Chương 13
Lúc về đến nhà, từ ngoài cửa đã nghe tiếng nói rom rả. Cô vừa bước vào nhà, Kiến Văn từ trong lòng bà ngoại chạy tới ôm cô. Cô mỉm cười ôn nhu xoa đầu nó, dịu dàng hỏi:
- Sao, hôm nay đi chơi có vui hay không?
- Dạ, vui lắm ạ. Cô út đưa con đi rất nhiều nơi, còn mua rất nhiều thứ thú vị cho con nữa.
Minh Hy phía sau nghe thế cũng phụ hạo lên tiếng:
- Đúng vậy, Kiến Văn rất ngoan, chị dâu không cần lo lắng.
Hai từ " chị dâu" này chẳng biết có cái quyền năng gì mà làm cho ai nghe thấy cũng cười híp mắt, dĩ nhiên hai ông bà ngoại cũng như vậy. Thật ra Giải Tư nghĩ kêu một tiếng " chị" là được lắm rồi đâu cần phải thêm từ " dâu" làm chi thật phiền phức. Cô dẫn Kiến Văn đi vào tiếng chuông cửa phía sau vang lên, Giải Tư còn chưa kịp phản ứng thì Minh Hy đã nhanh tay lẹ chân vừa nói vừa mở cửa tự nhiên chẳng khác gì nhà của mình:
- Là anh hai của em đến đó.
Cánh cửa mở ra, thân hình không thể nào quen thuộc hơn nữa dần đứng trước mặt cô tươi cười, Giải Tư lại được thầm châm biếm " Bộ tưởng mình là nam chính trong mấy phim thần tượng nụ cười tỏa nắng khiến thiếu nữa đỗ rầm rầm không biết?" Cô khoanh tay sắc mặt cực kỳ không tốt đứng đó nhìn Minh Hoàng nói cười vui vẻ với Kiến Văn, còn Minh Hy thì lại hợp gu mà tán gẫu không ngớt với ba mẹ cô, người nào người nấy cười không khép nỗi hàm, cô tự hỏi rốt cuộc đây là nhà cô hay à nhà hai người họ đây. Cô dọn về đây chính là muốn cho Kiến Văn có được thêm nhiều tình thương từ ông bà ngoại, thật ra nhiều qua cô cũng tích lũy được kha khá bất động sản bên ngoài, một vài căn hộ cho thuê và cũng có hai miếng đất có giá trị, với nhiều đó thôi cũng đủ khiến cho cô và Kiến Văn sống thoải mái, nhưng cô chịu nghỉ việc và quản lý lại cửa hàng bánh một phần là vì cô cũng có niềm yêu thích nó, nhưng với tình hình trước mắt, nếu sự tình cứ tiếp diễn mãi như vậy cuộc sống yên ổn lâu dài của cô ở trong nước mà cô mong muốn lúc đầu đâu còn nữa. Câu nói của cô khiến một người chấn động, mỗi người một khuôn mặt trạng thái ngạc nhiên hoàn toàn khác nhau:
- Ba mẹ, con quyết định đưa Kiến Văn dọn ra ngoài sống.
Mọi người nhìn cô, cô cũng nhìn mọi người, nhưng điều cô không tưởng chính là sau đó ai nấy đều quay lại công việc của mình, nói chuyện rom rả. Ngay lúc này cô cảm thấy mình quyết định như vậy rất đúng đắn, từ bao giờ mà lời nói của cô đã không còn trọng lượng như vậy, chính là sự xuất hiện của ai kia đã tẩy não tất cả người nhà cô, nay còn xuất hiện thêm viện binh nữa chứ. Giải Tư hít thở thật sâu, cố gắng nở nụ cười nói thêm một lần nữa:
- Ba mẹ, con nói sự thật, con muốn dọn ra ngoài.
Co nhấn mạnh năm chữ cuối để mọi người nghe rõ. Mẹ cô bà Bùi lúc này thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ, nghiêm túc mà nói:
- Được, con muốn dọn đi đâu cũng được nhưng Kiến Văn phải ở lại?
- Dựa vào đâu chứ?
Đúng vậy dựa vào đâu, đâu phải bà không biết Kiến Văn đối với cô quan trọng ra sao?
- Dựa vào mẹ là mẹ của con, bà ngoại của tiểu Văn.
- Mẹ thật vô lý, lúc trước khi con quyết định đưa Kiến Văn đi Thụy Sỹ, mẹ cũng không phản đối, bây giờ tại sao chứ? Chẳng phải con vẫn ở trong nước, mẹ muốn gặp là gặp có gì khó khăn.
Bà Bùi như bốc hỏa, cha cô cũng đi đến bên canh khuyên nhủ vài câu, Minh Hy cũng khuyên can, chỉ có anh vẫn im lặng ngồi đó ôm Kiến Văn đang nhìn mọi người trong nhà. Trong lòng anh rất rõ, cô chính là muốn trốn anh.
- Con đừng tưởng mẹ không biết, con chính là không muốn Kiến Văn gần gũi cha nó, gặp cha nó, sao con có thể vô lương tâm vậy hả Giải Tư?
" vô lương tâm sao?" nếu cô thật sự vô lương tâm đã mãi mãi ở bên Thụy Sỹ, là vì cô nghĩ cho ông bà tuổi cao cần người chăm sóc, cần con cháu bên canh, nếu cô vô lương tâm lúc Kiến Văn gặp lại cha nó đã xách nó đi về Thụy Sỹ rồi, nếu cô vô lương tâm thì còn để cho thằng bé gọi anh một tiếng " ba" sao? Cô rất ít khi rơi lệ, nhưng lúc này cũng không ngăn được đôi mắt ận nước, cô nhanh tay lau đi quyết không để nó rơi xuống.
- Đúng vậy, con chính là vô tâm như vậy đấy. Từ lúc anh ta xuất hiện con lúc nào cũng lo sợ một ngày nào đó Kiến Văn sẽ bên cạnh ba nó, từ lúc anh ta xuất hiện cái nhà có còn để tâm đến lời con nói hay không, từ lúc anh ta xuất hiện con chưa ngày nào ngủ ngon. Con đây chỉ có Kiến Văn, mẹ cũng rất hiểu tại sao mà? Nhưng anh ta thì khác, anh ta không có con, không có Kiến Văn anh ta vẫn có thể tìm người phụ nữ khác sinh cho ta một đứa, hai đứa, ngay cả một đội bóng cũng không thành vấn đề...
Cái tát đau điếng rơi xuống gương mặt giận giữ đã ửng hồng của cô, mọi người xung quanh điều giật mình, không ai ngăn kịp. Bà Bùi nước mặt cũng lã chã rơi đầy mặt, bà khàn khàn nói:
- Nói đủ chưa?
- Chưa... Con không tin vào hôn nhân cũng từ hai người mà ra thôi.
Nói xong cô quay người bỏ đi. Năm ngón tay dần hiện rõ lên mặt cô, nhưng thứ cô đau đớn nhất chính là nỗi đau trong tim cô. Đây là cái tát đầu tiên suốt ba mươi mấy năm qua, dù lúc trước cô có quậy phá, làm theo ý mình như thế nào mẹ cô vẫn chưa từng đánh cô. Vậy mà hôm nay vì những người mới quen biết lại đánh cô, cô cười, vừa đi vừa cười như vậy, giọng cười càng lúc càng lớn khiến mọi người xung quanh đều quay lại nhìn cô. Nước mặt cũng không ngăn nỗi nữa cứ thế tuôn theo từng tiếng cười của cô.
Trong nhà cô lúc này cũng chả tốt hơn chút nào, mẹ ngồi sụp xuống ghế che mặt khóc nức nở, bà cô sắc mặt tối sầm, vỗ vỗ lưng bà, giọng bà run run:
- Tôi... không kiềm... được, tôi... không cố ý......
- Được rồi, tối biết bà không cố ý, đánh cũng đánh rồi, đừng khóc nữa.
Như châm thêm dầu vào lửa bà Bùi càng gào to hơn, ông Bùi càng khẳng định mình hoàn toàn không có khả năng an ủi người khác nên tốt nhất là im lặng vỗ lưng bà ngồi nghe bà khóc. Minh Hoàng sau khi thấy cô rời khỏi liền đưa Kiến Văn lại cho Minh Hy, anh nhìn cậu bé, nó mạnh mẽ y hệt như Giải Tư vậy, đôi mắt đã đầy nước nhưng lại cố gắng không để rơi nước mắt, không gào khóc gì cả chỉ lặng lẽ ngồi trong lòng Minh Hy. Anh xoa đầu nó rồi lập tức đuổi theo cô. Minh Hy an ủi cậu bé:
- Không sao, ba con đã đuổi theo mẹ con rồi, Kiến Văn đừng lo nhé.
- Tại sao mẹ lại không thích ba?
- Chắc là mẹ con có lý do gì đó?- Minh Hy nhìn ra phía cửa nơi có hai người vừa rời khỏi, cô không nghĩ mọi chuyện lại rắc rối như vậy, chị ta dường như có điều gì đó không thể nói, một nút thắt không gỡ bỏ được, nếu mãi như vậy thì anh cô phải đợi đến bao lâu đây.
Cô đi không xa, vừa ra khỏi thang máy đã thấy cô lững thững đi trên con đường dài, anh lặng lẽ đi phía sau cô, bởi anh biết giờ phút này cô cần sự tĩnh lặng, cần bình tâm lại. Không biết đi bao lâu cho đến khi trước mặt anh là cửa tiệm quen thuộc. Cô bước vào mở đèn, đi thẳng vào bếp, lấy nguyên liệu ra bắt đầu làm bánh. Những lúc mệt mỏi muôn phiền cô điều sẽ làm bánh bởi vì sự kiên nhẫn tỉ mĩ trong từng giai đoạn làm cho cô tập trung, khiến cô có thể bình tâm mà suy nghĩ lại mọi chuyện. Giải Tư tập trung cao độ trong từng giai đoạn, cô biết anh đi theo cô, cũng biết anh luôn ở phía sau dõi theo cô, giờ đây anh cũng có mặt trong căn bếp này nhưng cô không bận tâm. Vẫn cô im lặng trầm tĩnh tiếp tục công việc giông như sự tồn tại của anh không hề có. Anh ở phía sau nhìn cô bận rộn, anh thầm nghĩ có lẽ bao nhiêu năm qua có chuyện gì muộn phiền cô đều sẽ ở đây cô đơn làm bánh, không chia sẻ cùng ai, không muôn bất kỳ ai vì cô mà muộn phiền buồn bã. Thời gian cứ tít tắc trôi, trong căn bếp bừa bộn có một người tập trung làm bánh còn một người im lặng nhìn người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com