Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

DongHae tiến lại gần quầy rượu, mặc dù trước đó đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy HyukJae nằm gục trên quầy mặt mũi đỏ bừng, nồng nặc hơi men, anh vẫn không tránh khỏi ngạc nhiên. HyukJae rất ít để bản thân thành ra bộ dáng thế này, DongHae nhớ cái lần bọn họ gặp nhau ở Hà Lan, cậu mặc dù đã uống kha khá thế nhưng vẫn có thể đứng lại được, chưa bao giờ toàn thân mùi rượu đến cả ý thức cũng không còn..

DongHae thấy người nằm gục trên bàn, bên cạnh vẫn còn ly bia chưa cạn. Anh vừa xót xa vừa tức giận, quay sang hỏi nhân viên – Tôi là bạn cậu ấy, khi nãy có nói chuyện điện thoại với cậu...cậu ấy uống bao nhiêu rồi?

-Một ly Brandy và một ly Whisky, sau đó thì chỉ gọi bia, đã uống tầm năm ly rồi – Nhân viên quầy bar trên tay vẫn còn đang cầm một chiếc khăn lau lau chiếc ly thủy tinh

"Em không thể chỉ gọi bia hoặc rượu à, uống cả hai thứ như thế, không nói đến ngộ độc cồn, không biết đến chuyện sẽ rất dễ say sao?"- DongHae trong miệng thầm lầm bầm càu nhàu, hướng người vừa nói gật đầu tỏ ý đã biết, tiếp theo anh từ áo khoác lấy thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ – Thanh toán hết thảy cho tôi.

DongHae trả tiền xong thì khoác vai đỡ người ra xe. HyukJae hoàn toàn không biết đem sức nặng cơ thể ngã lên anh. Bản thân mình bị mang vác đi đâu cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ thấy khi di chuyển bụng ngập đầy cồn, vừa mới ra lề đường liền chạy đến một gốc cây, chống tay nôn ra liên tục.

HyukJae cảm giác đầu rất đau, bao tử đảo lộn, chân tay rệu rã, lúc cậu nôn có người ở phía sau vuốt lưng cho cậu, nhưng cậu lại không nhìn thấy mặt người kia, chỉ gật gù nói với người đó tiếng cám ơn. DongHae biết rõ cảm giác chếch choáng khi say khó chịu nhường nào, anh chờ cậu nôn xong liền lấy khăn tay lau miệng cho cậu, rồi trực tiếp đặt cậu vào ghế sau chở về nhà.

Cả một chặng đường dài từ quán bar về nhà, HyukJae ở ghế sau nằm yên ngủ say như chết, DongHae cũng nghĩ cậu thuộc dạng người khi say sẽ vô cùng ngoan ngoãn, chỉ là không ngờ, đến khi đặt được HyukJae lên ghế sofa phòng khách, cơn ác mộng của anh mới thật sự bắt đầu.

DongHae cởi áo khoác ngoài cho cả hai, tiện tay ném luôn lên sofa, sau đó mới đi vào phòng vệ sinh lấy nước nóng ra lau mình cho cậu, đến khi anh bê thau nước đi ra, HyukJae lại không còn ngồi ở sofa nữa. DongHae ngạc nhiên đặt thau nước xuống, mới ngồi đó đã chạy đâu rồi, nhìn trái nhìn phải trong khắp phòng cũng không có, anh đành thở dài, chạy đi phòng khác kiếm.

Lúc nhìn thấy HyukJae, DongHae cũng không thể tin vào mắt mình, hóa ra một người say rượu ngoài cái kiểu ngoan ngoãn thì còn một kiểu khác, chính là đại náo cho tan nhà. HyukJae hiện ở phòng làm việc của anh, đem tất cả giấy tờ hồ sơ trong túi xách anh đổ hết ra bàn, không những thế còn hồn nhiên ngồi gấp thành máy bay giấy nhiệt tình phóng khắp phòng.

Quậy chưa đủ, trong lúc anh thu dọn hồ sơ rồi cất ngăn nắp, HyukJae đã chạy vào nhà bếp, đem tất cả nguyên liệu sống trong tủ lạnh ra ngoài, một tay cầm dao quờ quạng nói cậu đói rồi, muốn nấu thức ăn. DongHae tiếp theo một trận căng thẳng đầu óc khi nhìn thấy cảnh HyukJae một dao cắt bay đầu mấy củ cà rốt. Anh ngay lập tức trái tim nhảy dựng, không những đem dao trong tay cậu đoạt đi, còn cẩn thận đem hết dụng cụ có tính sát thương cao trong nhà bỏ vào ngăn kéo khóa lại, thật may đó chỉ là mấy củ cà rốt, nếu là động vật sống như cá, mực thì không biết còn trông kinh dị đến cỡ nào.

DongHae trán đã đổ đầy mồ hôi, khó khăn lắm mới giữ được cậu không chạy loạn mà ngồi yên ở sofa. HyukJae nhìn anh nhíu mày, vẻ mặt nhìn anh khó chịu không bằng lòng, cậu rõ ràng một bộ dạng vẫn chơi chưa đủ.

DongHae mặc kệ gương mặt nhăn nhó của HyukJae, anh cởi áo cho cậu, một tay giữ người một tay cầm khăn lau sơ cơ thể đầy mùi rượu của HyukJae. Cậu dùng dằng khỏi tay anh mãi, thế nhưng không chống lại được lực của anh, sau một hồi chịu yên ổn lại hướng DongHae đòi hỏi – Nước...Khát nước ....muốn uống nước...

DongHae gật đầu, tuy nhiên vẫn chuyên tâm lau sạch cơ thể cậu – Được rồi, anh biết rồi! Em đợi một chút, anh lau xong sẽ lấy nước cho em.

-Nước...muốn uống nước...muốn bây giờ cơ...nước nước nước...uống nước...- HyukJae mới yên một chốc thì bây giờ lại náo loạn hơn. Cậu thậm chí không để anh lau cơ thể, tay cậu giật lấy khăn anh đang lau ném xuống sàn, còn nằng nặc lăn lộn rấm rứt như bị ăn ăn hiếp - ...muốn uống nước...khát nước mà...đi lấy nước...đi lấy nước...

-Được rồi được rồi, đi lấy nước, anh đi lấy nước cho em, em đừng phá nữa – DongHae thở dài nương theo ý cậu, quả là không thể nói phải trái với một người say mà. Anh đem khăn dưới sàn nhặt lên rồi bỏ vào thau nước ấm, nhưng mà còn chưa kịp đi vào nhà bếp thì cổ đã bị ghì lấy một cách bất ngờ, vòng tay trắng nõn mát lạnh siết lấy anh – Mang em theo nữa...muốn cùng anh đi lấy nước...

DongHae đảo mắt nhìn trần nhà, đây là cái thể loại say rượu gì mà đáng sợ như vậy chứ. Chẳng phải trong mấy tiểu thuyết đam mỹ đều nói khi say người ta thường ngoan ngoãn bất thường sao? Thật đúng là lừa người khác mà. Anh hít một hơi thở dài, chần chừ thêm một lúc, rồi vỗ nhẹ vào tay cậu khuyên nhủ thêm lần nữa – Ngoan, ngồi ở đây chờ, để anh đi lấy nước cho em được không?

Lúc này HyukJae chợt im lặng, tuy nhiên vòng tay siết chặt cổ DongHae vẫn không có dấu hiệu buông ra. Cậu dán cả cơ thể lên lưng anh, mặt cúi gằm tựa vào phía sau cổ của DongHae. HyukJae cảm thấy mình sắp sửa bị bỏ rơi rồi, cậu đem giọng nói vừa lè nhè vừa run rẩy cất lên – Không muốn, không muốn... mang em theo đi mà...mang em theo đi mà...

Anh nhìn thấy HyukJae co người ngồi không ngừng run rẩy phía sau lưng mình lại đau lòng, thôi vậy, cậu muốn mang thì mang, anh cũng không phải cõng không nỗi HyukJae – Được được được, anh chịu thua em, anh mang em theo, mang em theo là được chứ gì...Cổ tay nhớ phải ôm cho chặt đừng để ngã giữa đường biết chưa...

HyukJae nở nụ cười ngu ngơ, gật đầu liên tục, đôi tay nghe lời siết chặt lấy DongHae, reo vui như trẻ nhỏ để anh cõng cậu vào bếp – Đi thôi, đi thôi...chúng ta đi lấy nước...

Đến nơi, DongHae đặt cậu ngồi trên bàn, cẩn thận lấy nước đem qua đút cho cậu. HyukJae uống nước xong, lại từ trong bếp nhìn thấy tủ rượu trưng bày của DongHae, lập tức ánh mắt sáng ngời lên lại tinh thần quậy phá – Có rượu...có rượu kìa...chúng ta uống tiếp đi...uống thêm một chai...không phải, là uống hết một chai nữa...

-Còn muốn uống! Mới uống có hai ly rượu với năm ly bia mà em đã náo đến cỡ này, anh để em uống thêm một chai nữa thì em còn làm ra hành động quái dị cỡ nào hả? – DongHae oán hận nói, HyukJae thì cứ như trẻ nhỏ đòi đồ chơi, làm ra vẻ mặt vô cùng đáng yêu – Muốn uống...một chai thôi...một chai thôi mà...

-Không được! Nhất định không được! Một giọt cũng không cho uống! – Phản ứng của DongHae nhất thời khiến cho HyukJae hoảng sợ ra mặt. HyukJae ban đầu chỉ hơi bị động chớp chớp đôi mắt, sau đó dường như càng chớp mắt càng đỏ, đột nhiên co thành một khối bắt đầu rơi nước mắt.

DongHae não bộ thật sự muốn nổ tung rồi, khi không lại tự đặt bản thân vào cái tình huống nghiệt ngã này. Hai mắt HyukJae chảy đầy lệ, oan ức nhìn DongHae nức nở – Đến cả anh cũng mắng em...trước đây hắn mắng em...DongHae cũng mắng em...bây giờ đến cả anh cũng mắng em...các người đều là người xấu, vì sao ai cũng muốn trút giận lên đầu của tôi vậy?

DongHae bất đắc dĩ nghẹn lời, từ "hắn" chắc là ám chỉ SiWon, anh có thể tạm hiểu được. Nhưng mà cả tiếng "DongHae" lẫn tiếng "anh" ở phía sau, là đều ám chỉ anh cả ư? DongHae hoang mang cực kỳ, anh nhẹ nhàng thở ra tiến gần lại HyukJae dò hỏi – Theo lời em nói, thì anh không phải LeeDongHae chồng của em?

HyukJae vẫn bảo trì tư thế ôm gối, cúi mặt lắc đầu - Không phải!

-Không phải? Vậy em nói cho anh biết trước mặt em đang là ai? Là ai hả? - DongHae phì cười, ngực trái không tự giác có tiếng thủy tinh vỡ. Anh đeo lên mình một bộ mặt không tài nào tin nổi, vợ mình uống say đến độ không nhìn ra mặt chồng luôn rồi

-Không phải DongHae, không thể nào được...DongHae anh ấy không biết tôi ở đâu...DongHae anh ấy...anh ấy không biết tôi bỏ đi...- HyukJae vẫn không nhìn anh, mặt vẫn úp vào đầu gối ấm ức - ...DongHae, anh ấy giận rồi...cho dù có biết tôi đi...anh ấy cũng không đi tìm đâu...

DongHae lúc này hiểu rõ được tình hình, một mặt vừa thương xót một mặt lại hơi tức giận, vợ không nhận ra anh cũng không sao, nhưng đã không nhìn ra anh còn có thể cùng anh nũng nịu, quậy phá, thế này lại là một vấn đề khác

DongHae tay chống hông, cảm thấy mình cứ như một giáo viên đang răn đe học sinh của mình – Em có vẻ hiểu khá rõ về anh nhỉ?

HyukJae lần này đem mặt mũi tèm lem ngẩng lên, ánh mắt vẫn mơ màng đọng nước, miệng lại cười khì khì – Tôi nói cho anh biết...DongHae...DongHae anh ấy rất yêu tôi...chỉ là, chỉ là tôi làm anh ấy tức giận...cho nên, cho nên anh ấy mới không đi tìm tôi nữa...

- Em có say cũng say có logic một chút được không? Anh mà không đi tìm em thì lúc nãy ai là người vác em về nhà, chưa nói đến còn phải dọn dẹp mấy vụ "quậy phá" của em, hiện tại là ai đang ở trước mặt em nói chuyện hả? - DongHae chán nản lắc đầu kiềm chế. Tuy ngoài miệng trách cứ như vậy, nhưng bên trong lại tự thay HyukJae biện minh, chắc là do đèn bếp không mở, không gian có chút tối nên HyukJae mới không rõ mặt anh.

HyukJae nheo mắt nhìn, chỉ thấy loáng thoáng một thân ảnh rộng lớn bao quanh bởi bóng tối – DongHae? Anh là DongHae sao?

-Đúng vậy!

HyukJae cười một tràng vô cùng vui vẻ lại thê lương – Anh làm sao mà là DongHae được...nhìn không giống chút nào...Anh là ai...anh có nhìn thấy DongHae ở đâu không...tôi muốn tìm anh ấy...anh ấy nhất định giận tôi rồi...nhất định là không muốn nhìn tôi nữa...tôi muốn xin lỗi anh ấy...

-Tại sao anh lại không muốn nhìn em nữa?...Còn nữa, vì sao phải xin lỗi anh?

HyukJae nghiêng nghiêng ngả ngả cười, sau đó lại lập tức khóc – Anh nói xem...tôi đánh anh ấy...anh ấy tốt với tôi như vậy, tôi lại đánh anh ấy...anh ấy quan tâm tôi nhiều như thế...sao tôi có thể...sao tôi lại có thể...

DongHae không nghe nổi nữa, anh nhất định bế HyukJae lên, trực tiếp ôm lấy người vợ đã say đến không còn biết trời đất này của mình ra ngoài phòng khách, nếu ở nơi mà ánh sáng đầy đủ còn không thể nhận ra anh, thì thật đáng thương cho anh, anh cưới nhầm phải một người vợ vô lương tâm rồi

Trên đường từ nhà bếp đến phòng khách, HyukJae ôm chặt lấy DongHae úp mặt vào hõm vai anh miệng vẫn không ngừng hối lỗi – Tôi năn nỉ anh...anh nói...anh nói cho tôi biết đi...DongHae đi đâu rồi...Anh bảo anh ấy đừng đi, quay lại đi có được không?...Tôi nhận lỗi, là tôi sai rồi, anh bảo anh ấy đừng bỏ đi mà...

Ra đến phòng khách, DongHae không buông HyukJae xuống, cứ trực tiếp ôm cậu ngồi lên ghế sofa, để cho cậu trong lòng mình phát tiết. Đợi đến khi tiếng khóc giảm đi cậu bình tĩnh lại anh mới lên tiếng – Thế nào rồi, rốt cuộc em đã tỉnh hay chưa?...Lần này mà em còn không nhận ra anh nữa thì anh sẽ giận thật đấy!

-DongHae?

-Nhận ra rồi sao?...Cuối cùng cũng nhìn ra chồng em rồi hả? Em xem có ai vô tâm như em không? Say đến nổi chồng mình cũng nhận không ra – DongHae giọng điệu đầy trêu chọc mỉa mai, HyukJae hai tay chống tại ngực anh, chớp chớp mắt quan sát – Em nhìn kỹ xem, anh là ai? Có phải là LeeDongHae chồng của em không?

-DongHae..Thật sự là anh? – HyukJae có phần không tin, hai tay lần này còn áp lên mặt anh kiểm chứng. DongHae liền bị hành động của cậu chọc cười, anh gật đầu xác nhận – Ừ! Là anh.

-DongHae xin lỗi...xin lỗi anh...em sai rồi...- HyukJae tựa như một đứa trẻ thành thật nhận lỗi cầu mong tha thứ, cả người cậu lúc nhận ra DongHae lập tức ôm chầm lấy anh không buông - ...anh đừng đi...đừng giận có được không...?

-Được rồi, đừng khóc...em nói xem nãy giờ em hết cười rồi khóc bao nhiêu lần rồi...- DongHae thấy cả mặt HyukJae đều hồng, hơi thở đứt khoảng cực kỳ đáng thương, anh đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng trần của cậu vỗ về - Đừng khóc nữa, anh làm sao giận em cơ chứ...chồng em thương em như vậy, sao có thể vì bị tát một cái mà giận em...

-Anh...anh sau khi...sau khi...liền bỏ đi...đến mặt cũng không cho em chạm vào...em biết anh nhất định đau lắm...em thấy anh ra khỏi phòng, em muốn chạy theo lại không có can đảm...em ở trong phòng chờ anh rất lâu...nhưng mà anh không có trở vào...

HyukJae thanh âm run rẩy nói rất nhiều, đem hết những lời khó chịu chất chứa trong lòng nói ra hết. Cậu không muốn DongHae vì chuyện này không vui, càng không muốn anh vì chuyện này mà giận cậu. Lời nói của một người say có lẽ không rõ ràng mạch lạc, nhưng DongHae cảm nhận được, những lời nói kia hoàn toàn xuất phát từ tâm của HyukJae

Anh nhìn ra bản thân cũng có một phần lỗi trong chuyện này. Đáng ra bản thân anh không nên thúc ép cậu, đáng ra không nên bỏ đi, càng không nên để cậu lại một mình. Anh biết HyukJae đã vô cùng tổn thương ở mối quan hệ với SiWon, cho nên anh càng phải bảo bọc, yêu thương cậu nhiều hơn, cho cậu được cái cảm giác an toàn tuyệt đối.

-Anh biết rồi, xin lỗi em, khi nãy là anh nóng giận, đáng ra anh không nên bỏ đi, không nên để em trong phòng một mình...đừng giận anh có được không? – Nghe anh nói, HyukJae càng ôm chặt DongHae gật đầu lia lịa, bức bối trong lòng thành công được giải tỏa.

DongHae xoay đầu hôn má HyukJae, cảm thấy cậu hình như tâm tình khá lên không ít. Anh thở ra, xem như chuyện say rượu lần này cũng không phải là không thu được chút lợi ích nào. DongHae ôm HyukJae thêm một lúc, sau đó lại cảm thấy cả hai không thể cứ bảo trì cái tư thế này cả đêm, đành ho khan lên tiếng – Được rồi, để anh thay y phục cho em, rồi chúng ta trở về phòng ngủ.

Nhưng mà HyukJae lúc này không có trả lời anh, bỗng nhiên trực giác mách bảo có điều gì đó không ổn. DongHae đẩy đẩy cậu, sau đó lại vô cùng câm nín nhìn lên trần nhà – Không phải chứ! Em thật sự ngủ rồi, có thể thật sự ngủ mất luôn rồi.

DongHae lần nữa chật vật bế HyukJae về phòng, đặt cậu lên giường rồi thay y phục cho cậu, sau đó điều chỉnh tư thế nằm thoải mái. Sau khi thay xong y phục cũng trèo lên giường ôm lấy cậu, anh cam đoan tương lai sẽ thực hiện biện pháp hạn chế cho HyukJae chạm đến đồ uống có cồn, một đêm này so với một tháng làm việc tăng ca còn muốn mệt hơn, anh trải qua một lần, liền không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Hai người lúc lên được giường thì trời cũng gần sáng, DongHae ôm cậu trong lòng, dứt khoác nhắn một tin thông báo trợ lý rằng mai anh cùng cậu sẽ gặp đối tác bên ngoài, mọi chuyện ở công ty tự bọn họ sắp xếp. Nhắn xong anh liền thở dài, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com