Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Buổi sáng thứ Tư, Lucas vẫn không đi học.
Nhưng hôm nay, cậu mang xe lăn ra ngoài — không phải để đến trường.

Cậu băng qua con đường lớn, xe cộ tấp nập, tiếng còi inh ỏi rền vang khắp không gian.
Nắng hắt lên mặt đường một màu oi bức của mùa hè.

Lucas đẩy xe mãi, đến khi dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
Trước nhà là tấm biển hiệu cũ kỹ:
“Phòng khám tâm lý tư nhân.”

Lucas đã đến đây nhiều lần. Rồi ngừng.
Sau một năm, cậu lại quay lại.

Cậu bấm chuông. Ding dong.
Cửa mở. Người hiện ra là một bác sĩ trẻ, tên Phrenia.
Cô đeo kính dày cộp, mặc áo blouse trắng, ngực áo gắn thẻ tên.

Phrenia hơi bất ngờ:

“Ahh, Lucas! Cậu bệnh nhân nhỏ của tôi à?! Sao lâu vậy không đến nữa?!”

Lucas cười gượng:

“Em nghĩ… mọi thứ đã ổn rồi. Nhưng…”

Phrenia gật nhẹ, không hỏi thêm. Cô nghiêng người, nói:

“Vào đi.”

---

Lucas ngồi xuống ghế.
Chiếc xe lăn nhỏ được đặt sang một bên.
Trước mặt cậu là Phrenia – người đã theo dõi tâm lý cho cậu suốt hai năm.
Nhưng sau đó cậu nghỉ chữa. Trong suốt một năm này chưa đến.

Phrenia lật quyển sổ cũ, trên bìa đề:
“Bệnh nhân 021 – Lucas.”
Cô đang xem lại tình hình trước kia của Lucas.

Căn phòng không thay đổi gì từ lần cuối cậu đến.
Ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa.
Yên tĩnh.

Cô nhìn cậu, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng:

“Lucas này. Từ khi em nghỉ điều trị… chuyện gì đã xảy ra?”

Lucas hơi bối rối.
Tay đan vào nhau, siết chặt.
Chân run nhẹ.

“Em… em không thể sống bình thường được nữa.”

Phrenia im lặng, tiếp tục ghi chép.

“Mọi người biết em… giả què.
Em không quan tâm người ta nghĩ gì. Nhưng chính em thì… không thể chấp nhận nổi…”

Phrenia ngẩng lên, hỏi:

“Ai là người khiến em bị lộ?”

Lucas cúi xuống:

“Một cô gái. Cô ấy có mái tóc vàng.
Cô ấy cũng ngồi xe lăn… nhưng khác em.
Cô ấy… què thật.”

Lucas bắt đầu siết chặt tay hơn, đến nỗi run lên.

“Hôm trước, cô ấy ngã. Xe hỏng. Em đã đứng lên… đỡ cô ấy.
Nhưng như thế lại làm em lộ.
Em nghĩ, cô ấy bị xúc phạm, bởi em. Em nghĩ vậy.”

Phrenia bỏ bút, ngước lên:

“Việc bị lộ — với em — có quan trọng không?”

Lucas nhìn xuống sàn.

“Không. Em không sợ bị lộ.
Nhưng… em không chấp nhận đôi chân này.
Việc em đứng lên… khiến em cảm thấy kinh khủng.”

Phrenia gật đầu.

“Vậy… cảm giác đứng lên, nó ra sao?”

Lucas thở chậm, khẽ nói:

“Nó như địa ngục.
Đôi chân ấy… không phải của em.
Nó chỉ là một bộ phận của ai đó được gắn tạm vào cơ thể.
Em không muốn nó đứng,nó… em không chấp nhận nó…”

Phrenia gật đầu, khép sổ lại.
Cô nhìn Lucas, giọng trầm hơn:

“Lucas, em đã đứng lên.
Không vì mình, mà vì một người khác — một người đang cần giúp.
Em đã làm điều mà em không làm nổi suốt ba năm, lần đầu tiên, tôi tin là vậy.”

Lucas hơi ngước nhìn cô.

“Em không cảm thấy sợ khi đỡ cô ấy. Đúng không?”

“…Dạ.”

“Vậy thì hãy bắt đầu từ đó.
Từ lần đó, em có thể bước tiếp — không vì bản thân, mà vì cô ấy, một người có hoàn cảnh khó khăn hơn em, không vì gì cả.”

Lucas khẽ gật.

“Ngày mai, nếu em đủ sức… hãy thử đi đón cô ấy đến trường, bằng đôi chân của em.
Đừng dùng xe lăn. Nhưng nếu em không chịu nổi… thì cứ ngồi.
Không sao cả. Cô tôn trọng em.”

Lucas khẽ đáp:

“Vâng…”

Phrenia tháo kính, mỉm cười.

“Buổi trị liệu kết thúc. Thứ Tư tuần sau gặp lại.
Đừng có mà trốn nữa đấy.”
Lucas tạm biệt bác sĩ, rồi cũng rời đi ngay.

---

Khi Lucas rời phòng khám thì trời đã đứng nắng.
Ánh mặt trời gắt, gió lặng.
Cậu lăn xe về phía cửa hàng tiện lợi quen thuộc, gọi một chai nước.
Bên trong có điều hòa. Chỉ cần mua một món, có thể ngồi bao lâu cũng được.

Lucas ngồi một mình, chống tay lên bàn.
Uống một ngụm nước.
Gục xuống bàn, lẩm bẩm:

“…Tôi mệt quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com