Chap 16
Ngày hôm ấy, vào đúng thời điểm mặt trời cuối cùng cũng lập lờ nơi rạng Đông và hai vị linh mục xa lạ miệt mài rung lớn những đợt chuông trĩu nặng, vọng lên trùm khắp các mảng nén mái vòm phủ kín bốn chỏm tháp nhà thờ, ngân vang từng hồi hối hả lúc năm rưỡi sáng.
"Cục lông nhỏ" trườn bám qua mấy thanh chắn giả gỗ lợp cổng, chú ta rướn khẽ đầu lưỡi, rờ liếm lấy một vệt bùn nâu sẫm còn vương trên mỏm chóp mũi ướt nhèm, vài phút trôi đi mới vô lực chùn lưng, kêu ra đôi ba tiếng nỉ non mềm oặt.
...
Hai giờ sau.
Khom người tháo xuống then cài mé cửa, Ngu Thư Hân ngẩn ngơ trông sang "Cục lông nhỏ" tạm bợ gần đấy, lại đẩy đến vừa tầm chú ta cỡ chừng ngập nửa bát xương cá mới nghiền, nàng dịu dàng nhấc tay ve vuốt, cư nhiên mà buông lời thầm thì.
"Nhớ ta à, dạo này ngươi có ngoan không?"
"Méo."
Mèo con chẳng tỏ rõ thái độ, chỉ âm ỉ bật thốt yếu ớt. Thế rồi nó ngưng vục gặm đống bột vụn đuôi cá, rưng rưng vành mắt ứa nước hoen đỏ, ủ dột mà chậm ngước hướng nàng.
"Ngoan, phải nghe lời Đường, ta cũng sẽ nhớ ngươi."
"Meo."
"Nào, ngươi tự tiện rời đi như vậy Đường sẽ lo đấy. Ăn ngoan, ta gọi cho Đường báo."
...
Nó chôn chân trước ngách, thoáng nghe mới càng nép sát vách tường chát xám, chẳng để ý chúng tự khi nào đã nứt ra từng gam bụi khô, lấm tấm dính rụng hai bên vai áo.
Hồi giờ lùng sục tìm kiếm "Cục lông nhỏ" cũng mất mấy mươi phút dài. Tiểu Đường hẳn rằng trong vô thức mà mơ màng bước vội, vừa chớm tới được phía ngoài mặt ngõ toạ kế nhà nàng liền chạm phải dáng vẻ người nọ thân thuộc đằng xa, tâm trạng bỗng chốc tự ti khác lạ, nó dè dặt chậm lui, né tránh đối diện.
Rồi lại nhận thấy di động trên tay thế nào hiện thời rung bật, Tiểu Đường ngập ngừng bắt máy, giọng nó vụng về cất lên, trầm ổn đến độ rề rà.
"Em nghe, chị Hân."
"Đường..."
Phát giác ý tứ nó biểu lộ dường như mang theo đôi phần khách sáo, Thư Hân khó giấu nét buồn, nàng ôn tồn gọi khẽ.
"Có chuyện gì vậy chị Hân, em đang bận lắm, sắp phải giao đi năm đơn hàng nữa."
"Chẳng là "Cục lông nhỏ" đang..."
"À, nó qua chỗ chị à. Chị giữ nó giúp em, bây giờ em có chút việc, đến chiều tối chị đem nó đến nhà em. Vậy nhé."
Chóng vánh cắt ngang, bỗng chỉ còn đó giày vò trong lòng, Tiểu Đường ngửng đầu mím môi, nó khổ sở tự trách.
Có lẽ em thực quá vô dụng rồi.
Lại chớp nhẹ mi mắt, nín nhịn chẳng đặng, nó buộc mình xoay người, lọt thỏm chốn ấy những vạt nắng len lỏi, dõi theo hướng nàng níu miết mèo con.
oOo
Tầng hầm toà cao ốc số năm, thông với khách sạn Kiến Xương.
"Bóng hai, dóng thẳng góc trái trên. Không ăn thì nghỉ chơi đi."
Hạ Xán Dương chống xuống chuôi gậy, tay phải hắn thoa chậm phấn xanh, phủ kín lấy một mảng đầu tù cây cơ đỏ gỗ, ngờ vực nhìn tới phía đối diện còn ngơ ngẩn loay hoay, gã nhoẻn cười, qua loa tỏ rõ mấy lời khích bác.
"Hơi khó, anh Hạ, tôi chắc khó thắng anh rồi."
Kẻ nọ lúng túng khom lưng, y dõi theo hướng bóng chệch khỏi mép lỗ, gian nan thở dài.
"Vậy à. Anh Lý, chúng ta bớt rườm rà một chút đi, việc anh gọi tôi đến đây là muốn thông báo sự vụ gì."
Gã mật thám họ Lý gật gù, anh ta dựng người khỏi bàn billiards, rướn xoay hai bên khớp cổ, trầm thấp mở giọng.
"Anh Hạ, Ngu Thư Hân và Tôn Nhuế mà anh thuê tôi theo dõi, hai người đó sắp tới sẽ đến Đông Bắc, chuyến tàu ba giờ ngày thứ tư tuần sau."
Nghe đó vẫn chưa vội đáp lời, Hạ Xán Dương để mặc Lý Vũ Hàn cau có phía kia, y ngắm sang bóng sáu giữa bàn, nheo mắt nghía thử, thật tiếc, trông vậy lại khó lòng căn chỉnh.
"Nói đi, tôi cho anh năm phút trình bày, hai người đó đang có ý định gì."
"Tôi không rõ, việc đó tôi không can dự. Chức trách của tôi là tìm hiểu lý lịch Tôn Nhuế, theo dõi lịch trình di chuyển của hai người họ, tất nhiên ngoài ở quán cà phê hay tới nhà nhau thì gần đây tần suất gặp gỡ của họ không nhiều. Hơn nữa, việc hai người đó sẽ đến Đông Bắc một chuyến tôi cũng báo cáo anh rồi. Anh Hạ, Tôn Nhuế là cảnh sát, chuyện họ bàn bạc, thậm chí là bí mật quốc gia, anh bảo tôi moi móc, tôi thật không đủ khả năng."
Cười xoà, họ Lý lén liếc tới Hạ Xán Dương còn đang mân mê ngẫm nghĩ, vờ như bất lực, y gấp gáp hắng giọng.
"Tôi trả gấp đôi, anh không đủ khả năng thì cố mà đủ khả năng. Tôi không để lỡ cơ hội này được, tiền không là vấn đề, thẳng thắn nói chuyện, tôi không ưa vòng vo."
"Anh Hạ, đừng nói vậy, tôi nào có ý đó nhưng anh có lòng thì tôi đành cố gắng giúp đỡ. Ấy kìa, dóng quả sáu kia, cơ rất đẹp, anh sao còn lưỡng lự."
Gục đầu im lìm, Hạ Xán Dương thúc mạnh cây cơ, đóng chặt bóng sáu. Hờn thay, sát rạt bi tám cuối cùng bất ngờ bị chạm phải, nương theo lọt xuống, xoay vần đập đáy lỗ thép đen kịt, kêu lên một tiếng rít chói tai, bỗng chốc khiến thái độ khinh miệt kẻ kia nơi hắn bấy giờ cũng đã dần dà trở nên méo mó hết thảy.
"Ồ, ta đúng là không nên vội vã, anh Hạ, gấp đôi nhé, với cả ván này anh chơi khá hay đấy, thế mà, sao vẫn thua rồi."
Lý Vũ Hàn âm thầm vén môi, y thong thả nhón lấy khuôn đặt xếp bóng, tặc lưỡi tiếc rẻ.
oOo
Quán Tam Ca
Tôn Nhuế khép hờ cửa tiệm, xem chừng hôm nay hẳn là một ngày dài. Treo lên tấm biển "Đóng cửa" khi kim giờ đồng hồ chỉ vừa mới lề mề nhích sang nửa kia số tám, chị cởi bỏ tạp dề, hai tay xuề xoà gấp khẽ khăn mềm, thi thoảng lại vội vã dậm thấm ngay đấy vài giọt mồ hôi đua nhau đọng quanh vầng trán.
Thế rồi, chị hướng ra phía nó, hai mắt Tôn Nhuế thoáng qua mỏi mệt, Tiểu Đường vừa trở về cách đây chưa lâu, chỉ tội, nỗi sầu não thế nào lại trông mới thực rõ rệt, bám riết lấy khuôn mặt kia, khiến cõi lòng chị cứ vậy mà khác thường chùng xuống.
"Tiểu Đường, vẫn còn nghĩ tới chuyện hôm qua sao?"
Chậm vặn nhỏ khoá nước, Tôn Nhuế đặt xuống đống đĩa vừa lau, chị hỏi nó thật thẳng, hẳn rằng tựa hồ khi ấy còn lấn cấn đôi điều.
"Chuyện đó...có lẽ là em quá bao đồng rồi."
Nghe nó dửng dưng, Nhuế có phần giận, dầu vậy, trách móc chực chờ phát tiết tới cuối cùng lại ngập ngừng nuốt ngược trở lại nơi cuống họng, cũng bởi, chị vốn đã chẳng nỡ đả kích tâm tư nó thêm nữa.
"Tiểu Đường, đừng nên nghĩ vậy. Không phải cứ vì người mà quên mình thì lại mặc định coi là bao đồng."
"Cho nên, chị đang nói rằng em làm đúng ư?"
Tiểu Đường ngửng đầu nhìn về phương nọ, nó ủ rũ hỏi chị, hai bọng mắt tự khi nào cũng trĩu xuống thâm quầng.
"Cho nên, em, hiện tại đang hối hận rồi à."
"..."
Nó không giải thích, càng chẳng giãi bày dù nửa lời biện hộ. Tiểu Đường mâu thuẫn là thế, nó lẳng lặng ngồi đó, trên cái ghế đẩu cọt kẹt trước kho, thực lâu nghĩ ngợi.
Khắc đó, nó nghĩ đến ánh mắt nàng thất thần ban sáng và cái hoàn cảnh tréo ngoe đã vô tình vướng phải, nghĩ đến tháng ngày yên ả khi nao những buổi hừng đông Ngu Thư Hân nép sâu trong khuôn ngực nó, hết rồi, nó lại nghĩ đến quãng thời gian chính mình từng vậy nương nhờ người nọ, cùng nhau từ tốn trải qua một đoạn tình cảm.
Phải, ngắn ngủi nhưng sâu nặng.
Bởi đấy, chợt nó sực tỉnh, cơ hồ bật thốt lên chắc nịch.
"Không, lúc này, em đặc biệt không ân hận."
Mỉm cười nhìn nó, Tôn Nhuế gật nhẹ, thấy giữa ánh đèn leo lắt một góc phòng, đôi con ngươi kia trông sáng rực đầy khảng khái.
"Vậy thì đừng cứng đầu nữa. Tiểu Đường..."
Nhuế ngập ngừng, chị ngưng giọng hồi ngắn, sau mới cúi gằm, xót xa thủ thỉ.
"Thật ra...em rất may mắn. Đối với Ngu Thư Hân, em cho được cô ấy sự an toàn, thứ mà cả đời này, người khác kham cũng không nổi."
Nó ngước mắt, nhận diện sự cảm thông hiện thời khôn cùng trào dâng, Triệu Tiểu Đường cắn chặt khoé môi, trống rỗng ngoảnh đầu. Sau liền lơ đãng, âm thầm nó trộm nhủ.
Nhưng, cuối cùng người Ngu Thư Hân lựa chọn để san sẻ nỗi lòng, lại là chị.
Lẽ nào, nó đoán còn không rõ "người khác" mà chị nhắc tới là ai sao.
...
Và thế, đến tận đêm, đúng mười giờ chớm khuya, Ngu Thư Hân mới xuất hiện trước cổng nhà Triệu Tiểu Đường, dáng hình nàng mảnh khảnh, ôm theo "Cục lông nhỏ" trao sang tay Nhuế.
Mà nói qua Tôn Nhuế trầm mặc đứng đó, chị chưa vội đoán định sao chăng, chỉ hẳn rằng, thi thoảng lại thấy rõ ràng, nàng có thoáng chốc đăm chiêu, cứ cố chấp hướng tới khung kính gác xép phòng nó trên lầu hai tối đèn, đầy ưu tư cùng thương nhớ bộc lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com