15. Rất vui được gặp em
Tiếng còi xe cấp cứu vang inh ỏi anh cầm lấy bàn tay đầy máu kia đưa lên má mình mong rằng có thể truyền cho nó một chút hơi ấm. Kha Vũ vẫn nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền bỏ mặc lại những tiếng ồn ào ngoài kia. Bây giờ nó có thể nhìn thấy được trong làn sương khói mờ ảo có người đang gọi nó, nó cố gắng bám theo nhưng càng đến gần hình ảnh đó lại càng mờ đi.
Kha Vũ quay về đi.
Giọng nói liên tục vang bên tai, đầu óc mơ màng một bên nó nghe được tiếng kích điện một bên lại nghe thấy giọng người con trai trầm ấm.
Kha Vũ đi đến dừng chân ở một đồng lau, người kia cũng dừng lại quay qua nhìn nó.
Là Dan sao....
Kha Vũ nheo mắt cố gắng nhìn rõ hơn người trước mặt, nó cố gắng đưa tay ra chia đường lau đi lại gần.
Đừng qua đây Kha Vũ... Quay về đi, Lưu Chương cần cậu...
"Anh là Dan sao? Sao tôi có thể gặp anh chứ?"
Người kia không nói gì mỉm cười rất nhẹ nhàng quay đầu đi.
Lưu Chương thật sự yêu cậu.
🍫
"Tên khốn, em tao sao lại thành như vậy?"
Leo giáng lên mặt Lưu Chương một nắm đấm rồi kéo lấy cổ áo anh. Lưu Chương thất thần không suy nghĩ được gì nữa phó mặc cho Leo muốn làm gì thì làm. Từ khi đến bệnh viện anh ngồi như vậy đã hơn 2 tiếng rồi, quần áo nhuộm đỏ máu của Kha Vũ. Anh nắm chặt lòng bàn tay lại mà cầu nguyện chỉ cần Kha Vũ không sao bảo anh làm gì cũng được.
Patrick thấy tình hình căng thẳng đứng dậy gỡ tay Leo khỏi áo anh. Lúc Leo bỏ tay ra cũng là lúc Lưu Chương gục xuống, anh liên tục nói xin lỗi có lẽ đây là lần thứ hai kể từ ngày đó anh yếu đuối như vậy. Anh thật sự lo sợ rằng Kha Vũ sẽ rời xa anh, những giọt nước mắt anh rơi xuống chứa đựng biết bao nhiêu bất lực. Anh tự trách bản thân không thể làm được gì, nếu anh nhanh chạy ra che cho nó thì sẽ không có chuyện gì.
Mẹ Châu đi lại ngồi xuống vuốt lấy lưng anh mà dỗ dành, bà hiểu. Bây giờ ai cũng lo lắng, càng như vậy thì phải bình tĩnh chờ đợi không được yếu đuối.
"Kha Vũ nó sẽ không sao đâu, thằng bé mạnh mẽ lắm hãy bình tĩnh lại."
Hàng ghế chờ lại trở về thế im lặng, không ai nói với ai bất kì điều gì. Cả quá trình y tá ra vào liên tục nhưng không cho họ bất kỳ thông tin gì ở trong phòng phẫu thuật.
.
"Kích..."
Bác sĩ áp máy kích nhịp tim lên ngực Kha Vũ, trán của họ đã lấm tấm mồ hôi rồi. Ca phẫu thuật đã diễn ra hơn 3 tiếng những gì nên làm đã làm hết rồi. Không khí ở ngoài hay ở trong đều rất căng thẳng, ai cũng cùng cầu nguyện cho Kha Vũ.
"Tít....tít....títttttttt...."
Sóng monitor đều xuất hiện một đường thẳng tất cả mọi người đều chết lặng, y tá túc trực bên cạnh hét lên.
"Tim cậu ấy ngừng đập rồi."
Bác sĩ phẫu thuật không dám tin, tình hình Kha Vũ bỗng nhiên xấu đi. Rõ ràng trước đó vẫn rất bình thường họ còn thở phào là nghĩ ca phẫu thuật đã thành công rồi.
"Không thể thế được."
"Tiếp tục kích điện."
Y tá lo ngại đưa cho bác sĩ, họ đều có thể thấy được tình trạng đang xấu như thế nào.
"Kích..."
Lại tiếp tục một lần nữa, máu liên tục được y tá mang đến.
🍫
Lưu Chương, anh ấy khỏe không?
Vẫn là khung cảnh đó, cảnh vật xung quanh trắng xóa những bông lau lại hiện ra nhưng bây giờ Kha Vũ có thể nhìn rõ người kia đến từng chi tiết.
Nó chỉ gật đầu, cổ họng nó cứng ngắc không thể nói được.
Nhận được câu trả lời người kia đưa tay đặt lên trán nó một cái nhỏ giọng ghé sát vào tai nó.
Nghe lời, cố lên.... quay về bên anh ấy.
.
Ca phẫu thuật cuối cùng cũng xong. Vị bác sĩ già bước ra bỏ mũ và khẩu trang xuống, lúc này mọi người liền đứng dậy chạy lại phía ông.
"Bác sĩ con tôi sao rồi.?"
Mẹ Châu trong mắt lộ rõ mong chờ nắm lấy tay ông. Bác sĩ thở dài một hơi rồi nở nụ cười hiền từ. "Thành công rồi, cậu ấy đã qua cơn nguy kịch."
Mọi người đều thả lỏng không giấu được niềm hạnh phúc, người mẹ Châu bây giờ mới ngã xuống Patrick vội vàng đỡ lấy. Bà vui đến mức nước mắt cứ vậy mà tuôi rơi, bà khóc cho sự kìm ném hơn 3 tiếng đồng hồ qua.
Chờ Kha Vũ được chuyển qua phòng hồi sức đặc biệt tất cả mới bước vào thăm. Nhìn nó nằm trên giường bệnh ai cũng sót xa, bình thường Kha Vũ nghịch ngợm phá phách bây giờ như vậy mẹ Châu thật sự không quen mà.
"Bác sĩ bảo em ấy sẽ hồi phục nhanh thôi. Mẹ đừng lo lắng."
Leo đặt tay lên vai bà, từ lúc nhận được tin phẫu thuật thành công đến giờ Lưu Chương vẫn không dám bước lại gần giường bệnh. Anh sợ phải đối diện với Kha Vũ, tất cả là tại anh nếu như anh không đề nghị đi đến thăm Dan thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Sao không vào?"
Leo ngồi xuống cạnh Lưu Chương vỗ vào vai anh một cái rất mạnh. Leo đâu phải không biết anh lo lắng như thế nào, từ hôm đó đến giờ Lưu Chương luôn túc trực ở bệnh viện công việc ở công ty cũng không kịp giải quyết. Toàn tâm toàn ý ở đây.
"Không ai trách cậu, lúc đó tôi vì lo cho Kha Vũ nên mới vậy đừng để ý."
Lưu Chương cười xòa, tất nhiên là anh biết. Tính cách của bạn mình thế nào mà anh không biết sao.
"Cậu về nhà chỉnh lại đầu tóc đi, nhìn xem bây giờ có giống ông lão không hả. Kha Vũ tỉnh dậy chắc không nhận ra cậu mất."
Đúng thật, người anh có chút mùi. Tóc đã dài ra, râu cũng mọc lên. Sau một hồi thuyết phục cuối cùng anh cũng nghe lời mà về nhà, anh bây giờ có phần già đi Kha Vũ mà thấy sẽ chê anh mất.
----
Mẹ Châu bên cạnh gọt chút hoa quả như mọi ngày, bà luôn ở đây nói chuyện cùng với Kha Vũ. Bác sĩ nói đây cũng là một cách để bệnh nhân nhanh phục hồi. Kha Vũ đã nằm vậy 2 tuần rồi, mọi người đều lo lắng không hiểu tại sao. Bác sĩ nói Kha Vũ đang hồi phục rất tốt không có gì đáng ngại.
Bà nắm lấy tay nó vuốt ve một chút.
"Kha Vũ, nhanh tỉnh dậy đi con."
Bỗng ngón tay út nó cử động bà giật mình vui mừng, mẹ Châu liền chạy ra ngoài gọi bác sĩ đợi một chút bác sĩ cũng đến Kha Vũ thật sự có dấu hiệu tỉnh lại rồi.
Nó khó khăn mở mắt vì đã lâu chưa tiếp xúc với ánh sáng mắt có chút đau, mẹ Châu đỡ nó ngồi dậy nó nhìn mọi người với ánh mắt nghi hoặc tay cũng bất giác tránh đi không muốn bà đụng vào.
"Kha Vũ con sao vậy.?"
Mẹ Châu khó hiểu nhìn nó rồi ngước lên nhìn bác sĩ. Ông tháo kính lắc đầu có thể do trấn thương quá nặng mất nhiều máu nên tạm thời một số ký ức của Kha Vũ sẽ tạm mất đi nhưng sẽ sớm bình phục thôi.
Mẹ Châu cứ thế nhìn nó, quên cũng không sao ký ức có thể nhớ, chỉ cần Kha Vũ tỉnh lại là đã quá tốt rồi.
Bà lập tức thông báo cho Leo và Patrick tất nhiên cả Lưu Chương nữa. Bà cũng nói tình hình hiện tại của Kha Vũ để Lưu Chương chuẩn bị, bây giờ kí ức dù là nhỏ nhất Kha Vũ cũng không nhớ.
Lưu Chương khi biết Kha Vũ đã tỉnh thì lập tức chạy ngay đến bệnh viện, anh đã hoãn lại cuộc họp quan trọng hôm nay bây giờ Kha Vũ mới là quan trọng nhất.
Vừa đến nới đã thấy Leo đứng bên ngoài phòng bệnh anh liền bị gọi lại.
"Lưu Chương cậu chờ chút hãy vào đó."
Vốn là muốn gặp nó thật nhanh nhưng Leo lại cản lại, có vẻ như có chuyện gì đó. Lưu Chương khó hiểu hỏi Leo đôi mắt vẫn cố gắng hướng vào trong phòng bệnh.
----
"Mẹ con muốn ăn thanh long."
Ánh mắt nó trong veo nhìn mẹ Châu chớp chớp vài cái, bà xoa đầu đứa con ngốc nghếch này mới tỉnh đã đòi thanh long rồi.
"Được mẹ mua cho con."
Cánh cửa từ từ mở ra, Lưu Chương bước vào vui vẻ cầm bịch hoa quả trên tay.
"Anh mua thanh long cho em."
Kha Vũ hướng mắt ra cửa vẻ mặt cúi xuống bĩu môi.
"Anh này là ai vậy?"
"Anh là Lưu Chương, rất vui được gặp em Châu Kha Vũ."
---☆☆---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com