Chap 3
Cơn mưa không kéo dài lâu như đã tưởng, chỉ còn lại những hạt li ti vương nhẹ trên vai áo lúc nó đờ đẫn đợi nàng trước cổng chính. Rồi đến khi nhận ra dáng hình nàng tự bao giờ sát cạnh cùng làn khói mờ thoát theo từng hơi thở ấm nóng chạm lên sau gáy mới khiến hai bên má nó do vậy mà vô thức ửng hồng.
"Đi thôi, Tiểu Đường."
Nó chậm rãi gật đầu, vươn tay chỉnh bốn phía vạt dù tránh va lên tóc mái nàng rồi lại lục lọi từ trong túi áo khoác vài tấm giấy mềm, rụt rè đưa sang.
"Cô cầm khăn giấy lau kính, mưa ướt sẽ khó nhìn."
"Cảm ơn em."
Nàng nhận tấm giấy chẳng lấy một thoáng chần chừ giống như là thói quen từ lâu mặc định, mà hai gò má nó cũng do bởi thái độ tự nhiên ấy nên dẫu đáng ra sẽ lạnh ngắt vì tiết trời lại bỗng dưng sau vài ba giây sượt qua một tràng thẹn thùng.
"Tiểu Đường muốn dùng gì cho bữa tối, hay chúng ta đi ăn lẩu nhé."
"Vậy chúng ta tới ngã rẽ thứ ba kia đi lão sư, em biết một quán lẩu khá ngon sâu trong hẻm đó."
"Được."
Nó nhìn nàng gật nhẹ chiếc cằm nhỏ, trong lòng không kìm được những rung động dễ chịu, bất chợt thả lỏng tâm tình, đưa một bên tay vén nhẹ tóc mai nàng vẫn đung đưa ngang hàng mi dài ra phía sau tai. Tiểu Đường đứng lặng cùng tư thế ấy cho tới lúc nhận ra hành động đã rồi có phần thất thố, nó ngập ngừng thu người, đem lòng bàn tay còn mang ngượng rút lại, run rẩy giấu đi.
"Em...em xin lỗi lão sư...hành động vừa rồi...em..."
"Không sao, đi thôi."
Ngu Thư Hân xoay lưng về phía nó, chẳng thể xác định nổi tâm tư nàng, nó nuốt khan, trạng thái trong lòng hiện tại dường như không cách nào cứu vãn, rồi Tiểu Đường lại ủ rũ gục đầu, giẫm lên những vũng nước lầy nối gót chân nàng.
oOo
Nồi lẩu hừng hực khói cũng chẳng xoa dịu nổi đợt khí lạnh ùa theo những bông tuyết đột ngột, dạt từ bên ngoài cửa kính hãy còn đang lơ lửng rơi trên hai bàn tay nó. Triệu Tiểu Đường nén đi tiếng thở dài, nó trộm liếc nàng thật vội. Thư Hân nhấc tay nhúng xuống ba bốn miếng thịt bò, vô cảm quét mắt qua tầng tầng lớp lớp những thớ cơ động vật đỏ hồng vừa chạm lấy mặt váng gia vị đã vì bởi sức nóng mà nhăn nhúm lại. Một hồi như vậy, dường như thịt chín tới bảy tám phần, nàng mới chậm rãi đưa lên trước môi thổi nhẹ, tràn đầy sảng khoái.
"Sao em không ăn đi."
Triệu Tiểu Đường bỗng chợt bị nàng "hỏi thăm" liền giật mình gật gù tách đũa, nhìn qua người kia dường như vẫn chưa từng tỏ rõ thái độ, nhanh chóng tìm lại được vài phần an ủi mà thầm cảm thán món lẩu sao thực cay cay vừa miệng.
"Lão sư có hợp khẩu vị không."
"Rất ngon."
"Thật tốt, em có quen với chủ quán, sẽ đánh tiếng nếu cô quay lại nhất định giảm giá."
"Em quen với chủ quán này?"
Nàng ngước mắt nhìn nó, mở giọng hỏi nhẹ, vô thưởng vô phạt.
"Phải lão sư, anh ta thường ghé quán Nhuế ca, lại cũng là người Đông Bắc."
"Cũng?"
Dồn miếng thịt ngọt trong miệng xuống cổ họng, nó vội vàng mà gật đầu như sợ sự kiên nhẫn của nàng bị làm phiền đến bức bối. Ấy thế, lại chính nó bởi vậy ngay tức khắc mang loạn những hoang mang khi ánh mắt nàng dường như có nhìn ra đổi khác.
Vừa lạnh cũng vừa lúng túng.
"Em là người Đông Bắc mà."
Tiểu Đường dứt lời liền thấy đôi tay nàng có thoáng qua run rẩy rồi chóng vánh trở về điềm tĩnh.
"Vậy Nhuế ca đó cũng...là người Đông Bắc sao?"
"Phải lão sư. Cô...có chuyện gì sao?"
"Không, không, em ăn đi."
Nàng đụng đũa, Tiểu Đường cũng không gặng hỏi thêm. Ánh đèn trong quán lúc này mờ mịt, phủ lên sự hiện diện của nàng trước đôi con ngươi nó.
oOo
Tối đến, bởi nàng muốn đưa nó về nên Tiểu Đường đã cùng nàng cước bộ một đoạn khá xa. Sự ấm áp ấy khiến nó khó thoát khỏi bất ngờ, nhưng bỏ qua những điều khó hiểu nhỏ nhặt, nó bấy giờ thực muốn thích nàng thêm đôi chút.
Có điều, nó nhận ra ảo tưởng bên nàng rồi sẽ chẳng tới đâu khi tiếng chuông điện thoại Thư Hân vang lên từng đợt dài ngay khắc bước chân nó chạm tới trước cổng nhà.
"Em nghe."
Giọng nói của nàng.
"Em chưa về."
Đến cả cái nhíu mày.
"Anh đến đón em sao?"
Cùng khoé môi nàng khi thở dài một tiếng khẽ khàng.
"Em sẽ gửi địa chỉ cho anh."
Tất cả, cay đắng thay đều chẳng thuộc về nó.
"Lão sư, người yêu cô gọi sao?"
Nó lạch cạch mở khoá, đẩy sang một bên, cánh cổng như thường lệ cọ xuống nền đất kêu lên những tiếng ken két lạnh tanh.
"Có thể nói như vậy."
"Hai người ngọt ngào thật. Bên ngoài trời tối, cô nếu không ngại vào nhà em ngồi đợi, trong đó chỉ có chị Nhuế thôi."
"Được, cảm ơn em, Tiểu Đường."
Thư Hân cười nhẹ, bước vào gian phòng, dùng phong thái dịu dàng đặt thân mình xuống chiếc sofa trắng được bày đối diện bàn trà. Về phần Tiểu Đường, nó vừa cài sơ then cửa, lại lẳng lặng ghé qua căn bếp pha lấy ba cốc nước gừng nóng, nhất thời trông phi thường chuyên chú.
"Thơm đấy, nhưng còn thiếu vài giọt mật ong."
"Nhuế ca, hôm nay chị lại muốn thêm mật ong à."
Nó bật cười, thuận tay vặn mở nắp lọ mật ong nhỏ, quết vài giọt lên vành ly mà khuấy đều.
"Mày lại học được thói bắt bẻ chị à... Có tin...Ơ, Thư Hân lão sư, cô sao lại ở đây."
Tôn Nhuế gượm bước, đứng sững trên đôi bậc cầu thang, rồi sau vài giây mới lấy lại tinh thần mà nâng môi cười xởi lởi.
"Cô cứ tự nhiên như ở nhà."
Thư Hân bấy giờ vẫn đang ngắm nghía tấm ảnh cũ treo trên góc tường, nghe được giọng Tôn Nhuế liền chậm rãi ngước nhìn. Vài giây khó hiểu trôi qua, bỗng thấy nàng xúc động quay đi, không khí lúc này nặng nề như vai ai đeo lên đá tảng, mà phải đến khi Tiểu Đường bưng khay nước trở ra phòng khách, sự vụ vẫn cứ vậy bất di bất dịch.
"Hai người sao thế. Cô, chị, em có pha nước gừng đây, hai người đến uống đi. Thư Hân lão sư thử xem, em pha nước gừng rất vừa đó."
Nó luyên thuyên một hồi, quay sang nàng cười qua loa, nhưng lại mù mịt chẳng rõ sao chăng hốc mắt Thư Hân ửng hồng. Rồi nó ngước nhìn Tôn Nhuế, vẫn vậy, chị lặng thinh đứng đó, trông kỳ thực lạ lẫm.
Chợt một tiếng còi xe phía xa ngân lên hồi dài đánh tan khúc mắc trong nó thành tiếng vỡ rời rạc, cũng phá sạch nỗi ngượng ngùng nơi Tôn Nhuế khi chị để ý Thư Hân cứ luôn đau đáu hướng về phía mình. Có lẽ cũng bởi đã lâu chưa ai nhìn chị như thế kể từ đôi mắt của người nọ vào năm ấy chị vừa tròn mười hai.
"Thư Hân lão sư, thầy Hạ tới đón cô."
"Có lẽ cô về đây, cảm ơn Tiểu Đường, ngày hôm nay cô rất vui."
Nàng chân thành nhìn nó, không che được hai má ửng hồng, cúi người rất nhanh trở ra phía ngoài sân nhà, để mặc nó ở lại chỉ biết í ới câu chào chẳng thành lời.
Nó bấy giờ, không cách nào hiểu nàng, càng không nhìn thấu dáng vẻ nàng khi chạm mặt Tôn Nhuế chính là đang thể hiện thứ cảm xúc kì dị nào.
"Đi ngủ thôi."
Tôn Nhuế nói khẽ rồi quay lưng trở lên tầng, nó nhìn theo bóng dáng chị, bên tai lại loáng thoáng nghe được những tiếng rít nhẹ từ vỏ bánh xe do ma sát với bề mặt đường nhựa mà thành, sự nặng trĩu trong lòng cứ vậy cũng thêm phần giày vò.
"Đi ngủ thôi."
Nó lẩm bẩm nơi cuống họng, lại cúi người thu dọn ba ly nước gừng vẫn chưa ngừng đọng đó những hạt sương nóng hổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com