đã đánh động Tôn Nhuế giật mình xoay người. Vài giây lướt ngang liền phát giác bóng dáng Ngô Cảnh đuối hơi thở dốc, run run vịn cửa.
"Tôn Nhuế, có chuyện này, cô cần biết."
"Nói đi."
Đều đều vặn chậm âm lượng máy phát, Tôn Nhuế nhíu mày ừ hử. Sau đấy nghe trọn từng lời Ngô Cảnh thốt ra dứt khoát, nét mặt ngay khắc đó đanh lại khó coi.
"Chiều hôm qua, Hạ Xán Dương tới nhà tù gặp Ngu Hải."
"Thật."
"Một trăm phần trăm. Đã xác minh qua CCTV."
oOo
Ngu Thư Hân ngập ngừng bước tới, căn phòng cuối tầng tối om như mực, nhấc tay mở vội đèn điện, nàng nhìn qua nó bấy giờ còn đang ngủ gục, nửa nằm nửa ngồi, vật vờ trên nền sàn. Bối rối tiến gần, Thư Hân nâng người Triệu Tiểu Đường đặt gọn trên ga giường, vuốt phẳng bốn góc gối, sau sốt sắng vắt khô khăn mềm, áp lên vầng trán nó ướt đẫm mồ hôi.
...
Lúc nó lục tục mơ hồ tỉnh táo, cảm giác được cổ họng hiện tại giày vò khô khốc thì nền trời cuối cùng cũng chuyển dần về đêm, loáng thoáng mờ thấy ánh mắt nàng ghim chặt thân mình, Triệu Tiểu Đường chợt sượng chín quay đầu, tỏ vẻ ương bướng, nó gượng chống tay muốn dậy.
"Em đi đâu."
"Không phải việc của chị."
Cứng miệng nhạt giọng, nó cố kìm xuống choáng váng, rướn người gạt phắt tiếng nàng thầm thì, rồi bỗng nhận ra ban nãy sẵng lớn, Tiểu Đường mới đứng hình nuốt khan, bặm môi ngập ngừng.
"Hạ sốt rồi đi."
Nghe được âm thanh nàng run rẩy thốt tới, nó đè nén tâm trạng nặng trĩu, im lìm cúi gằm, không nửa lời đáp.
"..."
"Chị biết Đường giận chị."
"Tôi không giận chị. Về đi Thư Hân, lúc nào chị có thể thẳng thắn với tôi, chúng ta nói chuyện."
"Đường hạ sốt thì chị về."
"Được. Tuỳ chị."
Mềm oặt nắm nhẹ nửa vốc kháng sinh, nó nhíu mày chịu đựng, bỏ qua ly nước ấm trơ trọi kế bên, trực tiếp dồn xuống trong họng, ngấu nghiến nhai nát cả thảy đắng ngắt.
"Tôi đỡ rồi. Giờ này cũng không còn sớm, chị vào phòng Nhuế ca nghỉ, không cần trông tôi đâu."
Cuối cùng chẳng nỡ để mặc mới yếu lòng nhẹ lời, nó ngả lưng mệt nhọc, tay phải vắt hờ lên trán, nhịn nuốt cơn ho cứ thế phiền toái đeo đẳng. Nàng trông nó chỉ vừa ráng dứt câu đã vô thức thiếp đi liền mới len lén áp trán chậm thử nhiệt độ, sau đấy tuần tự vài chục phút một lượt thay khăn, tỉ mỉ kỹ lưỡng như sợ nỗi Tiểu Đường thức vội.
Đừng vậy nữa, chị lo lắm, Đường.
Cứ thế, cũng bởi vì nó, Ngu Thư Hân bữa ấy, trắng giấc suốt hết một đêm dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com