Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17

Chuyến tàu sớm lên hành trình tới Đông Bắc cuối cùng vẫn rời đi vào đúng ba giờ chiều ngày chín tháng hai hôm ấy, cũng là lúc người ta nhác thấy một dáng hình cô gái đã thẫn thờ nơi đó hơn bốn tiếng im lìm bỗng chợt dường như sực tỉnh. Cô ấy, từ trên ghế đá bên ngoài nhà ga ngước mắt nhìn về nơi những toa lớn chở người phía trước lướt vội, cứ thế xa vời rồi dần dà mất hút.

Và cứ vậy, cô gái phủi sạch mép áo, ngửng đầu trông trời, cười thực nuối tiếc.

Thượng lộ bình an.

...

Tuy nhiên...

...Lại nói về phần nhân vật chính sắp đây được nhắc tới, Triệu Tiểu Đường, hẳn sẽ chẳng bao giờ như cô gái nọ yếu đuối đến thế. Bởi rằng ban nãy, khi nó hãy còn lẳng lặng hướng nàng qua ô cửa sổ giữa toa, Tiểu Đường mới từ tận trong thâm tâm nhận ra rõ ràng, Ngu Thư Hân đối với mình, lớn lao hơn mọi điều nhỏ nhoi hiện thời vây kín suy tư nó.

Vì lẽ đó, ghế trống góc trái toa còn sót lại cuối dãy, ngày hôm ấy, cũng may mắn đã được sự mạnh dạn từ nó lấp đầy.

...

Thư Hân, em mong bản thân không kìm chân hai người. Em muốn, được chị dựa vào.

oOo

Tàu số 027, tuyến đường Bắc Kinh tới Đông Bắc, toa số 6, dãy ghế thứ ba, áp vách trái.

"Chị ăn chút đồ đi, mấy tiếng nữa là đến nơi."

Tôn Nhuế nhoài sang phía nàng, tay chị cầm theo đôi ổ bánh mỳ nóng, chỉ là Ngu Thư Hân dáng vẻ có chút né tránh, sau chóng vánh nhận ra nét ngượng trên mặt mũi người kia, nàng theo lệ thường mà đơn giản cúi gật, khẽ khàng đỡ lấy nửa cái trong bọc.

"Cảm ơn em."

Thư Hân dứt lời liền một mạch yên lặng. Xem ra, không khí bấy giờ thật dễ khiến người ta bức rức, và Tôn Nhuế thậm chí chẳng phải ngoại lệ, chị lúng túng đặt gọn túi bánh kia men sát mép bàn, mấy giây trôi đi mới lại ấp úng thầm thì.

"Chị có thể cư xử giống Ngu Thư Hân ngày trước một chút không?"

"..."

Lờ đi lời đề nghị, Thư Hân chậm chạp cúi đầu, nàng hơi ngập ngừng, đối ứng cùng một câu hỏi lạ.

"Nhuế, tôi có thể hỏi điều này chứ."

"Chị hỏi đi. Nếu trong phạm vi tôi biết sẽ không ngại."

"...Gần đây, Tiểu Đường thế nào?"

Vò chặt bọc bánh, bên tay nàng gân xanh liền lộ, Ngu Thư Hân mím môi nhìn chị, cổ họng nghèn nghẹn mưu cầu đáp án.

Bởi đó, Tôn Nhuế khẽ gật coi như vừa khẳng định nó ổn, đồng thời, chị chậm rãi xé nhỏ phần ăn, cư nhiên nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, buông mắt dõi theo từng vạt nắng đổ xuống, lơ lửng thân mình trên những thanh ray tàu điện chất chồng chắn ngang, dày đặc đến độ rối mù.

"Nó ổn, chị không cần lo quá. Gần đây Tiểu Đường có chút nhạy cảm, dần dần nó sẽ hết nghĩ ngợi thôi."

"Vậy thì thật tốt."

Nàng lẩm bẩm, có điều âm thanh lại thực nhỏ, tựa hồ đã không đành để ai nghe rõ. Và rằng vậy, cho đến hơn bảy giờ tối ấy, sự im lặng giữa họ vẫn âm ỉ kéo dài, chìm nghỉm tại nơi một góc khoang tàu đông nghịt tiếng người, ồn ã hối hả những ngày gần như giáp Tết.

...

Tiểu Đường tựa đầu lên khung kính, tròng mắt nó lờ đờ, lén trộm ngước trông tới hàng ba dãy ngoài, lúc này cũng đã muộn, tàu điện vẫn chẳng ngơi lao đi mấy hồi. Ánh sao đằng xa sáng đến loá mắt, vồ vập vỗ tới hai bên con ngươi nó những đợt nhiễu lướt chập chờn.

Ngày mai, liệu chị có cùng Nhuế ca trở về những ngày cũ không. Chị có còn nhung nhớ những ngày đó không?

Liệu chị...có còn thích người ấy không?

Mệt nhoài nó bặm môi, tiếng thở dài đè nén đã lâu liền ngay tức khắc vì suy nghĩ dang dở nọ mà vụt qua vội vã.

oOo

Sở cảnh sát Bắc Kinh.

Ngô Cảnh sớm ngừng trước phòng sở trưởng, anh ta qua loa quệt ngang mồ hôi trán, bàn tay gấp gáp gõ cửa, không ngớt giọng gọi với.

"Thanh tra Thẩm, sở trưởng Lưu, nhà giam xảy ra chuyện rồi."

Chưa đến nửa giây, cánh cửa vì chịu đựng rung lắc mới hoảng loạn mở toang, Thẩm Quân dồn dập bước ra, vành môi có lẽ vì nghe được biến lớn đã dần dần tái nhợt.

"Chuyện gì. Nói."

"Thanh tra Thẩm, có chuyện rồi, Ngu Hải...bị đưa đi rồi, không tìm thấy đâu cả."

"Ngu Hải? Tôi đã ra lệnh không một ai được vào thăm Ngu Hải cơ mà, các người làm ăn cái kiểu gì đây."

Thẩm Quân phẫn giận hét ầm, hai mắt ông ta trừng to, thét vang tưởng chừng dội tới sáu lầu.

"Không phải người ngoài, sếp Thẩm, là cai ngục, cai ngục mang hắn đi, hiện chưa phát giác danh tính."

"Cai ngục? Chết tiệt. CCTV có quay lại không."

"Chỉ có phía sau, không quay được mặt người."

"Theo tôi đến phòng giám sát, mau liên lạc với Tôn Nhuế, nhanh chóng lên."

oOo

Tàu số 027.

Ban nãy, khi Tôn Nhuế vừa mới mơ hồ chợp mắt, Ngu Thư Hân đã ngay khắc đó vịn ghế đứng dậy, nàng có chút mỏi, cơ thể hiện thời mang theo đôi phần cứng ngắc, ương ngạnh thúc ép đòi nàng vận động.

Và đấy, lặng lẽ mấy giây rảo chân loanh quanh toa tàu, Ngu Thư Hân chẳng màng lướt ngang những dáng lưng vật vờ, ngồi nằm sấp ngửa trên vài băng gỗ ép. Thế rồi, chợt nàng sững người, dõi đến phía xa đằng kia, hiển hiện một bóng hình quen thuộc, vội vàng lấp đầy phủ khắp đôi con ngươi sẫm màu, mù mịt cũng chân thật trộn lẫn.

Đường, là em, đúng không.

Lại vừa vặn Triệu Tiểu Đường bần thần ngoảnh nhìn, khoảng cách từ bao ngày dài lạnh nhạt bỗng chốc xông đến giày vò tâm trạng, gắt gao chiếm cứ cùng nỗi nhớ nàng khôn nguôi.

"Thư Hân."

Nó hồi hộp khẽ gọi, trong tức khắc mỉm cười nhẹ dịu, tiến đến sát gần dáng vẻ Ngu Thư Hân hãy còn ngập ngừng run rẩy, tựa như rụt rè, nàng chẳng ngừng ấp úng.

"Đường...em..."

"Thư Hân, thật trùng hợp."

"Đường..."

"Em về thăm nhà, không ngờ cũng gặp chị ở đây."

Tiểu Đường nói vừa dợm dứt câu đã bắt gặp thân nàng loay hoay, luống cuống giấu đi hai tròng mắt nhoà nước đỏ hồng, quay sang phía nó ậm ừ đáp lời.

"Chị cũng...về thăm nhà."

"Cùng với Nhuế ca à."

"Phải. Là cùng với Tôn Nhuế giải quyết một số việc quan trọng."

"Quan trọng đến mức nào khiến chị xin nghỉ tận nửa tháng dạy vậy. Em thật tò mò."

"Không quá..."

Kít. Kít.

Ngu Thư Hân chưa kịp phủ nhận đã nghe tiếng bánh hơi tàu điện ma sát đường ray sau một tràng dài phanh gấp bỗng đâu bất ngờ rít lên nặng nề, kéo theo ồ ạt tới hơn nửa già số khách cuối toa giật mình thức dậy, hoàn toàn tỉnh ráo.

"Cẩn thận."

Nó ép chặt một bên thành ghế, đỡ lấy eo nàng đang chật vật mất đà, chờ tới năm sáu giây trôi, lúc tiếng loa treo tường lờ mờ thông báo sự cố bẻ ghi, khoang điều khiển mới chậm rãi ổn định, thẳng thớm nối tiếp hành trình.

"Chị không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không."

Nàng trông nó cả kinh lúng túng, cơ ngực dấy lên lo lắng phập phồng, xúc động vì vậy liền lúc trào dâng, cố ý nén nỗi xót xa sâu tận đáy lòng.

"Chị...không sao, Đường...đừng lo."

Tiểu Đường gấp gáp siết khẽ hai bả vai nàng, sợ hãi ôm chầm lấy Thư Hân, nó sốt sắng níu miết lưng áo người nọ, thực vội, cũng thực lâu.

"Làm sao em không lo được chứ, Ngu Thư Hân, làm sao em mới không lo lắng cho chị được. Dù em có tỏ ra lạnh nhạt cỡ nào, dù em biết chị vẫn luôn giấu em điều gì đó. Em vẫn không ngừng được, Ngu Thư Hân, em làm sao mới không còn lo lắng cho chị được đây."

Đè xuống tiếng nấc nghẹn ngào, nàng giữ chặt đó một bên cánh tay nó bỗng dưng mềm oặt, ngắc ngứ khóc chẳng thành tiếng.

"Chị xin lỗi, Đường, chị xin lỗi."

Đờ đẫn quãng ngắn, Tiểu Đường sau mang theo hoảng loạn, nó kỳ thật khổ sở, đau đáu hướng nàng thủ thỉ.

"Em xin lỗi mới đúng, dù sao em cũng không thể cư xử như vậy, Thư Hân, em xin lỗi, em nhớ chị, thật sự, em không ngừng nổi nỗi nhớ chị. Mặc kệ chị có chuyện gì khó nói, em không quản nữa, Thư Hân, em chỉ cần chị."

Em chỉ cần chị thôi.

oOo

Tôn Nhuế cho đến sát gần nửa đêm mới lật đật hé mắt, chị quơ sang mé buồng ngay đối diện mép bàn gỗ, nắm hờ lấy phần gáy thép điện thoại bấy lâu vẫn giục giã rung bật.

"Tôn Nhuế xin nghe."

"Tôn Nhuế, để ý xung quanh, nguy cơ lịch trình của cô và Ngu Thư Hân bị lộ rồi. Ngu Hải...mất tích rồi."

Nuốt khan trong họng, hai tay Nhuế run run giữ máy, mang theo ngờ vực, chị giật mình hỏi lại.

"Thanh tra Thẩm, có nhầm lẫn không? Chẳng phải mấy ngày trước đã có lệnh từ cấp trên, không có giấy phép thì không ai được tới gặp Ngu Hải cơ mà."

"Không phải người ngoài, là cai ngục, một tên cai ngục lạ hoắc."

"Chết tiệt. Hiện giờ ông phát hiện được hắn chưa? Có bằng chứng liền gửi qua cho tôi."

"Được. Cô phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận."

"Được. Tôi biết rồi."

Tôn Nhuế tắt đi điện tín, chị ngửng đầu nhìn quanh, được mươi phút kém liền bỗng dưng khựng sững, ngừng ngay đằng trước một đám người túm tụm khoang 5, ánh mắt chị đanh sắc đoán định.

Đúng thật, chúng nó xuất hiện rồi.

"Ông Thẩm, tôi cần chi viện, tàu sẽ có quãng nghỉ tại trạm dừng Viên Lãng, ở đó tôi sẽ cắt đuôi chúng. Khoảng ba người là đủ."

Lạch cạch gõ xuống đôi dòng tin nhắn, Tôn Nhuế hít sâu, khó nghĩ lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com