Chap 23: Sụp đổ
Baekhyun đẩy cửa bước vào trong, tiếng nói chuyện xôn xao lập tức dừng hẳn. Hoang mang nhìn xung quanh lại thấy các thực tập sinh khác đang nhìn mình, còn quay sang thì thầm to nhỏ với người bên cạnh. Nhưng điều khiến cậu thực sự hoảng sợ là ánh mắt họ rất giống Chanyeol ngày hôm qua, vừa khinh bỉ lại có chút giễu cợt.
"Này, cậu ta là Byun Baekhyun đúng chứ?"
" Quả là nhìn người có thể đoán được tâm lý bệnh hoạn của cậu ta"
" Nhưng có phải thật đáng thương không? Lại bị Park Chanyeol từ chối"
" Người như cậu ta ai mà yêu thương nổi"
Lời bán tán lại một lần nữa vang lên, Baekhyun suýt chút nữa đã không đứng vững nổi. Có phải bọn họ đang nhắc đến chuyện hôm qua cậu tỏ tình với Chanyeol? Nhưng tại sao họ biết chuyện này? Tại sao?
Baekhyun rất muốn chạy trốn, rất muốn thoát khỏi những lời lẽ cay độc ấy nhưng chân không nhấc lên được, mà hô hấp chợt trở nên khó khăn.
Quả thực rất sợ...
Ai đó làm ơn đưa tôi ra khỏi đây...
- Baekhyun hyung!
Đột nhiên có người rẽ đám đông đi tới, nắm lấy tay Baekhyun chạy rất nhanh ra khỏi cửa lớn. Baekhyun không biết mình được đưa đi đâu, trong đầu lúc này chỉ là một mảng trống rỗng...
Mãi tới khi người kia dừng lại mới nhận ra, cậu ấy là Jung Sang Woo...
- Cảm ơn.
Baekhyun cúi đầu không dám nhìn cậu ấy, sợ cái cảm giác bị người khác phát hiện mình đang khóc, nước mắt từ lúc nào đã chảy ướt đẫm gò má.
- Anh có thể khóc mà, - Jung Sang Woo bỗng tiến đến kéo Baekhyun vào lòng mình, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng con người nhỏ bé đang run nhẹ kia - Có em ở đây rồi, nhất định không để ai làm tổn thương đến anh.
Baekhyun không trả lời, ở trong lòng Sang Woo khóc một trận, quả thật chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào hoàn cảnh này, thế nào là bị cô lập, thế nào là tủi nhục, hiện tại đã hiểu rõ rồi.
Chẳng biết đã bao nhiêu lâu trôi qua nước mắt vẫn không ngừng được, bao nhiêu nỗi uất ức, tủi hờn mãi vẫn không thể giải tỏa. Cảm giác toàn thân tê liệt mà trái tim lại quặn lên từng hồi, thực sự rất đau.
- Jung Sang Woo... - Baekhyun yếu ớt cất giọng gọi tên người trước mặt, khẽ đưa tay đẩy cậu ấy ra.
- ...
Sang Woo từ từ buông tay, kéo Baekhyun đến bên chiếc ghế đá gần đó, cùng nhau ngồi xuống.
- Có thể kể cho anh nghe chuyện xảy ra vừa rồi không?
Baekhyun cố gắng che giấu sự yếu đuối của bản thân, ngước mắt nhìn người đối diện nói một câu rất lưu loát nhưng thanh âm vẫn run rẩy vô cùng.
Nhìn khuôn mặt Baekhyun đầy nước mắt, trái tim Sang Woo cũng nhói lên một trận, cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên trong lòng:
- Em cũng vừa mới biết, khi đến công ty thấy các thực tập sinh đang bàn tán về anh, họ nói, anh là... - Jung Sang Woo chợt ngừng lại, một lúc sau mới khẽ thở dài kể tiếp - nói anh tỏ tình với Park Chanyeol nhưng bị anh ta từ chối rất tàn nhẫn...
- À..
Baekhyun nghe xong liền gật đầu như chợt vỡ ra điều gì đó, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
- Baekhyun, đừng sợ, không có chứng cứ gì thì đây chỉ là một lời đồn thôi, sẽ rất nhanh chìm xuống. - Jung Sang Woo bên cạnh nhìn biểu cảm vừa rồi của Baekhyun lại có chút sợ, nhẹ giọng an ủi.
- Jung Sang Woo... - Baekhyun nặng nhọc nói, trong đầu vừa nảy ra một ý nghĩ vô cùng đáng sợ - Cậu có biết...ai đã tung tin đồn này không?
Thấy Sang Woo ngơ ngác lắc đầu cũng không muốn trả lời, trong lòng lúc này đã dâng lên mội nỗi sợ hãi mơ hồ. Nhớ lại đêm hôm qua, cả hành lang vắng vẻ ấy chỉ có mình cậu và Park Chanyeol, lời cậu nói chỉ duy nhất cậu ta nghe được...
Lẽ nào...?
Baekhyun nghĩ đến đây vội tự lắc đầu phủ nhận. Park Chanyeol tuy có ghét cậu nhưng tuyệt đối không phải loại người như vậy.
Thực sự không chịu nổi những mâu thuẫn giằng xé trong lòng mình, vội vàng đứng lên, chạy về phía công ty. Dù phải đối mặt với những lời bàn tán kia đến cuối cùng vẫn muốn gặp Chanyeol, muốn cậu ấy khẳng định rằng chuyện đó hoàn toàn không phải do cậu ấy nói ra.
- Baekhyun! Anh đi đâu?
Jung Sang Woo kinh ngạc nhìn người kia chạy đi, chuyện đã như vậy anh ấy còn muốn làm gì?
Đúng như dự đoán, vừa vào đến cửa công ty, vài thực tập sinh đi qua không ngừng chỉ trỏ bàn tán, một trong số họ còn cười phá lên. Baekhyun cắn chặt môi cố kìm nén uất ức, đi rất nhanh về phía phòng tập , cảm giác đầu óc choáng váng chỉ bước vài bước cũng thấy khó khăn.
Mở cửa phòng tập, thật không ngờ lại gặp Park Chanyeol đang muốn đi ra. Nhìn thấy người kia, bao nhiêu can đảm bỗng nhiên vỡ vụn, bàn tay run run khép hờ cánh cửa phía sau lưng mình, ngước mắt nhìn lên đối phương, yếu ớt hỏi:
- Tin đồn kia, có phải cậu...
- Là tôi.
Đột nhiên Park Chanyeol ngắt lời Baekhyun, dùng thái độ vô cùng thản nhiên mà trả lời. Như vậy so với những lời lẽ hôm qua càng tàn nhẫn hơn. Baekhyun không tin nổi vào tai mình, loạng choạng ngã phịch xuống đất, liên tục lắc đầu trong tuyệt vọng:
- Không phải cậu! Cậu nói dối! Không phải!!
- Tại sao không thể là tôi? - Park Chanyeol ở phía trên bỗng cười nhạt - cậu quá tự tin về bản thân rồi thì phải.
Baekhyun đau đến không nói được, há miệng định trả lời Chanyeol, muốn hỏi cậu ấy vì sao lại đối xử với cậu như vậy nhưng cổ họng lại không phát ra được bất kì âm thanh nào. Hoảng loạn đưa tay ôm đầu, đau tưởng như muốn nổ tung.
Park Chanyeol...
...rốt cuộc cậu căm hận tớ đến thế nào?
....
Jung Sang Woo nói nếu không có chứng cứ tin đồn sẽ tự khắc lắng xuống, có lẽ vì lý do đó mà quá trưa một đoạn clip đã được các thực tập sinh truyền tay nhau với tốc độ rất nhanh.
Một thực tập sinh nào đó đã nhân cơ hội lấy trộm được đoạn cut ở hành lang hôm qua từ CCTV của công ty, mà đoạn clip này lại vô cùng sắc nét. Từ lúc Baekhyun mặt dày tỏ tình với Park Chanyeol, đến khi cậu ta khinh bỉ từ chối đều nhìn thấy rất rõ. Việc phủ nhận tuyệt đối không thể.
Baekhyun xem clip kia trên điện thoại của Jung Sang Woo không hiểu sao cảm thấy vô cùng bình thường, có lẽ khi đã trải qua những gì đau đớn nhất thì cái này cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Khẽ thở dài một tiếng trả lại di động cho người kia:
- Jung Sang Woo, cảm ơn cậu. Từ giờ đừng gặp anh nữa, sẽ bị liên lụy mất.
- Byun Baekhyun! - Sang Woo đột nhiên gọi lớn tên cậu, tức giận nói - em tuyệt đối sẽ ở bên cạnh anh, đừng nói lung tung nữa.
- Cậu là đồ ngốc!
Baekhyun khẽ cười, xoay người đi đến phòng tập, cả buổi sáng đã trốn vào một góc, tránh gặp mặt các thành viên trong nhóm, điện thoại cũng tắt nên giờ không biết đối mặt với bọn họ như thế nào. Biết chắc mọi người vẫn sẽ đối xử với mình như thường ngày nhưng vẫn rất sợ.
- Em chào hyung. - Baekhyun vừa bước vào đã vội cúi chào mọi người trong phòng, cảm thấy không khí hôm nay không còn vui vẻ như mọi ngày, cũng không thấy Park Chanyeol ở đây.
- Baekhyun, cậu đi đâu cả sáng nay thế?
Anh Luhan nhìn thấy cậu lập tức chạy đến, nét mặt vô cùng lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy bản thân yếu đối vô cùng, nước mắt cố kìm nén lại đột nhiên trào ra:
- Anh, em...sợ...
Muốn kể với anh ấy tất cả nỗi đau trong lòng mình, nhưng chỉ nói được câu đó.
- Anh biết - Luhan nhẹ giọng, vươn tay ôm lấy Baekhyun, để cậu ấy tựa lên vai mình - mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, có bọn anh ở đây, đừng sợ gì hết.
- Baekhyun hyung - Kyungsoo đằng sau mỉm cười với cậu, - bọn em sẽ bảo vệ anh.
- Cảm, cảm ơn...
Nhưng...
Người mà cậu chờ mong nhất lại không nói với cậu câu đó...
Cậu ấy nói:
" Cậu là gay? Hay thật!"
" Tôi lại khinh bỉ cậu thêm một chút"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com