Chương 5
A/N: Chào buổi sáng nha cả nhà!!!! <3. Từ hôm qua đến nay xem phim yaoi và mình thấy mình mới thành con hủ thật sự. KAWAIIIIII
"Hattori, dậy ngay cho tôi!" Kaito hét lớn, sáng rồi mà chưa có ai đến mở khoá để cho họ đi (làm gì thì cả nhà biết), và bụng Kaito đang sôi òng ọc.
"Có chuyện gì?" Hattori rụi mắt và ngồi dậy
"Tôi có linh cảm xấu. Bây giờ rồi mà chưa có ai cho chúng ta ra ngoài!" Kaito nói
"Cái gì?!" Hattori bật dậy và chạy đến chỗ cửa sổ. Chuyện này đã sảy ra lúc trước có một lần và nó làm cậu sợ hãi
"Chuyện gì vậy?" Kaito nói,trong lòng như lửa đốt. Sao thế này?
"Nếu như vậy thì..." Hattori thở dài và chỉ Kaito ra cưa sổ.
Anh nhìn xuống và thấy...
ma cà rồng và chó sói?
À không, người sói mới đúng chứ nhỉ
"Chuyện gì-"
"Thỉnh thoảng mới sảy ra, chắc bọn Người Sói đã giết chết một con ma cà rồng... bọn chúng sẽ bị trừng trị"
"Vậy tại sao khi chúng ta giết bọn chúng, chúng ta chỉ bị nhốt. Chúng ta đã giết hơi nhiều rồi mà."
"Vì Hắn không nỡ giết con người..."
"Vậy à..."
"Suỵt, sắp bắt đầu. Nếu chúng ta để cho bọn Sói kia phát hiện ra, sẽ khó để giữ được mạng."
"Nhưng mùi hương..."
"Suỵt..." Hattori đưa tay lên môi và suỵt Kaito.
"Các người lại đến đây làm gì?" Giọng siêu lạnh lùng của người đó vang lên. Giọng nói chứa đầy nỗi đau và nhiều nhất... hận thù.
"Chúng tôi đến đây để xin lỗi..." Con sói màu xám nói
"Ha... xin lỗi! Hàng ngàn năm này rồi bây giờ các ngươi mới vác mặt xin lỗi! Xin lỗi có giải quyết được gì không?! Liệu một lời xin lỗi có làm cho họ sống lại được không?!!! " Hắn hét
"Dù sao thì đó cũng là lỗi của Vua chúng tôi. Nhưng bây giờ Ngài đã không còn, chúng tôi cũng biết lỗi-" Con sói ấy bị Hắn chen ngang
"TA KHÔNG CẦN BIẾT! CÁC NGƯƠI ĐÃ DÁM VÁC MẶT TỚI ĐÂY THÌ SẼ CHẾT!"
Shinichi hét lớn. Lần đầu tiên Kaito thấy anh hét như vậy và nó làm cho Kaito sợ hãi.
"Ha! Chúng tôi định làm hoà nhưng ngài đây không muốn. Chỉ vì hận thù của bản thân mà không nghĩ đến hậu quả mà những con ma cà rồng khác phải trả sao?" Con sói màu xám nhếch mép cười chế nhạo. Sao Kaito ghét nó thế không biết.
Lúc ấy, Shinichi như bừng tỉnh khỏi một cơn ác mộng.
"Các...các ngươi nói đúng. Ta sẽ xuy nghĩ về điều này..."
"Ngài..." Ran nói nhưng Shinichi đã giơ tay làm cho cô im lặng
"Chúng tôi sẽ cho ngài 1 tháng để trả lời. 1 tháng sau, ngày này, giờ này, một mình ngài với một mình tôi và chúng ta chắc sẽ nhận được câu trả lời"
"Chúng tôi sẽ không để cho Ngài đi một mình đâu!" Hakuba nói một cách lạnh lùng như băng. Hattori đỏ mặt
"Đừng! Ta chấp thuận!" Shinichi nói
"Ngài-" Ran nói nhưng bị con sói cắt lời
"Được! Chúng tôi sẽ chờ ngài!"
***
"Shinichi, cậu không thể đi!" Ran nói và đặt tay lên vai anh. Anh dừng lại. May mắn thay không có tên lính gác hay hầu nào xung quanh
"Tôi sẽ làm những gì cần phải làm..." Shinichi nói rồi chạy mất.
"Shinichi..."
***
"Xin lỗi hai người" Bây giờ đã là 12h trưa, họ không được ăn sáng nhưng được ăn một bữa trưa to hơn mọi lần.
"OA! Ngon quá!" Kaito hét và ngồi xuống
"Để tôi mang món cuối ra!" Kazuha nói rồi đi, khoảng 2 giây sau quay lại và...
"CÁ!!!!!!" Kaito hét inh ỏi
"Này đừng nói với tôi là cậu sợ cá nha!" Kazuha và Hattori nói cùng một lúc và quay sang nhìn nhau cười.
"Cá...cá..." Kaito sợ xanh mặt
"Có gì mà ầm ỹ thế?" Shinichi từ cửa bước vào một cách lộng lẫy làm Kaito đỏ mặt
"Dạ thưa Ngài, Kaito đây sợ cá ạ..." Kazuha cười
Rồi tui sẽ cho bà biết tay! Kaito tự nhủ
"Sợ cá...? HÁ HÁ HÁ HÁ!" Shinichi lăn ra đất cười, làm cho cả 3 rất sốc, đặc biệt là Kazuha. Đối với Kaito thì, tim đập loạn xạ.
"À xin lỗi" Shinichi đứng dậy và lau nước mắt
"Hihi" Cô gái cười rồi bê đĩa thức ăn đi
"Thôi, tôi đi trước" Shinichi nói rồi biến mất
"Há há há!" Thôi chết, Kaito quên là còn ông tướng này ở đây
***
"HAI ANH ĐI CHƠI VỚI EM!!!!" Nó hét
"Anh mệt quá! Không đi đâu!" Kaito thở dài
"Thôi anh đi cũng được" Hattori nói và bị Conan kéo đi ngay.
"Thế thì mình đi tham quan cũng được" Anh nói một mình và đứng dậy.
Anh đi một vòng quanh lâu đài làm chân anh mệt mỏi.
"To quá..." Anh kêu
Nhưng chỉ có một phòng anh chưa vào... căn phòng ở cuối hành lang mà anh đang đi.
Anh bước lại gần. Liệu có nguy hiểm không nhỉ? Anh tiến gần và gõ vào cánh cửa. Không ai trả lời. Anh đẩy cửa vào và rất ngạc nhiên khi thấy một cái thư viện toàn sách là sách. Hàng trăm nghìn cuốn. Anh bước vào và đi xung quanh. Vì không phải là loại mọt sách nên anh cũng không thấy hứng thú với ý định đọc những cuốn này. Anh đi đến cuối căn phòng rộng lớn này là một giá sách bằng vàng. Không lạ gì cho đọc giả, giá sách toàn là:
Sherlock Holmes
(au: Cười khổ. Anh Shin làm ma cà rồng cũng có khác chi đâu trời ==')
Anh giơ tay và lấy một quyển. Dài quá làm anh chán ngắt. Đọc được vài câu, anh ngáp dài và gập cuốn sách lại. Nhưng bìa đẹp hihi
"Liệu thư viện này là của ai nhỉ..." Anh tự hỏi và cùng lúc, anh nghe thấy cánh cửa bật mở và một luồng gió lạnh thổi vào làm anh lạnh sống lưng.
Anh cảm thấy cuốn sách bị giật khỏi tay mình và nhìn thấy hắn bỏ quyển sách lại chỗ cũ.
"Làm ơn đừng động vào chúng. Ngươi có thể đọc những cuốn khác nhưng đừng chạm vào những cuốn này." Giọng nhẹ nhàng của hắn vang lên làm Kaito mê mẩn.
"Được..." Anh ngượng ngùng...
A/N: Au viết xong từ sáng nhưng giờ mới đăng hê hê. Mải coi phim ý mà.
1066
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com