Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113: Cô gái dũng cảm

-

Liệu có thể có một sự trùng hợp như vậy không?

Trong một lần luân hồi nào đó, tình cờ thay chín người bọn họ lại không có bất cứ ai nghe thấy Tiếng vọng, cho nên bọn họ đồng thời mất đi ký ức.

Ngoài ra, những Người tham dự khác từng quen biết với chín người bọn họ cũng không nghe được Tiếng vọng, nên dù cho họ có làm gì ở đây, cũng rất khó mà chạm mặt 'người quen'.

Khả năng xảy ra tình huống này dĩ nhiên là có, chỉ là xác suất vô cùng thấp.

"Định lý con khỉ vô hạn." Tề Hạ lẩm bẩm.

Nếu cho vô số con khỉ, với vô hạn thời gian gõ ngẫu nhiên các chữ cái trên bàn phím, thì chắc chắn vào một ngày nào đó, sẽ có một con trong số chúng có thể gõ liên tục và chính xác tất cả các tác phẩm của Shakespeare.

Mặc dù xác suất vô cùng thấp, nhưng đó là điều có thể xảy ra.

Tề Hạ lúc này chính là đang ở trong tình cảnh như vậy.

Nếu số lần luân hồi của họ đủ nhiều, thì nhất định sẽ có một lúc, với xác suất cực kỳ nhỏ, xảy ra tình trạng 'toàn viên mất trí nhớ'.

Điều này sẽ khiến họ tưởng rằng mình vừa mới đến đây.

Nhưng nếu nói như vậy... chẳng phải quá đáng sợ sao?

Giống như Bạch Hổ đã nói, bọn họ bị mắc kẹt ở nơi này.

Sống rồi lại chết, chết rồi lại sống.

Không một ai có thể thoát ra được.

"Sở Thiên Thu, rốt cuộc phương pháp thoát ra là gì?" Tề Hạ có chút tuyệt vọng hỏi, "Ba nghìn sáu trăm viên Đạo rốt cuộc có ý nghĩa gì?"

"Tề Hạ, thật vui vì cuộc trò chuyện của chúng ta đã đi vào trọng tâm, nội dung tiếp theo tôi sắp nói với cậu, tất cả đều là bí mật." Sở Thiên Thu từ từ đứng dậy, vẻ mặt cũng mang theo sự tuyệt vọng, "Ba nghìn sáu trăm viên Đạo dù nghĩ thế nào cũng là một mục tiêu xa vời không thể với tới, cho dù chúng ta có thể kiếm được đạo trong mỗi lần luân hồi, nhưng thế giới này dù sao cũng tồn tại Cực Đạo, bọn chúng sẽ tìm mọi cách để cản trở chúng ta, nên chúng ta chỉ có thể thu thập Đạo ngoài mặt, nhưng thực tế sẽ thực hiện kế hoạch của riêng mình."

"Đúng vậy." Vân Dao cũng phụ họa, "Kẻ thù của chúng ta rất nhiều."

"Vậy kế hoạch của các người là gì?" Tề Hạ lại hỏi, "Người của Thiên Đường Khẩu cứ khăng khăng nói 'phải công phá tất cả các trò chơi', rốt cuộc có nghĩ là gì?"

"Không biết cậu có nhận ra không..." Sở Thiên Thu nói nhỏ, "Chúng ta có thể luân hồi, nhưng Sinh Tiêu trong thành phố thì không."

Trong đầu Tề Hạ hiện lên thi thể của người chuột.

"Điều đó đại diện cho cái gì?"

Sở Thiên Thu đẩy kính, nghiêm túc nói: "Đại diện cho việc chỉ cần chúng ta bỏ ra đủ thời gian, chắc chắn có thể cược chết tất cả các Sinh Tiêu."

"Cái gì?" Tề Hạ sững sờ, "Thì ra là vậy... thảo nào lại là 'công phá' tất cả các trò chơi, chứ không phải 'thông qua' tất cả các trò chơi."

"Đúng vậy." Sở Thiên Thu gật đầu, "Giả sử tất cả các Sinh tiêu trong thành phố này đều chết hết, 'trò chơi' và 'đạo' sẽ mất hết ý nghĩa, người đứng trên tất cả dĩ nhiên sẽ phải ra mặt để gặp chúng ta, lúc đó chính là cơ hội để chúng ta thoát ra."

"Nói cách khác... mục đích cuối cùng của Thiên Đường Khẩu là đối mặt trực tiếp với 'người tổ chức'." Tề Hạ cảm thấy phương pháp này rất hoang đường, nhưng chưa chắc đã không khả thi.

"Để đạt được mục tiêu này, chúng ta có thể sẽ chết rất nhiều lần." Sở Thiên Thu nói, "Nhưng giống như 'định lý con khỉ vô hạn' mà cậu vừa nhắc đến... chỉ cần chúng ta kiên trì, sẽ có một ngày đạt được mục tiêu đó."

Tề Hạ nhẹ gật đầu, giờ đây cách nhìn của hắn đối với Thiên Đường Khẩu đã thay đổi đôi chút.

"Nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi." Tề Hạ nói, "Tôi từng tham gia hai trò chơi cấp 'Địa', hoàn toàn không tìm được cơ hội 'cược mạng', trong trò chơi cấp 'Địa' chúng ta vốn đã có thể bỏ mạng, vậy làm sao có thể kéo Sinh Tiêu xuống nước?"

Sở Thiên Thu và Vân Dao đồng thời im lặng.

Bọn họ dường như biết câu trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt thì có vẻ khó nói ra.

"Chúng tôi chỉ thực hiện cược mạng với cấp 'Địa' một lần, sau đó đã phải tạm hoãn." Sở Thiên Thu lắc đầu, "Đó gần như là một trò chơi chắc chắn phải chết, nên trước khi chúng tôi tìm ra phương pháp chính xác thì tạm thời không xem xét việc cược mạng với Địa cấp."

"Chắc chắn phải chết?" Dựa trên sự hiểu biết của Tề Hạ về nơi này, hắn không tin rằng sẽ có trò chơi 'chắc chắn phải chết".

"Tề Hạ, mỗi con vật trong 'Nhân cấp Sinh Tiêu' có từ chín đến mười hai người, còn 'Địa cấp Sinh Tiêu' thì mỗi con vật có từ hai đến ba người, bây giờ chỉ mới cược mạng với 'Nhân cấp Sinh Tiêu' đã khiến chúng tôi thương vong nặng nề rồi." Giọng điệu của Sở Thiên Thu bắt đầu trở nên trầm lắng, "Chúng tôi đã tiến từ trung tâm thành phố đến đây, gần như quét sạch 'Sinh Tiêu' dọc đường, nhưng cũng chỉ tiêu diệt được một nửa 'Nhân cấp', ba tháng trước, chúng tôi bắt đầu cắm rễ ở ngôi trường này, dự định lấy đây làm căn cứ địa, một lần nữa tiến về các khu vực lân cận."

Tề Hạ nghe xong dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Hắn từng đến trung tâm thành phố, ở đó quả thực rất ít thấy Sinh Tiêu, đa số đều là dân bản địa.

Hóa ra đó là kiệt tác của Thiên Đường Khẩu sao?

Sở Thiên Thu thấy Tề Hạ không tin mình, giải thích: "Chúng tôi đã từng có một đồng đội cược mạng với Địa Mã..."

"Sau đó thì sao?" Tề Hạ hỏi.

"Sau đó..." Vẻ mặt của Sở Thiên Thu vô cùng bi thương, "Cô ấy đã thua, và không bao giờ xuất hiện nữa."

"Không... quay trở lại?" Tề Hạ sững sờ, "Chẳng lẽ cô ấy..."

"Cô ấy đã không hồi sinh." Sở Thiên Thu nói, "Lần 'trò chơi' đó cô ấy đã thua, khiến cô ấy vĩnh viễn biến mất."

Tề Hạ từ từ mở to mắt: "Ý cậu là... cô ấy thực sự đã bị 'loại bỏ'?"

"Không sai, cô ấy ở cùng phòng với tôi." Sở Thiên Thu thì thầm, "Kể từ lúc cô ấy thất bại khi cược mạng với cấp 'Địa', bất kể luân hồi bao nhiêu lần, chỗ ngồi đó vĩnh viễn vẫn trống không."

Nghe thấy câu này, Tề Hạ hít một hơi thật sâu.

Xem ra gia nhập Thiên Đường Khẩu là một quyết định hoàn toàn đúng đắn, bây giờ Tề Hạ không chỉ hiểu rõ hơn về nơi quỷ quái này, mà còn xác định rõ hơn về hướng hành động.

"Cậu có thể kể cho tôi nghe về lần cược mạng đó không?" Tề Hạ hỏi.

"Được." Sở Thiên Thu gật đầu, bắt đầu từ từ kể lại câu chuyện.

Cô gái dũng cảm đó tên là Hứa Lưu Niên.

Cô ấy cùng với Sở Thiên Thu, Vân Dao, Kim Nguyên Huân và những người khác đến từ cùng một căn phòng.

'Trò chơi phỏng vấn' của bọn họ là: Nhân Trư, Nhân Mã, Nhân Ngưu.

Nhìn chung thì độ khó không lớn lắm, nhưng phải đến lần luân hồi thứ ba thì mọi người mới có thể đảm bảo tối đa tám người sống sót.

Khi đó, những Tiếng Vọng giả như Sở Thiên Thu, Vân Dao, Hứa Lưu Niên đã bắt đầu bộc lộ tài năng, dẫn dắt mọi người vượt qua khó khăn.

Hứa Lưu Niên là một cô gái bình thường, nhưng lại có một giấc mơ phi thường.

Cô ấy muốn trở thành một diễn viên.

Vì giấc mơ ấy, cô đã đến Hoành Điếm từ năm mười sáu tuổi, và ở lại đó rất lâu.

Vì ngoại hình của Hứa Lưu Niên quá đỗi bình thường, nên ban đầu cô chỉ có thể đóng vai xác chết.

Tiền lương 40 tệ một ngày, mỗi ngày thường phải nằm tám tiếng, nếu đoàn phim quay quá giờ, mỗi giờ sẽ có thêm 5 tệ tiền phụ cấp.

Những năm đó Hoành Điếm không giống như bây giờ, cho dù là đóng vai xác chết, cũng không phải là việc béo bở có thể gặp mỗi ngày.

Hứa Lưu Niên rất nhanh đã đau đầu vì vấn đề cơm áo gạo tiền.

Mỗi tháng cô ấy chỉ kiếm được vài trăm tệ, ngay cả ăn mì gói mỗi ngày cũng chưa chắc đã tiết kiệm đủ tiền thuê nhà.

Sau đó cô ấy dự định thay đổi con đường diễn xuất của mình, tự học một chút võ thuật trên mạng, nóng đầu liền chạy đi phỏng vấn vai võ phụ*.

(Thuật ngữ này cũng dùng để chỉ những người kiếm sống bằng nghề võ thuật trong phim điện ảnh và truyền hình Trung Quốc.)

Số lượng nữ diễn viên võ thuật rất ít, bất kể là đóng thế hay diễn viên quần chúng, đều có đãi ngộ không tệ.

Hứa Lưu Niên cũng thành công kiếm được một khoản tiền nhỏ.

Tưởng chừng rằng cô có thể giống như nhiều tiền bối trong giới diễn xuất, từ một diễn viên quần chúng dần dần trở thành 'tai to mặt lớn', nhưng trời không chiều lòng người.

Trong một lần đóng thế cô đã bị thương nặng, bị một cây giàn giáo đập trúng vào thắt lưng.

Lần đó suýt chút nữa đã làm tổn thương cột sống, khiến cô ấy bị liệt.

Từ đó về sau, cơ thể Hứa Lưu Niên không cho phép cô đứng lâu, vì vậy giấc mộng 'diễn viên' đã tan vỡ.

Nhưng cô ấy không nỡ rời Hoành Điếm, thế là vào năm hai mươi bốn tuổi, cô ấy dùng số tiền mình dành dụm được mua một chiếc taxi ở Hoành Điếm, trở thành một tài xế taxi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com