Chapter 19
Châu Kha Vũ đang sống cùng với anh trai, nên sau một hồi phân vân, Oscar quyết định chở cậu về nhà mình bởi anh không biết giải thích tình trạng say khướt này như nào với người nhà cậu nhóc. Sau khi đặt Châu Kha Vũ nằm gọn gàng lên giường và nhắn tin cho anh trai cậu rằng cả hai sẽ cùng về nhà Oscar sau khi tham dự tiệc tốt nghiệp, lúc này Oscar mới được thả lỏng mà buông mình xuống sofa.
Anh chống hai tay đỡ lấy trán, cảm giác mùi rượu nồng vẫn vương vít nơi đầu mũi và lồng ngực vẫn dao động quá mức bình thường. Oscar không phải là một kẻ non nớt với chuyện tình ái, ít nhất là những người xung quanh cũng chẳng mấy ai có nhiều kinh nghiệm hay tự tin hơn để khuyên bảo anh nên làm thế này thế nọ. Nhưng hiện tại, anh phải thừa nhận tâm trí mình đang rối tung còn trái tim thì âm ỉ như bị giằng xé. Trong đầu anh lúc này tràn ngập hình ảnh của Lưu Chương - những hình ảnh anh tưởng rằng đã được gấp gọn như lá thư mời tham dự buổi tiệc tốt nghiệp anh nhét sâu trong hộc tủ. Lưu Chương trong trí nhớ của Oscar luôn sống động đến từng chi tiết, từ nốt ruồi nhỏ trên cánh mũi phập phồng lúc cậu hít thở, từ khớp ngón tay thon dài lật dở từng trang sách đến mái tóc tán loạn mồ hôi và đôi mắt long lanh ngập nước lúc cậu nỉ non gọi tên anh vào cái đêm cuối cùng hai người ở cạnh nhau.
Oscar thừa hiểu rằng tình yêu giống như một trò chơi tung súc sắc, và anh thì không hề muốn đặt cược. Anh chấp nhận nhặt nhạnh từng nước đi nhỏ đủ để thỏa mãn bản thân hơn là dồn hết tâm sức vào một lần quyết định. Nhưng vì một cái nhếch môi nhè nhẹ cùng câu nói "được, vậy chúng ta thử xem sao" của thiếu niên kia, Oscar cảm thấy những bước đi vụn vặt trước đây của mình trở nên mơ hồ và không còn ý nghĩa nữa.
Oscar biết mình không yêu Lưu Chương theo kiểu điên cuồng giống như một kẻ đã buông thả trong dục vọng tối tăm quá lâu bỗng nhiên tìm được ánh sáng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh thực sự khát khao một sự gắn kết vững vàng với đối phương, muốn tiếp tục những cuộc trò chuyện tuy ngắn ngủi nhưng yên bình trên bàn ăn cùng cậu, muốn mỗi khi đêm về đôi mắt lấp lánh của cậu chỉ nhìn mình anh. Oscar không phủ nhận sự ích kỷ trong lòng bởi dù anh có vô vàn lựa chọn khác, anh lại chỉ muốn Lưu Chương coi mình là bí mật duy nhất của cậu.
Anh nhớ lại vào cái đêm Lưu Chương nằm ngủ ngoan ngoãn trên giường, anh đã có suy nghĩ rằng dù tất cả những chuyện này không một ai biết thì có sao, anh sẵn sàng bước vào thế giới chật hẹp chỉ có hai người này.
Oscar không kịp hỏi bao giờ Lưu Chương quay trở lại Mỹ, anh cũng không biết nên lấy lý do gì để hỏi cậu. Việc hai người gặp mặt ở nhà hàng cũng chỉ là tình cờ, và rất có thể Lưu Chương đã hoàn toàn bỏ lại mối quan hệ này vào lúc nói ra hai chữ "tạm biệt" kia rồi.
Châu Kha Vũ sau khi tỉnh dậy thì có vẻ không còn nhớ nhiều lắm, cậu nhóc chỉ uể oải đòi Oscar làm đồ ăn sáng cho. Nhưng đến khi Trương Gia Nguyên gọi điện đến kèm theo một tin nhắn "anh nghe máy ngay cho em" trước đó, Oscar bỗng thấy cậu tỉnh táo hẳn.
- Ơi Nguyên Nhi, anh đây.
- Sao anh không nói gì với em? - Oscar loáng thoáng nghe được giọng Trương Gia Nguyên qua điện thoại.
Châu Kha Vũ sau một hồi vừa nghe điện thoại vừa trợn mắt há mồm, lúc cúp máy cũng hỏi người đang đứng rót cà phê kia một câu.
- Sao anh không nói gì với em?
- Nói gì?
- Rằng hôm qua chúng ta gặp Lưu Chương.
- Sao Gia Nguyên biết?
- Hôm qua nhà hàng đó đầy sinh viên trường mình.
Oscar không nói gì, chỉ yên lặng đặt ly cà phê xuống trước mặt Châu Kha Vũ.
- Anh...
- Ấp úng cái gì?
- Đừng nói là anh vẫn còn thích Lưu Chương thật đấy nhé? - Châu Kha Vũ khó khăn nuốt xuống một miếng bánh mỳ, hơi dè dặt hỏi.
Không có câu trả lời, Châu Kha Vũ chỉ nghe thấy tiếng máy pha cà phê kêu đều đều. Trời đã chuyển hạ, nhưng cậu thấy không khí xung quanh người anh lớn đột nhiên có chút lạnh lẽo và ảm đạm.
"Anh có định nói với anh ấy không?"
Câu hỏi sau cùng của Châu Kha Vũ vào buổi sáng ấy vẫn quẩn quanh trong tâm trí Oscar cho tới tận vài ngày sau. Anh ngồi yên lặng trên sofa nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, tai nghe tuột xuống vai vẫn đang phát dở bản tình ca duy nhất anh sáng tác. Anh thực sự muốn Lưu Chương nghe được những câu từ này.
Trong lúc tâm tình đang chênh vênh như con thuyền lá đơn sơ lỡ lạc vào tâm bão, Oscar bỗng thấy điện thoại bên cạnh rung lên. Số lạ, nhưng một linh cảm xẹt qua mách bảo Oscar đưa tay nhấn trả lời.
- Oscar... - Âm thanh trượt dài cùng tiếng thở nặng nhọc kích thích lông tơ trên cơ thể Oscar dựng đứng, anh gắt gao nắm chặt điện thoại khiến các khớp xương trở nên trắng bệch.
- Anh có ở đó không?
Thêm vài giây nữa trôi qua, hô hấp của Lưu Chương qua điện thoại cũng có thể nghe ra sự hỗn loạn, Oscar lúc này mới nhẹ giọng đáp lại.
- Anh ở đây.
Oscar dừng xe trước cổng khu chung cư mà anh đã đưa Lưu Chương về buổi tối hôm trước, đến lúc này anh mới nhận ra mình thậm chí còn chưa kịp thay quần áo.
Qua ô cửa sổ, anh thấy một dáng người cao gầy đang tiến lại phía này. Tuy hơi ấu trĩ, nhưng Oscar bỗng thở phào khi Lưu Chương cũng chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, như vậy sẽ không quá giống chỉ mình anh gấp gáp chạy vội ra khỏi nhà.
Lưu Chương cũng rất tự nhiên mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ.
- Đó là nhà Vu Dương, bạn cấp 3 trước em kể với anh rồi ấy, cậu ấy học ở Nhạc viện phía bên kia thành phố, cuối tuần hoặc nghỉ lễ mới quay về đây, ừm giờ trường họ đang nghỉ hè.
Lưu Chương nói một câu rất dài làm Oscar hơi ngạc nhiên vì trước giờ cậu rất ít khi nói những lời nhằm giải thích cho các mối quan hệ xung quanh như này. Mà Lưu Chương cũng không cần đợi Oscar tiếp lời, cậu vươn tay chỉnh lại điều hòa rồi nghiêng đầu hỏi anh.
- Em muốn đi dạo, mình đến công viên lần đó được không?
Trời chưa quá khuya, ánh đèn dọc hai bên lối đi trong công viên vẫn đủ sáng để Oscar nhìn rõ sườn mặt nghiêng nghiêng của người bên cạnh. Lưu Chương hai tay đút trong túi quần thể thao, chậm rãi bước đi, thi thoảng lại đưa chân gạt nhẹ đám cỏ dại ven đường.
- Hôm tốt nghiệp... nhìn anh rất đẹp trai.
Lưu Chương bất chợt lên tiếng, bước chân của Oscar cũng theo đó ngừng lại.
- Em đã tới khoa anh sao?
Từ phía sau, Oscar chỉ thấy tấm lưng gầy dưới lớp áo mỏng của Lưu Chương.
- Em đã xem video quay lại sân khấu tốt nghiệp của anh rồi.
Người nhỏ tuổi hơn vẫn không dừng lại, vừa đi thẳng vừa tiếp tục nói.
- Bài hát đó là viết về em đúng không?
Không khí xung quanh như ngưng đọng khiến Oscar thấy hơi khó thở, anh thậm chí không thể bật cười mà đùa lại Lưu Chương rằng ừ, anh viết cho em đó, thấy hay không.
Lưu Chương vẫn như không chú ý đến biểu cảm phức tạp trên gương mặt Oscar phía sau, cậu quay đầu lại, bâng quơ nhìn những ngọn đèn đường đang phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, miệng khẽ ngâm nga.
Trong đêm khuya gió lạnh, mùi rượu nồng khiến em thổn thức
Em hỏi anh rằng có muốn giữ một bí mật cùng em không...
Lưu Chương quay đầu, dừng lại ánh nhìn thẳng vào đôi mắt của người đang đứng cách mình vài mét kia, chậm rãi nói từng từ.
- Oscar, đó đã không còn là bí mật của chúng ta nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com