Chúng Ta Có Tất Cả, Nhưng Lại Không Có Nhau
https://youtu.be/TMsuP-QCEro
⸻
1. Thanh Xuân Của Chúng Ta
Peanut luôn nghĩ rằng mình là người may mắn. Cậu có một sự nghiệp mà bao người mơ ước, có danh tiếng, có những người đồng đội tuyệt vời. Và trên hết, cậu có Doran.
Họ gặp nhau lần đầu khi Doran mới chập chững bước vào đấu trường chuyên nghiệp. Cậu khi ấy vẫn còn non nớt, nhưng ánh mắt lúc nào cũng rực cháy, như thể không có gì có thể ngăn cản được. Peanut, người đã có kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, nhìn thấy chính mình trong Doran.
Thời gian trôi qua, họ dần trở nên thân thiết. Không phải kiểu bạn bè đơn thuần, mà là một sự gắn kết sâu sắc hơn thế. Họ hiểu nhau từ ánh mắt, từ những câu nói bỏ lửng, từ những đêm dài thức trắng chỉ để bàn về trận đấu.
Peanut không nhớ chính xác từ khi nào Doran đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Có thể là từ lần đầu tiên họ cùng nhau giành chiến thắng lớn, khi Doran lao vào vòng tay cậu, đôi mắt sáng rực hạnh phúc. Hoặc có thể là những lần Doran buồn bã vì thất bại, tự trách mình không đủ tốt, và Peanut chỉ biết lặng lẽ ở bên, để cậu dựa vào.
Cậu chưa từng nói ra, nhưng sâu trong lòng, cậu đã chắc chắn một điều—cậu muốn Doran ở bên mãi mãi.
Nhưng cậu đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng có những thứ chỉ cần muốn là có thể giữ được.
⸻
2. Chia Ly Không Báo Trước
Tin Doran rời đội đến với Peanut như một cú sốc.
Không có dấu hiệu gì trước đó. Không một cuộc nói chuyện nghiêm túc nào. Doran chỉ đơn giản là... đi.
Peanut đã gọi điện ngay khi nghe tin. Nhưng thay vì nghe thấy giọng nói quen thuộc, thứ cậu nhận lại chỉ là âm thanh lạnh lùng của tổng đài:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Cậu nhắn tin.
"Cậu đi thật à?"
Không có hồi âm.
"Vì sao?"
Vẫn là im lặng.
Khi họp báo chính thức diễn ra, Doran xuất hiện với một nụ cười nhạt nhòa trên môi. Cậu cảm ơn đội tuyển cũ, cảm ơn đồng đội, cảm ơn người hâm mộ. Nhưng không một lần nhắc đến Peanut.
Peanut ngồi trong phòng tập luyện, lặng lẽ nhìn màn hình. Trái tim cậu lạnh ngắt.
Tại sao Doran lại rời đi mà không nói với cậu một lời nào?
Tại sao lại khiến cậu cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ?
⸻
3. Vùi Lấp Nỗi Đau
Từ sau khi Doran rời đi, Peanut lao đầu vào luyện tập. Cậu không còn là người hay cười đùa như trước nữa. Đồng đội nhận ra sự thay đổi, nhưng không ai dám hỏi.
Cậu trở thành một tuyển thủ hoàn hảo hơn, nhưng đổi lại, trái tim cậu trống rỗng.
Mỗi khi kết thúc một trận đấu, cậu theo thói quen quay sang bên cạnh, nhưng nơi đó đã không còn ai cả. Không còn ánh mắt ấy, không còn nụ cười ấy, không còn người từng là tất cả với cậu.
Doran thực sự đã rời khỏi thế giới của cậu.
Nhưng điều khiến Peanut đau đớn nhất không phải là sự chia ly, mà là việc Doran đã chọn rời đi mà không cần cậu.
Điều đó chứng tỏ gì? Rằng cậu chưa bao giờ quan trọng với Doran như cách Doran quan trọng với cậu?
Cậu ghét cảm giác này. Cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên.
Nhưng dù có ghét đến đâu, cậu vẫn không thể ghét Doran.
Cậu chỉ có thể giả vờ rằng mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Giả vờ rằng mình đã quên.
⸻
4. Tái Ngộ Trong Định Mệnh
Cuối cùng Peanut và Doran gặp lại.
Trận đấu ngày hôm đó không chỉ đơn giản là một trận đấu thông thường. Đó là trận chung kết nơi hai đội mạnh nhất đối đầu nhau, nơi chỉ có một kẻ chiến thắng.
Khi Peanut bước lên sân khấu, ánh mắt cậu vô thức tìm kiếm. Và rồi cậu nhìn thấy Doran.
Cậu ấy đứng đó, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn ánh mắt ấy, nhưng dường như đã xa lạ hơn rất nhiều.
Ánh đèn sân khấu chói lóa, nhưng Peanut vẫn có thể nhìn thấy khoảnh khắc Doran dừng lại một giây khi ánh mắt họ giao nhau.
Có lẽ Doran cũng đang nghĩ về quá khứ.
Về những ngày tháng cùng nhau chiến đấu.
Về những lời chưa kịp nói.
Về những điều đáng lẽ đã có thể xảy ra.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai cả. Quá khứ chỉ là quá khứ, và giờ họ đang đứng ở hai chiến tuyến khác nhau.
Trận đấu bắt đầu.
Không có sự do dự, không có chần chừ. Họ lao vào nhau như hai kẻ xa lạ, như thể chưa từng có một quá khứ gắn bó đến thế.
Nhưng ngay cả khi trận đấu kết thúc, ngay cả khi Peanut giành chiến thắng, cậu vẫn không cảm thấy hạnh phúc.
Bởi vì cuối cùng, họ vẫn chỉ là những người lướt qua cuộc đời nhau.
Vẫn là câu nói ấy:
Chúng ta có tất cả, nhưng lại không có nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com