CHƯƠNG 8
Theo lời mời gọi, dụ dỗ của Minh Hoàng thì Kiến Văn cùng bà ngoại thu dọn hành lý chuẩn bị sang nhà ba nó chơi. Mấy ngày nghỉ hè cuối cùng này nó quyết định ở cạnh người ba nó xa cách 6 năm để bù đắp tình cảm. Mặt mày cô đen lại dựa vào cửa khoanh tay hỏi:
- Con thật sự muốn đi?
- Đúng vậy, con đã móc ngoéo với ba rồi.
- Con nỡ bỏ mẹ lại.
- Đâu có con chỉ đi có 3 ngày thôi mà, mẹ có thể đi cùng với con ở nhà ba. Con nghe nói nhà của ba rộng lắm.- Đôi mắt nó tinh ranh, gian xảo nói, không biết giống ai mới có bây lớn đã bày đặt này nọ.
- Ai dạy con nói hả?
Bà Bùi lên tiếng cắt ngang lời cô, vừa xếp đồ cho Kiến Văn vừa nói:
- Giải Tư, con xem, con là mẹ nó ít nhất con cũng nên đi theo Kiến Văn chăm sóc nó. Mặc dù Minh Hoàng thương nó thật nhưng mà có mẹ chăm sóc vẫn hơn, với lại con cũng hiểu rõ thói quen sinh hoạt của Kiến Văn hơn.
- Không dám, mẹ như vậy không phải đạt được mong ước của mọi người sao?- Cô đi đến sờ đầu Kiến Văn - Kiến Văn không bị gì ứng gì, dễ sống dễ nuôi, ba nó thương nó như vậy con đâu thể nào đi theo làm bóng đèn cản trở tình cảm cha con hai người. Ba ngày sao nhớ biết đường quay về đó.
Nói xong một hơi cô liền đi ra ngoài. Mẹ cô lại tức hộc máu với con gái bà.
- Mẹ con, thật là... con cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi vậy mà mẹ con không những không quan tâm còn rất thảnh thơi nữa. Có người mẹ nào như vậy không, Aizzz.
- Bà à, mẹ của con vậy thôi nhưng mẹ rất thương con, mẹ cũng rất tuyệt bà đừng nói xấu mẹ nữa.
- Được rồi , mẹ con rất tốt, cái gì cũng tốt, tốt đến nổi cái gì cũng tự gánh, tự chịu.
Chiều hôm đó ba người tiễn Kiến Văn đi sang nhà ba nó chơi. Nó ôm bụng cô, ngước gương mặt trắng trẻo tròn trịa lên nhìn cô nói:
- Mẹ, lúc này đổi ý còn kịp đấy.
- Mơ đi, được rồi. Điện thoại phải luôn mở và mang theo bên mình, mẹ điện phải lặp tức nghe máy còn nữa gặp chuyện gì không ổn thì gọi mẹ nghe chưa?
Nó bĩu môi gật gật đầu. Cô xoa đầu nó rồi bế nó vào trong xe. Cô quay sang nhìn anh dặn dò:
- Kiến Văn nó không kén ăn, ba ngày này phiền anh rồi.
- Không phiền, tiểu Văn vẫn luôn rất ngoan, em đừng lo.
Cô nhún vai:
- Tôi là đang lo anh sẽ bị nó quậy đến đầu óc quay cuồng thôi.
- Mẹ.....- Cậu bé bên trong cũng nghe được, nhăn mặt nhăn mày nhìn mẹ mình, ngược lại cô rất vui vẻ với cái bộ dáng đáng yêu đó. Bà Bùi dặn dò thêm vài lời nữa, cuối cùng xe cũng chạy đi để lại ba người đứng đó nhìn theo. Thật ra hôm nay cô cũng có hẹn với Tuyết Băng và An Bình. Đợi xe đi khuất rồi cô cũng nói với mẹ cô có thể không ăn cơm chiều được, sau đó cũng đi mất.
Quán cà phê Thiên Ân, ba người phụ nữ ngồi cạnh bên một hồ nước nhỏ nhân tạo mát mẻ tán gẫu. Tuyết Băng buông ly nước xuống lắc lắc đầu, bắt đầu thuyết giáo:
- Sao cậu có thể ỷ y như vậy chứ, cậu không suy nghĩ thử xem. Anh ta ngày càng tiến vào cuộc sống của Kiến Văn nhiều như vậy, không những thế sáu năm qua tiểu Văn chẳng phải luôn thiếu hơi cha nó sao?
- Thiếu hơi....- Cô nhăn mặt với cái từ ngữ của Tuyết Băng, cô quả thật hơi nghi ngờ cái chức giáo sư tâm lý học đấy, An Bình cũng bật cười. Tuyết Băng nhận ra liền cười cười:
- Là thiếu hơi ấm tình thương từ cha mình, nói rút gọn có chút thôi mà. Không quan trọng nghe tiếp đây. Thứ nhất, hai người họ giới tính giống nhau, đều là giống đực, trên các phương diện đều sẽ có những điểm giống nhau. Thứ hai cậu không cảm thấy anh ta quá tốt sao? Giàu có, đẹp trai phong độ ngời ngời, giọng nói ấm áp, hiểu chuyện hiểu đời lịch sự nho nhã quả thực là người đàn ông của năm.
- Khoan, Stop, mình có thắc mắc - An Bình dơ tay xung phong phát biểu
- Thắc mắc gì?- Tuyết Băng lạnh lùng liếc An Bình một cái
- Mình và cậu đều chưa gặp anh ta mà, anh ta đẹp trai phong độ đúng thật trên mạng có đầy hình nhưng sao cậu biết giọng anh ta ấm áp, lại còn hiểu đời nho nhã lịch sự, cậu gặp anh ta rồi.
Giải Tư phía đối diện cũng gật gù tán thành, cô cũng đang thắc mắc đây. Thấy hai người đều có biểu cảm muốn ăn tươi nuốt sống: Khôn hồn thì mau khai ra đây cho bà.
- Hai người từ từ để mình nói hết chuyện này đã, rồi mình sẽ giải thích.
- Ừ... nói tiếp đi
- Thứ ba, anh ta lại còn biết nấu ăn ngon, Kiến Văn không phải là con gái mà rối rắm với mấy chuyện thắt tóc điệu đà này kia. Chuyện chăm sóc tiểu Văn hoàn toàn nằm trong tầm tay anh ta, ăn uống quần áo sở thích điều kiện chỉ có hơn chứ không thua kém cậu, cậu không nghĩ xem lỡ một ngày tiểu Văn nó cảm thấy sống với ba nó thích hợp hơn thì sao? Tới lúc đó cậu nha, trở tay không kịp nữa.
- Cậu suy nghĩ nhiều rồi, mình tự có chừng mực, với lại...
- Mình cảm thấy Tuyết Băng nói rất đúng, đề phòng vẫn hơn, với lại cậu đã lớn từng này rồi có phải thiếu nữ 17,18 tuổi đâu còn sợ anh ta đè cậu à.
Ặc, thật là khiến cô nghẹn họng với hai cái đứa bạn này, chẳng có đứa nào nói năng được bình thường.
- Còn lâu, mình mắc gì sợ anh ta, chẳng phải lúc trước hai cậu nói nên giữ khoảng cách với người ta sao?
- Giữ khoảng cách là một chuyện, giữ con lại là một chuyện. Are you understand? Mà không biết chừng anh ta đã hết hứng thú với cậu, mục đích chính là Kiến Văn, con cháu nối dỗi tooing đường a. Còn nữa không chừng anh ta đang cười thầm trong bụng vì sự ngộ nhận là anh ta có tình cảm với cậu đó.- Ánh mắt gian tà của An Bình đó khiến cô không khỏi cảm thán
- Nè An Bình, sao mình có cảm giác cậu rất giống mấy bà thím trong phim truyền hình dài tập chuyên đi chia rẽ đôi lứa nha.
Tuyết Băng cũng cười nghiêng ngã công nhận
- Mình cũng vừa định nói, haha
An Bình mặt mày lạnh tanh quét mắt nhìn Tuyết Băng, đánh một cái cánh tay nó.
- Cậu thì không giống chắc. Hừ...
Giải Tư nghiêm túc nói:
- Vào lại vấn đề, hai cậu cho rằng mình nên đến nhà anh ta
- Chính xác
Cả hai đều đồng thanh lên tiếng, mi tâm cô giật giật, mấy chuyện này hai đứa nó có cần ân ý như vậy không, sao cô có cảm giác có chuyện đen tối mờ ám gì đó vậy?
- Giờ cậu giải thích chuyện của cậu được chưa? Cậu gặp anh ta khi nào?
Giải Tư uống chút nước nhàn nhã hỏi, An Bình kế bên cũng hiếu kỳ nhìn chằm chằm Tuyết Băng. Nó ho khan vài tiếng rồi nói:
- Anh ta từng là đối tượng xem mắt của mình.
Giải Tư nheo mắt dò xét, còn An Bình thì bất ngờ quá mức mà la lên:
- What the hell?
Nó chậm rãi lướt nhìn hai người cười cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com