Chap 26: Mùa xuân là thời khắc tươi đẹp nhất của đời người
Quả nhiên lần này ốm rất nặng, Baekhyun sau khi được Sang Woo đưa về nhà liền sốt rất cao. Cả đêm không thể nào ngủ được, cổ họng đau như bị xé rách.
Cho đến sáng tình trạng vẫn không khá hơn chút nào, ngược lại còn chuyển biến xấu đi. Do cả đêm ho liên tục nên hiện tại cảm thấy khó thở, ngực đau nhức vô cùng. Muốn nhấc mình lên cũng không thể... có lẽ hôm nay phải nghỉ rồi.
Baekhyun vươn tay cố lấy chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường, chỉ như vậy đã cảm thấy quá sức, hơi thở gấp gáp còn nghe rõ mồn một. Mãi sau mới nhắn được cho anh Luhan, đầu óc bởi vì nhìn lâu vào điện thoại mà đã sớm quay cuồng.
" Ừ, anh xin phép cho. Ốm có nặng lắm không? Thật xin lỗi có lẽ hôm nay luyện tập rất muộn, không đến thăm cậu được TT^TT... khỏe nhanh nha!! Anh nhớ cậu TT^TT"
Anh Luhan rất nhanh nhắn lại như vậy khiến cậu cũng cảm thấy an tâm phần nào, nhắn một tin ngắn gọn trả lời anh ấy sau đó lại vì mệt mỏi mà thiếp đi.
Lần thứ hai thức dậy đã là đầu giờ chiều, cả ngày chưa ăn gì nên dạ dày đương nhiên vô cùng khó chịu. Gắng gượng ngồi dậy muốn đi kiếm chút đồ ăn nhưng vừa bước được hai bước hai chân đã khuỵu xuống, đột nhiên rất muốn khóc. Tại sao lại chọn đúng thời điểm cô đơn nhất để ốm chứ?
Ngồi mãi dưới nền đất mà không thể đứng dậy nổi, chợt nhớ đến chị Ji Hae, vội lấy điện thoại gọi cho chị ấy, đầu dây bên kia không để cậu đợi lâu, ngay lập tức bắt máy:
- Em trai, dạo này thế nào? - Ji Hae hào hứng nói vào trong điện thoại, tay vẫn đang cầm quyển sách lật đi lật lại vô cùng nhàm chán. Ngồi học cả buổi vẫn không nhồi được chữ nào vào đầu, đang tính rủ thằng nhóc Baekhyun đi đâu đó chơi lại thấy cậu ấy gọi mình trước.
- Chị - Baekhyun thều thào gọi một tiếng, giọng khàn đục nghe không rõ là đang nói gì.
- Hả? Hả? Sao thế? - Ji Hae từ trên ghế đứng bật dậy, vừa nghe đã biết cậu em trai bị ốm rồi, thân thể Baekhyun từ xưa đến nay vốn yếu ớt như vậy, chỉ cần dính chút mưa là có thể đổ bệnh ngay.
- Em...
- Biết rồi, biết rồi!! Chờ chị vài phút!!
Nghĩ đến cảnh thằng nhóc đáng yêu kia yếu ớt nằm cuộn tròn trong chăn tình mẫu tử đột nhiên trỗi dậy, Ji Hae không chút do dự gập cuốn sách trước mặt mình lại. Chỉ kịp thay vội bộ quần áo ở nhà sau đó lập tức lên xe đi tới nhà Baekhyun.
Mở cửa nhà sau đó chạy vội lên lầu hai thật không ngờ tình trạng nhóc con kia còn thê thảm hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Cả thân thể mềm oặt của cậu ấy nằm dưới nền gạch lạnh lẽo, một chút ánh sáng nhỏ nhoi từ khe cửa sổ chiếu lên mái tóc bết lại vì mồ hôi, đến cả hơi thở cũng khò khè như người bị bệnh hen lâu ngày.
- Baekhyun? Em còn tỉnh không?
Ji Hae có chút đau lòng đi đến lay cậu ấy, nhưng người trước mặt không hề động đâỵ. Vội lấy tay Baekhyun quàng qua vai mình sau đó dùng sức đặt cậu ấy lên giường, lại chẳng ngờ thằng nhóc này nhẹ đến vậy, một thời gian không gặp cậu ấy gầy đi nhiều vậy sao?
Khẽ vuốt mái tóc dài che quá mắt của Baekhyun, nhìn khuôn mặt xanh xao của cậu ấy liền cảm thấy có chút chua xót. Những gì cậu ấy phải trả qua trong 19 năm có lẽ nhiều hơn bất cứ người nào cùng tuổi. Trái tim yếu đuối như vậy mà phải chịu biết bao nhiêu thương tổn...
Mãi nghĩ không biết Baekhyun đã tỉnh từ lúc nào, hiện tại đang khẽ mở miệng nói gì đó.
- Tỉnh rồi sao? Cần gì cứ nói với chị.
- Em...đói... - Baekhyun sau một hồi cật lực hít thở cũng nói được câu đó, cảm giác ngực đau muốn nổ tung.
- Được, chờ chị một lát.
Ji Hae không nói hai lời, lập tức xắn tay áo xuống bếp chuẩn bị nấu nướng. Đến gần nửa tiếng mới bê được một nồi cháo lên, mà thằng nhóc kia đã đói đến sắp lả đi.
- Nào, dậy ăn thôi.
Baekhyun được đỡ ngồi tựa vào thành giường, nhìn làn khói mỏng bốc lên từ bát cháo trước mặt bỗng thấy vô cùng cảm động, nước mắt trực trào ra. Quả nhiên con người ta khi ốm đau chính là lúc yếu đuối nhất.
- Ji Hae, cảm ơn chị. - Baekhyun nở nụ cười nhợt nhạt nhưng vì thế khuôn mặt có thần sắc hơn trước.
- Không có gì, - Ji Hae múc một thìa cháo thổi phù phù sau đó đưa đến bên miệng Baekhyun - Mau ăn đi, chỉ cần ăn cháo sẽ khỏe lại rất nhanh.
Baekhyun ngoan ngoãn há miệng ăn hết miếng này đến miếng khác, cảm giác được dạ dày đang ấm dần, cổ họng cũng không còn bỏng rát như lúc trước nữa. Thoáng chốc đã ăn hết hai bát cháo đầy, tinh thần đột nhiên tốt lên. Sau khi uống thuốc liền ngồi tựa vào thành cửa sổ nói chuyện với Ji Hae.
- Chị đã dặn cậu phải biết giữ gìn sức khỏe mà không nghe lời sao? Để ốm ra nông nỗi này thật đáng đánh.
Ji Hae vừa lớn giọng trách móc vừa đưa tay mở cửa sổ, một luồng không khí ấm áp tràn vào phòng mang theo hương vị ngầy ngậy của mùa xuân. Baekhyun nghiêng đầu nhìn ra ngoài không hiểu sao trước mắt lại hiện ra một loại ảo ảnh rất chân thực - một cành hoa anh đào bay theo gió thổi những cánh hoa vào phòng lướt nhẹ trên mái tóc cậu.
Đột nhiên buột miệng hỏi:
- Trước kia ở đây có từng trồng cây hoa anh đào nào không nhỉ?
- Hình như không - Ji Hae rất nhanh trả lời lại, chẳng hiểu thằng nhóc kia đang nói lung tung cái gì.
- Chị Ji Hae ... - Baekhyun gọi một lần nữa, có lẽ thấy người khỏe hơn nên muốn trò chuyện nhiều một chút. - Nếu người chị rất thích lại không thích chị, à , thực ra là rất căm ghét chị, chị sẽ làm như thế nào?
Ji Hae rất muốn hỏi xem thằng nhóc kia đang thích ai nhưng chợt nghĩ mình không nên xen vào nên cũng chỉ trả lời qua loa:
- Đừng thích người ta nữa...
- À phải rồi - Baekhyun chợt reo lên - vậy mà em không nghĩ ra.
- Này cậu bị ngốc đó à? Cái này ai mà không biết chứ?
- Em là bệnh nhân mà! Sao chị dám nặng lời với em!
- Ai bảo cậu ngốc!
- Bị ốm nên đầu óc không tỉnh táo!!
- Vẫn là ngốc thôi!
.....
Tối muộn sau khi thấy Baekhyun đã đỡ hơn rất nhiều chị Ji Hae mới yên tâm ra về. Trước khi đi còn dặn dò đủ thứ, nói có chuyện gì nhất định phải báo với chị ấy. Baekhyun nghe câu được câu không chỉ gật đầu cho có lệ.
Chị ấy vừa đi đã cảm thấy buồn chán, nhớ ra cuốn nhật kí kia còn chưa có đọc hết, lần trước do vội vàng muốn trả lại nên bỏ qua mấy trang giữa, không ngờ hiện tại vẫn chưa trả được quả thực thấy rất có lỗi với chị Ji Hae.
Xoay người lấy cuốn nhật kí từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận vuốt qua một lượt sau đó nhẹ nhàng lật mở:
" Mùa xuân là thời khắc tươi đẹp nhất của đời người...
24 tháng 03...
Tiểu Lam nói điều tuyệt vời nhất của mùa xuân chính là xem hoa anh đào nở, vừa thú vị lại lãng mạn...
Sáng sớm cậu ấy đạp xe đến đón tôi đi ngắm hoa, trên đường xe chạy bon bon, không khí ấm áp dường như tràn cả vào tim, nhắm mắt khẽ cảm nhận mùi hương dịu dàng trên người Tiểu Lam, cảm thấy vô cùng, vô cùng hạnh phúc.
Thì ra cậu ấy muốn đưa tôi đến Yunjungno, vừa nhìn thấy con đường hoa anh đào trắng xóa trước mặt đột nhiên rất muốn reo lên, vòng tay ôm chặt lấy Tiểu Lam,dụi dụi mặt vào lưng áo cậu ấy cảm động đến không biết nên nói gì.
- Tiểu Vũ, cậu mà tiếp tục dụi tớ sẽ không đạp xe được nữa!
Tiểu Lam quay lại nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự nuông chiều quen thuộc. Tôi không nói gì, híp mắt cười với cậu ấy, vì tâm tình đặc biệt tốt nên tạm thời tha cho câu trêu chọc vừa rồi, đưa mắt nhìn ra xung quanh... không biết từ lúc nào chúng tôi đã đi vào con đường hoa anh đào, sắc trắng lung linh đột nhiên che ngợp tầm mắt.
Hơi siết chặt áo Tiểu Lam một chút, ngước mắt nhìn lên trên lại thấy những cánh hoa bị gió thổi bung khỏi cành cây bay nhè nhẹ trong không gian, vài cánh hoa còn xoay tròn trước khi thả mình xuống mặt đất, thật giống như đang biểu diễn một vũ điệu mê hồn nào đó, không quá lâu nhưng đủ để say lòng người...
- Tiểu Vũ, rất đẹp đúng không? - Tiểu Lam đạp chậm dần lại, cũng ngẩng đầu lên nhìn những cánh hoa đang bay lơ lửng kia.
- Ừ.
- Chỉ "ừ" thôi à?- Tiểu Lam đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, giọng nói mang đầy ý cười.
Tôi biết mình lại bị mang ra trêu chọc, liền buồn bực dùng tay nhéo vào sườn cậu ấy một cái. Cho chừa cái tội dám phá hỏng không khí lãng mạn như vậy. Thật đáng ghét!!
- Tiểu Vũ này...
- Gì?
- Hôm qua tớ vô tình xem được một bộ phim rất cảm động cũng liên quan đến hoa anh đào.
Tôi hơi bất ngờ khi nghe Tiểu Lam nói vậy, trước đây chưa bao giờ nghe nói cậu ấy thích xem phim. Vội nghiêng đầu nhìn cậu ấy từ phía sau, tò mò hỏi:
- Nội dung như thế nào?
- Kể xong cấm cậu khóc! - Tiểu Lam buông một tay ra khỏi tay nắm xe, đưa đến ý muốn ngoắc tay với tôi. Tôi bĩu môi cho là trò trẻ con liền xua tay phản đối:
- Xùy! Xùy! Ai thèm khóc!
- Được rồi! Được rồi! - Tiểu Lam không muốn tranh cãi nữa, liền hạ giọng chịu thua.
- Mau kể đi!
Tôi giãy giụa một hồi đòi cậu ấy nói ra bằng được, cảm giác được tay lái hơi loạng choạng mới ngừng lại, mà Tiểu Lam cũng biết sợ liền ngoan ngoãn hồi tưởng:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com