Chap 15
Sáng ngày mùng năm tháng một.
Tại một trường đua ngựa kết hợp sân golf tư nhân, nằm gần ngoại ô thành phố.
Đông Lâm Linh gác điếu xì gà, ông ta quay qua bãi cỏ mới đó gọn ghẽ cắt tỉa, dõi xem phía hội trưởng Hạ hãy còn căn ke hướng đánh. Thế rồi, trước khi quả golf cứng lõi kịp rơi trọn xuống lỗ thép nọ, hai bàn tay lão đã nhanh nhạy giương cao, lộp bộp hân hoan nghe chừng hào hứng hết thảy.
"Hay lắm anh Hạ, mai kia phải nhờ anh chỉ giáo."
"Ngài Đông quá khen, tôi còn non lắm."
Đè đầu gậy golf tì khẽ mé đất nền, Hạ Kính Minh gật gù khéo lời.
"Con thấy bác Đông nói cũng có ý phải. Bố gần đây so với trước thành thạo hơn mấy bậc rồi."
"Ô kìa, cậu Hạ đến rồi đấy à, tôi với bố cậu chờ cậu mãi. Mau qua đây. Ồ, cậu còn đem theo ai kia, nhất định phải giới thiệu cho tôi chứ."
Giọng lão ta khàn đặc thoát tới khiến Ngu Thư Hân ấy vậy trông lại càng dè dặt nép mình. Nàng thầm nín nhịn, trách cứ bản thân vô vàn dại dột, cứ nhu nhược yếu đuối tựa hồ khúc rối gỗ hình người, để mặc Hạ Xán Dương hiện tại tuỳ tiện mà chi phối.
"À. Tất nhiên cháu phải giới thiệu với bác rồi. Bạn gái cháu, Ngu Thư Hân."
"Ngu Thư Hân. Ái chà, cậu đang nói đây là con chú Ngu sao."
Bộ trưởng Đông vén miệng cười xoà, gần như diễn kịch, y thẳng chân nhấc chậm, tiến sát thành ghế nàng cau mày xét nét.
"Phải bác Đông, bác cũng biết sao?"
Cơ mặt thoáng dãn đến kinh ngạc, Hạ Xán Dương hẳn đang tròn vai quá đỗi, hắn vờ rằng ngỡ ngàng, lắp bắp buông lấy từng từ, từng chữ.
"Sao lại không biết. Cậu nói thế oan cho tôi rồi. Tôi và chú Hải là bạn trên thương trường, thậm chí...là đối tác trên chính trường. Từ ngày chú Hải bị bắt, tôi thực sự bất ngờ, muốn bù đắp cho gia đình chú nhưng chưa có cơ hội. Bấy giờ gặp được con gái chú ở đây, đúng là duyên phận."
"Ngài Đông, tôi thực khâm phục thâm tình của ngài đến chú Hải. Chúng ta đúng là quá may mắn, thực đúng là nhờ có chú Hải, không thì hai ta không tránh khỏi liên can."
Trơ trẽn đệm thêm dăm bảy nhát cứa, đám cặn bã nọ khiêu khích xé toạc những mất mát nơi quá khứ Thư Hân vẫn tồn tại ngay đó nhức nhối âm ỉ, bọn nó hỉ hả tán gẫu, xem như chuyện cũ mà thốt ra tầm phào.
"Ấy vậy, nhưng tôi lại nghe nói, sau sự kiện năm đó...chú Hải có giữ lại một số đồ nhỏ. Cô Ngu, cô có biết về điều này không?"
Chợt Đông Lâm Linh vươn đến sát gần lân la dò hỏi, hắn lề mề nhả ra làn khói, dồn sang ngột ngạt vây lấy khoang mũi nàng.
"Xin lỗi, ông nói gì tôi không hiểu. Vốn dĩ đối với công việc trước đây của ba tôi, tôi không có hứng thú quan tâm."
...
Xua đi suy nghĩ căng thẳng hồi dài, Ngu Thư Hân trầm mặc nhớ lại, xong bỗng chốc như phát giác điều gì, nàng vội vàng lục lọi kệ sách, tìm lấy một cuốn luận cũ, hoang mang lật giở.
"Hướng đông nam dãy Mạc Sơn, toà nhà bỏ không toạ ven bờ con lạch, dưới tầng hầm bảo mật bằng hệ thống quét mống mắt có chi tiết hồ sơ năm ấy."
Chậm siết tờ ghi chú ố vàng, Thư Hân bặm môi lặng tính, sau nhẹ bẫng thở hắt, mò mẫm nhấc lên di động. Ngập ngừng nàng gõ xuống liên lạc, gọi tới dãy con số nửa quen nửa lạ, thứ mà từ lâu cũng đã chẳng còn lưu rõ tên người.
oOo
"Tóm lại là bọn chị đang thu thập chứng cứ bắt Hạ Xán Dương nên Ngô Cảnh mới..."
Reng reng.
Đột ngột dừng hẳn cuộc cãi vã, hướng mắt Tôn Nhuế lơ đễnh rọi thẳng về phía từng đợt chuông gần đấy vẫn đang dai dẳng dội đến thúc giục.
"Tôn Nhuế xin nghe."
Lại nương theo bóng nó hiu hắt dưới ánh đèn trần, Tôn Nhuế lảng tránh đoạn thoại hoàn toàn bế tắc giữa cả hai, chị chán nản bắt máy, bỏ mặc Triệu Tiểu Đường còn đó mơ hồ, chật vật khó hiểu.
"Tôn Nhuế, tôi đây, có chuyện này cần trao đổi với cô."
"Thư Hân."
Giật mình thốt lớn, Tôn Nhuế sau tức khắc im bặt, sợ rằng đánh động tới Tiểu Đường, chị luồn qua ngoài hiên, che loa nói khẽ.
"Chị có chuyện gì sao?"
"Chỗ lần trước. Nói qua điện thoại không tiện, chuyện có liên quan tới Hạ Xán Dương."
"Được. Chị chờ một lát, em đến bây giờ."
...
Tôn Nhuế sốt sắng đẩy vội một bên cửa quán đồng thời dáo dác liếc quanh. Cho đến tận khi kiếm nổi dáng vẻ Ngu Thư Hân thẫn thờ đằng xa, im lìm khuất sau góc trái cuối phòng, chị mới dần dà buông lỏng trạng thái, dợm bước tiến gần.
"Xin lỗi chị, không kịp bắt taxi nên em chạy đến đây, có hơi mất thời gian."
Nàng nghe tới giọng chị đã liền lúc ngửng đầu, ậm ừ đôi câu.
"Không sao."
"Vụ của Hạ Xán Dương..."
Nhấp môi đưa ngụm trà nóng, Thư Hân dõi trông Tôn Nhuế ngắc ngứ đề cập, sau đấy bẵng đi vài giây ổn định, nàng run run đặt hờ qua mé đối diện, ngay ngắn trước mắt chị tờ giấy nọ hoen màu nhàu nhĩ.
"Trước tiên, chưa nói đến lời nhắn này vội. Chuyện của Hạ Xán Dương tôi cũng lờ mờ đoán ra. Cả việc chiều hôm đó em làm gì trong phòng của hắn, không chỉ tôi, hẳn hắn cũng đã để mắt. Chắc lần ấy em không thu hoạch được gì phải không?"
"Sao chị..."
"Bởi vì cuộc gặp đã được chúng dời sang ban sáng."
Tựa hồ bừng tỉnh, Tôn Nhuế thuận đà gật nhẹ, đan siết mười ngón tì sát mép bàn, chị lẩm bẩm thực khẽ.
"Là em chủ quan. Không nghĩ hắn sẽ phát hiện."
"Dù sao cũng đừng quan tâm nhiều chuyện đó nữa. Tôi nghĩ em cũng biết rồi, Hạ Xán Dương, ông Hạ, bộ trưởng Đông, thậm chí còn nhiều hơn có liên đới đến vụ án trước đây của ba tôi."
"Em cũng mới biết. Hạ Xán Dương có từng vào đe doạ ba chị. Qua CCTV, em đọc được khẩu hình hắn đòi ba chị giao ra thứ gì đó."
Ngẩn người bần thần, Ngu Thư Hân chợt dấy lên lo âu.
"Ba tôi..."
"Chị yên tâm, dù gì cũng liên quan tới cơ quan của chính phủ, hắn không làm càn được đâu."
Tôn Nhuế xua tay, chị hướng thẳng nàng mở lời xoa dịu.
"Vậy còn tấm giấy này của chị là sao?"
"À, đó là của ba tôi. Mấy tháng trước tôi vào thăm ông ấy, ông ấy gửi tôi một cuốn luận, dặn dò có thứ cần giữ gìn kẹp ở cuối sách. Theo tôi nghĩ là thứ Đông Lâm Linh, Hạ Xán Dương và ba hắn đang cố tiêu huỷ."
Ngẫm kỹ từng nét chữ người in vết ngắn ngủn, dẫu vậy vẫn đó chỉn chu phủ kín nửa bề chiều ngang mặt giấy thếp mỏng. Tôn Nhuế gục gặc đồng tình, chị cẩn thận gập theo mấy nếp mờ, đẩy lại đoạn nhắn trở sang phía nàng.
"Việc này để em cùng chị đi, chỗ được nhắc đến chị biết chứ?"
"Biết. Kể cả em cũng biết. Là ngôi nhà ở chân núi, hướng đông nam vùng Đông Bắc."
"Được. Lúc nào chị sẵn sàng chúng ta lập tức xuất phát."
Thoáng chốc hẳn đã nguôi bớt ngượng nghịu, Tôn Nhuế mới cư nhiên thở phào, nâng thầm khoé mi chăm chú nghía nàng.
...
"Quý khách dùng gì ạ?"
"Americano. Cảm ơn."
Nó chậm đáp. Có chăng do bởi bầu trời chiều nay âm u khôn cùng nên ngoại trừ người bồi ấy, xem chừng cũng đã chẳng ai trong số họ bất chợt bắt gặp một Triệu Tiểu Đường tương đối lặng thinh, lầm lì cúi gằm nơi bàn sáu sát quầy.
Trưng ra đôi con ngươi ráo hoảnh, nó hụt hẫng hướng tới phía xa góc khuất, vô thức vành tai tê lạnh rũ thấp, tiếp thu chắp vá màn đối thoại nọ rời rạc mơ hồ.
Họ sắp về Đông Bắc tìm kiếm thứ gì đó...
Cùng nhau ư.
Cay đắng nhoẻn cười, Triệu Tiểu Đường cơ hồ tự giễu.
oOo
Chín giờ tối.
Tầng ba khách sạn Kiến Xương.
"Ý cậu là Ngu Thư Hân có gặp gỡ một cô gái lạ chiều nay?"
"Phải."
Ngả người suy tính, Hạ Xán Dương chau khẽ vầng trán, hắn mân mê viền mạ nhẫn bạc, lề mề vươn tay rót vơi ly rượu.
"Có ảnh không?"
"Có."
Tên thuộc hạ lật đật đáp ứng, y loay hoay rút lấy ba sấp hình láng cóng mới rửa, cẩn trọng mang qua trước mắt Hạ Xán Dương, thậm chí tiện thể còn cố ý chêm lời.
"Cô ta trông có vẻ căng thẳng, dường như không phải cuộc gặp gỡ bình thường."
"Tiếp tục theo sát Ngu Thư Hân cũng như người trong ảnh, tìm hiểu cho tôi rõ ràng bọn họ định làm gì."
Lật soi từng tấm rõ rệt dáng người, họ Hạ ồm ồm lớn giọng, hắn nghiến răng rít khẽ. Nghĩ tới Tôn Nhuế vài tháng gần đây tung bẫy tiếp cận, gã lại càng xám xịt mặt mày. Ráng nhịn xuống cái cảm giác nhục nhã dâng tràn, Hạ Xán Dương liếc sơ kẻ nọ, chắc nịch giao phó.
"Ngoài ra, bố trí theo dõi người ban nãy gặp gỡ Ngu Thư Hân, nội trong ngày mai, gửi cho tôi lịch trình di chuyển cũng như tìm hiểu toàn bộ thông tin lý lịch của cô ta."
"Rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com