Chương 14
Chiếc bánh cuối cùng cũng hoàn thành, Giải Tư nhẹ nhàng tháo tạp dề dính đầy bột và kem ra bỏ sang một bên. Cô rửa tay, lau dọn sạch sẽ căn bếp bừa bộn. Một lúc sau, Giải Tư xoay người lại, nhìn thấy anh vẫn còn ở nguyên chỗ cũ chờ cô. Giải Tư rũ mắt xuống, thở dài một hơi rồi đem chiếc bánh đi tới đối diện Minh Hoàng đặt nó xuống bàn, lạnh nhạt hỏi:
- Có muốn thử không?
Anh nhìn cô chốc lát rồi gật đầu, Giải Tư đưa chiếc muỗng cho anh rồi cũng ngồi xuống ghế. Anh không nhanh không chậm, múc một miếng bánh đưa vào miệng. Đây hình như là lần đầu tiên anh được ăn bánh cô làm. Rất ngon. Môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong, anh vẫn dịu dàng như trước hỏi cô:
- Em không ăn sao?
- Tôi chưa bao giờ ăn bánh mình làm?
- Tại sao?
- Không biết.
- Nhưng mà rất ngon đó.
- Tôi biết.
Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô nhưng sau đó lại bật cười, anh lấy chiếc khăn tay ra lau miệng, nói:
- Em tự phụ quá rồi đấy.
-... Anh đừng cố chấp nữa, không có hi vọng đâu.
- Anh là người cố chấp.
-... Tôi không kết hôn...bởi vì tôi gặp ba vấn đề.
Anh im lặng nhìn cô, Giải Tư cũng đành phải nói ra thôi, biết đâu đó lại là cách giải thoát cho cả hai người.
- Thứ nhất tôi không có niềm tin vào hôn nhân. Thứ hai tôi từng sợ nam giới ngay cả bây giờ đôi khi vẫn còn.- Nghĩ đến đây chính cô cũng cảm thấy mâu thuẫn, cô sợ nam giới nhưng năm đó lại cố chấp muốn ngủ với đàn ông, cuối cùng gặp được anh, day dưa đến tận bây giờ, bên anh lâu như vậy cô cũng cảm giác được anh hình như rất quen thuộc, dần dần tiến vào thế giới của cô, anh chờ đợi cô, cho cô sự thân thuộc, anh không mong cầu gì từ cô cũng chưa từng ép buộc cô, nhưng cô sợ đó chỉ như khói sương phút chốc lại tan biến y hệt như mười bốn năm trước. -Thứ ba tôi đã có người mình thích.
- Em không ngại giải thích rõ từng vấn đề chứ, như vậy sẽ không thuyết phục được tôi đâu.
- Tôi cũng định là vậy.
Giải Tư không vôi, bởi cô biết thời gian còn rất nhiều, anh cũng sẽ không gấp gáp mà tạo áp lực cho cô, cô thong thả đi vào trong quầy pha cho mình một tách trà. Cô thích uống trà hơn cà phê, có lẽ là gen di truyền từ ba cô.
- Chuyện này nên bắt đầu có lẽ vào lúc tôi vào cấp ba, lúc đó có một anh trên tôi hai lớp tỏ tình với tôi, nhưng tôi không đồng ý, anh ta nói anh ta sẽ đợi tôi hồi tâm chuyển ý. Thật ra tôi cũng có thích anh ấy, bởi anh ấy rất giỏi, lại còn tuấn tú nữa..- Cô nhấp một ngụm trà, anh vẫn là một khán giả ngồi nghe cô kể- Nhưng tôi không muốn ảnh hưởng chuyện học nên tôi có nói rằng khi nào đậu đại học tôi sẽ đồng ý hẹn hò với anh ta. Năm tôi lên mười một, anh ấy lên đại học nhưng chúng tôi vẫn hay liên lạc. Lúc đó trong nhà không tốt lắm, ba mẹ hay cãi nhau, mẹ hay khóc, ba hay làm về khuya có hôm mấy ngày mới về, nói là bận công tác gì đó. Tôi có từng hỏi mẹ nhưng mẹ không trả lời, bà ấy bảo tôi tập trung vào việc học là được. Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, tôi tình cờ biết được ba tôi có người phụ nữ khác bên ngoài. Tôi suy sụp, nhưng bây giờ mẹ chỉ có tôi là chỗ dựa, tôi cũng chỉ có bà ấy, nên tôi chọn im lặng cứ mặc họ giải quyết, tôi nghĩ đó là chuyện người lớn, dù tôi có tham gia vào cũng chẳng giải quyết được gì....
- Cũng cùng năm đó, tôi lại chịu phải một tai nạn khiến tôi không bao giờ quên được. Tôi và Tuyết Băng cùng tổ chức sinh nhật cho An Bình. Lại là tình cờ lần nữa, tôi phát hiện người mà tôi hằng ngày liên lạc, an ủi tôi, động viên tôi lại cách một lớp kính ngay trước mặt tôi làm chuyện đồi bại với những cô gái khác, anh ta nói tục, chơi đá, tôi hoàn toàn không tin được đó là thanh niên nho nhã ngày nào tỏ tình với tôi. Anh ta thấy tôi. Tôi liền chạy, tôi linh cảm có chuyện không hay, tôi ngay lập tức kéo hai đứa kia ra khỏi quá Karaoke. Thật ra tôi phải công nhận rằng giác quan thứ sáu rất linh nghiệm, hai ngày sau anh ta chặn đường tôi đi học về, anh ta xin tôi, nói tôi hiểu lầm, nhưng tôi vẫn luôn tránh né. Cuối cùng anh ta cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, một con quỷ ghê tởm, anh ta cùng đồng bọn lôi tôi vào một căn nhà kho bỏ hoang, bởi vì khúc đường đó rất vắng nên dù tôi có hét cỡ nào cũng chẳng ai nghe lại càng làm bọn chúng hưng phấn.
Giọng Giải Tư khàn đi, đôi mắt cũng ngập nước, giọng cô không chỉ khàn mà anh còn nghe trong đó là giận giữ, có lúc lại bất lực.
- Tôi thật ra cũng không ngu ngốc để người khác điều khiển, tôi cố gắng nói chuyện với hắn kéo dài thời gian mà gọi điện về nhà, nhưng không ai nghe máy, di động ba mẹ như vậy. Tôi chuyển sang gọi cho An Bình nhưng chưa gọi thì đã bị bọn chúng phát hiện. Bọn chúng bắt đầu đánh tôi, cưỡng bức tôi...
Mắt cô nhòe đi, gần như không thấy rõ mặt anh nữa, cô cũng không thấy biểu hiện cao mày, mặt anh đanh lại dường như câu chuyện của cô đã gợi lại một ký ức xa xưa nào đó.
- Có lẽ ông trời nghe lời cầu xin điên cuồng của tôi mà đã giúp tôi, lúc tôi gần như không còn sức lực chống đỡ nữa, cuối cùng cũng có người đến cứu tôi, lúc đó tôi không rõ người cứu tôi là ai nhưng trước khi ngất đi tôi thấy người con trai đó ôm tôi đỡ cho tôi một cú đánh, hình như... là rất đau. Dù không biết tên họ là gì, cũng không rõ mặt nhưng có lẽ người đàn ông duy nhất lúc tôi tỉnh lại cảm thấy an toàn, tôi cũng nghĩ sau này dù tìm được hay không người tôi lấy chỉ có thể là anh ấy. Nghe có lẽ thật nực cười nhưng sau đó tôi đã phải điều trị tâm lý suốt hai năm, ba mẹ cũng vì chuyện này mà không còn cãi nhau nữa, họ quay lại nhưng đâu đó tôi lại cảm thấy hận họ, lúc tôi cần họ nhất họ lại biến mất. Cho nên sau này mặc dù đã không còn hận họ nữa nhưng tôi cũng không tin vào hôn nhân. Tôi nhận ra kết hôn chưa hẳn là một cái kết có hậu bởi vì chúng ta hoàn toàn có thể ly hôn.
- Đó cũng chính là vì sao tôi từ chối anh. Tôi dẫu sau cũng là một người có chướng ngại tâm lý, anh hoàn toàn có thể tìm được cô gái....
Lời nói của cô chưa được hoàn chỉnh đã bị nụ hôn của anh nuốt lấy. Anh chiếm lấy một cách đột ngột khiến cô sững người, Giải Tư lập tức đẩy anh ra, nhưng càng đẩy anh càng ôm chặt, càng hôn sâu hơn, không biết qua bao lâu anh mới từ từ buông cô ra, hơi thở hai người hòa vào nhau quanh quẩn khắp cửa hàng, không khí nong lên, cảm giác lúng túng đến bực mình khiến cô lại đẩy anh ra lần nữa, anh lùi lại vài bước nhìn sâu vào mắt cô. Giải Tư cứ nghĩ khi kể hết mọi chuyện anh sẽ hiểu sẽ từ bỏ, nhưng sau lại ngoài dự tính của cô vậy, từ lúc Minh Hoàng xuất hiện mọi chuyện đều lệch quỹ đạo của cô, tất cả đều đảo lộn lung tung beng lên hết. Đang lúc cô trừng mắt nhìn anh, anh lại nở nụ cười, theo Giải Tư thấy nó mang hơi hướng mị hoặc:
- Bây giờ anh càng chắc chắn, cả đời này anh sẽ không bỏ cuộc, em chắc chắn bị anh đeo bám trọn đời rồi.
- Anh...điên rồi!
Anh thầm gật đầu,vẻ mặt rất chi là đồng tình:
- Ừ, chắc là vậy, nhưng anh đảm bảo chỉ điên với mình em.
- Vô sỉ.
- Cũng chỉ vô sỉ với mình em.
- Anh trẻ con vừa thôi chứ.
- Chỉ trẻ con với mình em.
- Câm Miệng!
-....
Khí hỏa bốc lên từ đỉnh đầu Giải Tư, sao cái con người này lại có thể mặt dày như vậy chứ, cô cứ nghĩ mình đã giải bày đủ rõ gàng rồi ấy chứ mặc dù có lượt bớt một số chi tiết song người bình thường vẫn có thể hiểu rõ nha. Nói như vậy chẳng phải nãy giờ cô bị hao nước bọt rồi sao còn bị hỏa khí công tâm. Cô hừ một tiếng rồi đứng dậy dọn dẹp. Anh ở phía sao lại nói tiếp:
- Mấy ngày nữa anh có việc, có lẽ sẽ không thăm em cùng với Kiến Văn được, nhưng anh vẫn sẽ đều đặn nhắn tin gọi điện, yên tâm.
Cô chẳng thèm trả lời, cô nghĩ " đi được thì đi luôn cho rồi". Vẫn như thường ngày, anh vẫn đợi cô cùng cô đi về, không phải là sánh vai đi bên cạnh nhau mà anh luôn âm thầm đi phía sau cô, cũng không biết đã bao nhiêu lần rồi, nhưng Giải Tư luôn cảm thấy an toàn. Đợi cô vào nhà anh mới rời khỏi. Cô đứng trước cửa một lúc lâu rồi mới bước vào, ba mẹ cùng Kiến Văn vẫn ngồi như cũ trên ghế sofa. Có lẽ là đợi cô lâu lắm rồi. Mắt bà Bùi khóc đến sung lên cả hết, cô nhìn mà đau lòng, lúc nãy trong lúc làm bánh chính là lúc cô suy nghĩ lại mọi chuyện, mà giờ đây khi đối mặt như thế này cô cảm thấy mình thật có lỗi, dù vậy lời đã nói ra không thể thu lại được, giống như cây đinh đã đóng vào cột rồi dù có rút nó ra vẫn để lại cái lỗ xấu xí. Bà Bùi nhìn thấy cô về, trong ánh mắt liền khẩn trương, cũng vui vẻ lên mấy phần, bà con đang sợ tối nay cô không về nữa:
- Con chưa ăn cơm, chắc đói rồi, để mẹ đi hâm nóng đồ ăn lại chút.
- Mẹ, không cần đâu, con không đói.
Kiến Văn thấy cô về cũng chạy lại ôm lấy chân cô, cứ như là sợ cô bỏ nó mà đi, nó ngước mắt nhìn cô không nói gì hết chỉ im lặng nhìn thôi, giờ phút này cô phải công nhận có một số điểm Kiến Văn thật sự rất giống Minh Hoàng.
- Cô Minh Hy về rồi sao?
- Dạ, vừa mới về ạ.
- Mẹ đưa con đi ngủ nhé.
Kiến Văn gật đầu, cô quay sang nói với mẹ cô nãy giờ vẫn còn đứng đó.
- Đợi con một chút, con còn có chuyện cần nói với mẹ.
Nói xong cô mang Kiến Văn vào phòng. Lúc nằm trong chăn, cô chuẩn bị tắt đèn thì Kiến Văn nói:
- Mẹ, chúng ta có thể đừng đi không?
- Con muốn ở lại với ông bà ngoại?
Cô hỏi, cậu bé gật đầu.
- Được, không chuyển.
Kiến Văn bật dậy hôn vào má cô, nở nụ cười tươi rói đầu tiên từ nãy đến giờ:
- Con yêu mẹ nhất.
Cô khẽ quẹt chiếc mũi nhỏ xíu kia nói:
- Chỉ biết dẻo miệng, mau ngủ đi.
Cô tắt đèn rồi ra ngoài, hướng về phía phòng khách mà đi đến, ngồi xuống.
Bà Bùi nhìn cô rồi nhỏ giọng nói:
- Con...sẽ không đi chứ?
Cô lắc đầu.
- Vậy thì tốt.
Bà quay sang nhìn ba cô cười cười.
- Giải Tư này, ba...
Ba cô cũng vừa định nói thì cô lập tức ngăn lại, nói:
- Mọi người cũng biết năm đó con ra sao mà, có thể vượt qua sinh ra Kiến Văn đã là thành công lớn nhất đời con rồi, cho nên con chỉ hy vọng cuộc sống như vậy là tốt nhất. Khái niệm về yêu đương và hôn nhân rất mơ hồ, con chưa đủ dũng khí để thử cho nên hai người có thể để cho con tự quyết chuyện này được không? Ba mẹ lo lắng, con hiểu, nhưng con thật sự chưa thể chấp nhận.
- Được, ba mẹ biết rồi.
Ba cô trầm mặc nói, mẹ cô cũng cúi đầu không nói gì. Mỗi khi ba mẹ cô nhớ tới những chuyện năm đó điều là áy náy , thường ngày thấy họ vui vẻ, nửa mắng nửa thương, nhưng trong lòng mọi người đều có khúc mắc, sao có thể quên được.
- Trễ lắm rồi, hai người ngủ sớm đi, con về phòng đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com