Chap 7
Trời dần tối, đồ ăn cũng dần được để lên, mọi người tập trung lại với nhau. Đỗ hà lúc này bơ đẹp lương linh dù chị có lên tiếng bắt chuyện trước. Mọi người trò chuyện rất vui vẻ với nhau, nhất là lúc ngọc thảo tỏ tình với phương anh. Phương nhi và bảo ngọc như bị chọt đúng chỗ mà cười không ngớt, kiều loan như nhìn thấy gì đó liền nói.
Kiều Loan :"mày làm gì nhìn con gái người ta dữ vậy lương linh"
Lương Linh :"à..ờ có đâu" quay mặt đi chỗ khác
Thiên Ân thấy thế liền chọc :"thích người ta thì nói luôn đi nè"
Lương Linh :"ờ..thì.." đang nói thì bị đỗ hà cướp lời
Đỗ Hà :"chúng em là bạn bè bình thường thôi ạ, các chị đừng làm khó chị lương linh" lên tiếng đính chính
Lương Linh :"..." thoáng buồn
Bảo Ngọc bắt gặp được ánh mắt đó của lương linh mà mở miệng nói thầm :"mày thích con bé đó à" (chỉ có lương linh và bảo ngọc nghe được)
Lương Linh :"ừm"
Bảo Ngọc :"con bé đấy hồi lúc thích mày đấy, nhưng giờ tao thấy con bé đó từ bỏ rồi"
Lương Linh :"tại sao?"
Bảo Ngọc :"nhìn lại mày đi, có xứng đáng để ẻm yêu mày không" lương linh lúc này im bặt, tự xem lại bản thân. Đúng là không xứng thật, chị tuy học giỏi nhưng rất ăn chơi. Còn đào hoa nữa mới đi chứ, không ai quen chị quá 1 tuần, chị đều chán rồi đá họ. Chị lên giường với nhiều người và không tôn trọng bất kì ai vì chị chẳng bỏ ai vào tầm mắt. Chị cảm thấy mình thật siêu khi quen được một người như bảo ngọc, một người học giỏi hơn chị, đáng kính hơn chị. Chị thật muốn bỏ cuộc
Bảo ngọc như hiểu được lòng chị liền nói :"này, không được bỏ cuộc đâu đấy, những thứ mình thích thì mình cứ giành giật lại thôi, không gì là không thể cả, đừng đi lại vết xe đổ của tao" động viên lương linh
Đúng rồi, chị có thể cố gắng tử tế hơn mà, không ăn chơi nữa, không đào hoa nữa, không tìm thú vui bên ngoài nữa. Chị sẽ nghiêm túc theo đuổi đỗ hà, khiến cho đỗ hà thích lại mình, rồi chị và đỗ hà sẽ yêu nhau, lúc đó sẽ chẳng có gì cản được chị. Phải cố lên thôi lương linh.
Lương Linh :"cảm ơn mày nhé" nhìn bảo ngọc
Bảo Ngọc :"bạn bè mà, đừng khách sáu thế"
Thiên Ân thấy hai người nói chuyện gì đó liền hỏi :"này hai người nói chuyện gì vui vậy, cho tui nghe với" thế là ai cũng tập trung vào đôi bạn lương linh và bảo ngọc.
Bảo Ngọc :"có nói gì đâu" biện minh
Thiên Ân :"nãy mới thấy hai bây thì thì thầm thầm với nhau mà, nói thật đi"
Bảo Ngọc :"thật sự là không có gí hết á"
Lương Linh :"đúng nha không có gì đâu"
Thiên Ân đã thấy và đánh giá :"hai bây coi chừng tao"
Lương Linh liền trả lời :"mày phải trẻ con đâu mà coi chừng"
Thiên Ân :"nay mày ngon, tao cho mày chết" kẹp cổ lương linh. Mọi người xung quanh vì lời nói của lương linh mà bật cười, có cả embe của lương linh. Chị lúc này mặc kệ thiên ân đang kẹp cổ mà say đắm nhìn đỗ hà của chị ta. Bây giờ mới để ý nha, đỗ hà cười lên đẹp thật sự, như ánh nắng ban mai chiếu vào tâm hồn trống rỗng của chị vậy. Chị thầm thề sẽ không bao giờ để gương mặt đẹp đẽ đó nhuốm màu nước mắt vì mình đâu.
Kiều Loan :"nhà mày có dàn karaoke hong vậy ngọc" khều vai chị
Bảo Ngọc :"có, mà mày định hát hả" lấy ra cho kiều loan
Kiều Loan :"hát góp vui mạy"
Bảo Ngọc :"cho bé ngọc hằng hát nữa kìa, nó hát hay lắm á"
Ngọc Hằng :"gì gọi em có gì hông" quay ngang quay ngược
Lúc này bia cũng đã dần ngấm vào người nên mọi người quẩy rất xung, những tiếng hát đi vào lòng người cũng dần xuất hiện. Kiều loan với ngọc hằng đang hát thì bị ngọc thảo và thanh thủy dành mic
Kiều Loan :"em thích hay là yêu, còn chưa biết..."
Ngọc Hằng :"thật tình em cũng thấy hay..." bị chị em guột thừa ngọc thỏ dựt mic
Ngọc Thảo say xỉn mà hát :"anh chưa yêu em anh chưa yêu em đến vậy đâu"
Thanh Thủy cũng đưa tay ra dựt mic của lona :"tại vì thích em nhiều quá nhưng em lại nói là à lôiii.."
Bảo Ngọc :"bé à, chị bị tra tấn lỗ tai rồi này"
Phương Nhi :"thôi thôi em thương" ôm bảo ngọc
Còn đỗ hà đang nói không ngớt với trịnh linh thì nghe tiếng nhạc dựt dựt, đồ hề liền đứng lên nhảy mặc kệ trịnh linh đang ú ớ. Lương linh thấy em như thế thì cứ ngồi cười ngây ngốc.
Đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm, ai trong bữa tiệc cũng say quắc cần câu, chỉ còn lương linh và phương anh vẫn giữ được một chút tỉnh táo. Lắc đầu ngán ngẩm, trước hết là dọn đống đồ ăn bừa bộn này rồi đưa mấy con người này lên phòng. Bảo ngọc và phương nhi ở chung phòng là đương nhiên rồi, chị thì lại muốn ở cùng phòng với đỗ hà. Định quay xuống hỏi ý phương anh thì phương anh lại cất tiếng lên nói.
Phương Anh :"tao ở với bé thỏ của tao nhe, mà nhà con ngọc nó có tới bốn phòng dành cho khách rồi mà, mày ở một phòng, đỗ hà ở một phòng, là ok vừa ý luôn"
Lương Linh :"nhưng..mà.." bị phương anh chặn lời
Phương Anh :"khỏi nhưng nhị gì hết, muốn ở chung phòng với con bé chứ gì"
Lương linh gật gật chiếc đầu của mình
Phương Anh :"thoải mái đi, ngày mai con bé nó cạo đầu mày thì tao không biết gì hết à" dọn dẹp đống đồ ăn
Phương Anh bỗng ngớ người nhớ lại gì đó :"ê còn con thiên ân với bé kiều loan kèm luôn ba đứa người yêu với nhau mà"
Lương Linh :"ờ ha" nhớ lại
Phương Anh :"vậy ngủ với daddy mày đi"
Lương Linh :"..." buồn ngang
Phương Anh :"hay cho thiên ân ngủ với kiều loan, thấy hai đứa đó cũng có ý với nhau" thấy lương linh gật đầu tán thành
Phương Anh :"còn mày ở chung với đỗ hà thì đừng cho làm gì con bé nhé, con bé lần này ghim mày rồi đó, theo đuổi nghiêm túc thì đừng có giẫm đạp lên sự tự trọng của người ta"
Lương Linh giật mình nói :"sao mày biết"
Phương Anh :"có gì phương anh tao không biết đâu" cười
Lương Linh thấy thế thì im lặng phụ phương anh dọn dẹp bãi chiến trường, cuối cùng là vác mấy con người đang say xỉn nằm la liệt dưới sàn. Kêu bảo ngọc dậy thử coi nó có dậy nổi hong, tưởng nó kiệt sức luôn nằm đó luôn rồi ai ngờ nó bật dậy bế phương nhi về phòng. Đỡ sức vác hai đứa nó lên, giờ tới hai mẻ bơ na nè, phương anh thì xách thiên ân lên cái một, còn chị thì chật vật đưa cái con ca sĩ này lên phòng.
Ngọc Hằng cùng hai em người yêu thì tự giác đi lên phòng để cho hai bà chị bớt khổ. Cuối cùng lương linh và phương anh cùng bế bé bot của mình lên phòng. Thế là kết thúc một ngày thật vui vẻ
_________________________
Hết òi cảm ơn đã đọc ạ🙇♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com