chap 12: Em sẽ buông tay
" Appa. " đứa trẻ mới hai tuổi chạy đến ôm lấy cổ ba nó.
" Cô tiên của ba đã dậy rồi sao? " Minnie bỏ chiếc cặp đắt tiền xuống đất đỡ lấy đứa bé đang níu lấy cổ của mình.
" Thơm ba nào." Đứa trẻ ngoan ngoãn chu cái môi nhỏ của mình hôn thật kêu lên hai bên má Minie.
" Ngoan quá. " Minnie cũng thơm lại cô bé.
" Somi. " người phụ nữ đeo chiếc tạp dề màu hồng caro, đứng đằng sau nghiêm giọng nói.
" Mẹ nói con chơi xong phải cất đồ chơi vào giỏ mà." Đứa trẻ trề cái môi nhỏ cúi đầu xuống ra vẻ biết lỗi. Nó bước những bước chân về chỗ vừa bày ra đống đồ chơi ít phút trước.
" Shu, em có thấy mình đang nghiêm khắc quá với con không? " Minnie chống tay đứng dậy đối diện với Shuhua. Mới đó đã hai năm trôi qua, Shuhua trước mặt cô bây giờ đã là một phụ nữ đúng nghĩa. Mới đó đã hai năm trôi qua, Shuhua trước mặt cô bây giờ đã là một phụ nữ đúng nghĩa.
Cô ấy với tay đón lấy chiếc cặp da của cô cất gọn lên giá để đồ.
" Nếu em không nghiêm khắc nó sẽ hư. Nie đó, đừng chiều con quá. " Shuhua thở dài quay người trở lại bếp. Minnie mỉm cười bước theo sau.
" Em đang nấu cái gì thế? " Minnie nhón tay bốc lấy một miếng thịt mà Shuhua vừa đổ ra đĩa.
" Rửa tay chưa mà ăn? " Shuhua tát nhẹ vào mu bàn tay của Minnie, thật là cái tính này mãi không sửa nổi. Minnie nhe răng cười trừ cho qua chuyện.
" Hôm nay em đẹp quá. " Minnie vòng ra sau bất ngờ ôm lấy Shuhua làm cô hơi giật mình.
" Này, Somi thấy bây giờ. " Shuhua gấp gáp gỡ bàn tay ra khỏi eo mình nhưng Minnie càng siết chặt lại hơn, cô tựa cằm lên vai Shuhua không cho cô ấy thoát ra.
" Con dọn xong rồi. " Somi lon ton chạy lại rồi khựng lại khi thấy ba mẹ nó đang thân mật, đứa trẻ thông minh dùng hai bàn tay nhỏ che đôi mắt quay người đi.
" Con chưa thấy gì đâu. "
" Thấy chưa em bảo mà. " Shuhua xấu hổ, hai má phiếm hồng vỗ vào vai Minnie trong khi người kia vẫn không biết xấu hổ đứng đằng sau ngửa cổ lên cười khoái trá.
Minnie đặt Somi vào trong nôi, cô nán lại một lúc xác định đứa trẻ đã ngủ mới đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa.
" Nie giúp em. " Minnie dọn dẹp bát đũa bẩn trên bàn để vào bồn rửa giúp Shuhua.
" Cảm ơn Nie, cũng khuya rồi Nie về nhà nghỉ ngơi sớm đi kẻo trễ. " Shuhua tráng xà phòng ở mấy cái bát bẩn rồi úp vào cái rổ bên cạnh.
" Shu, đến bao giờ em mới chịu qua ở chung với Nie. " Minnie tựa người vào bếp nhìn Shuhua. Shuhua dừng lại, cô thở dài quay sang Minnie.
" Chúng ta nói chuyện này sau đi. "
" Sau là bao giờ? Lần nào em cũng thoái thác. Em định kiếm lý do gì tiếp theo để trả lời những thắc mắc của con bé đây? Nó càng ngày càng lớn, và đừng nghĩ trẻ con chúng chẳng biết gì. " Minnie hơi cao giọng, cô đã mệt mỏi khi lần nào hai người họ cũng tranh cãi về vấn đề sống chung rồi.
" Minnie, em vẫn đang suy nghĩ. " Shuhua né tránh ánh mắt của Minnie.
" Em nói xem em còn muốn nghĩ, nghĩ đến bao giờ nữa? Soojin đã mất hai năm rồi, em có nhớ thương thì cậu ấy cũng không thể sống lại đâu. Somi cần một người cha, em nghĩ xem sau này con đi học bạn bè nó hỏi về ba nó, em muốn nó trả lời sao? "
Shuhua quay sang nhìn Minnie, ánh mắt tổn thương đã ngập nước. Cô vẫn đau lòng khi cái tên người ấy được ai đó vô tình nhắc đến. Nó chẳng khác gì mũi dao nhọn đâm lại vào trái tim không còn lành lặn chằng chịt những vết thương của cô. Shuhua vẫn nhớ như in cái ngày Minnie xuống Chuncheon xác nhận thi thể của Soojin.
Đó là vào một ngày trước khi cô sinh Somi không lâu. Minnie trở về với di vật và cái gật đầu xác nhận với Shuhua, lúc đó cô tưởng mình đã chết. Từ ngày Soojin mất tích cô vẫn luôn tin rằng Soojin nhất định vẫn còn sống, vẫn còn một chút niềm tin luôn nhen nhóm trong lòng cô. Thế mà tất cả mọi thứ đều tan nát theo cái sự thật phũ phàng ấy. Shuhua không chịu được đả kích quá lớn đã ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy, cô đã không dưới một lần nghĩ đến cái chết, đi theo Shuhua. Nhưngtrong những giây phút đó Minnie luôn bên cạnh kéo cô lại, nhắc cho cô nhớ cô vẫn còn Somi. Đứa trẻ không có tội, Soojin trên trời cũng không muốn nhìn thấy cô như thế. Shuhua đã cố quên đi sự thật Shuhua đã ra đi mãi mãi, hai năm qua cô gắng gượng sống vì đứa bé còn trái tim cô đã chết theo Soojin từ lâu lắm rồi.
" Nie xin lỗi. " Nie bối rối nhìn hai hàng nước mắt bắt đầu chảy ra từ khoé mắt Shuhua. Cô vội lau đi chúng rồi ôm lấy người phụ nữ kia vào lòng.
" Không, Nie nói đúng, em có làm gì thì sự thật là Soojin cũng đã mất rồi. Tương lai của Somi là điều quan trọng nhất, em không nên vì sự ích kỉ của bản thân mà ảnh hưởng đến con bé. " Shuhua khẽ thoát khỏi cái ôm đối diện với Minnie.
" Nhưng điều này là không công bằng với Nie. "
" Công bằng, rất công bằng. Nie chấp nhận hết. Chỉ cần em đồng ý, Nie hứa sẽ chăm sóc mẹ con em thật tốt. Đó là điều Nie mong mỏi suốt thời gian qua. Em cho Nie đặc ân đó nhé."
Shuhua nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt đen láy kia. Mấy năm qua không phải có Minnie bên cạnh chắc cô đã gục ngã rồi. Shuhua khẽ cười gật đầu thay cho lời đồng thuận. Minnie vui mừng một lần nữa ôm lấy cô vào lòng.
" Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều. " Cuối tuần Shuhua lái xe đưa Somi trở về Yeh gia thăm ông bà ngoại. Somi đang chơi với ông ngoại ngoài sân trong khi Shuhua đang giúp bà Yeh nấu ăn trong bếp.
" Shu à, con với con bé Minnie tiến triển đến đâu rồi? " bà Yeh vừa nhặt rau vừa hỏi.
" Mẹ à. " Shuhua muốn cắt đứt câu chuyện, lần nào về câu chuyện của hai mẹ con cũng chỉ xoay quanh vấn đề này. Bà Yeh thở dài đẩy rổ rau sang bên cạnh.
" Shu, đừng trách mẹ nhiều chuyện, nhưng mà con xem con đã là gái lỡ thì, đã có một đời chồng và một đứa con. Vậy mà mấy năm qua, con bé Minnie vẫn chẳng ngại vất vả ở bên cạnh chăm sóc cho con, con còn mong muốn gì thêm nữa, nếu cứ chần chừ chỉ e lại vuột mất cơ hội. Soojin cũng đã mất mấy năm rồi, đã đến lúc con tìm hạnh phúc mới và cho Somi một gia đình. "
" Con không nói là con không tiến đến với Minnie, nhưng con cũng cần thời gian quên đi Soojin. Nếu con đến với Minnie lúc vẫn còn yêu Soojin không phải là quá tàn nhẫn và bất công với Minnie sao ạ? "
" Nhưng con đã nghĩ bao lâu rồi, chẳng ai mãi đứng một chỗ chờ con đâu. Nếu con cứ dây dưa e là Minnie cũng sẽ tìm người khác. " bà Yeh bực mình vì sự cố chấp của con gái.
" Thực ra con định để Minnie đến rồi cùng thưa chuyện với ba mẹ. Nhưng mẹ đã hỏi đến thế rồi thì con cũng nói luôn. Chúng con định cuối năm sẽ tổ chức đám cưới. "
" Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi. " bà Yeh không giấu nổi sự vui mừng trong ánh mắt.
" Vậy cuối tuần bảo Minnie đến nhà mình ăn cơm."
" Nae. " cô trả lời, dường như tất cả mọi người đều vui vẻ với quyết định này của cô. Somi thì rất thích Minnie con bé cứ luôn mồm hỏi appa bao giờ mới ở cùng hai mẹ con, ông bà Yeh cũng rất ưng cô con rể mới này. Chắc có lẽ chỉ có mình Shuhua vẫn lăn tăn suy nghĩ về Soojin. Hoặc là chỉ mình cô nghĩ thế, không biết chừng Soojin trên trời cũng mong cô nhận lời kết hôn cùng Minnie.
Tình cảm kiếp này của Soojin em không có cơ hội báo đáp, mong rằng kiếp sau chúng ta được gặp lại em nhất định sẽ đền đáp cho Jin. Tạm biệt chồng yêu!
__________________________________________________
Tác giả : Min
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com