Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 7


Sáng hôm sau, khi Lưu Chương tỉnh giấc liền ngay lập tức nhận ra đây không phải phòng KTX của mình, và xung quanh không có sự hiện diện của Trương Gia Nguyên hay Lâm Mặc. Cậu vội vã xốc chăn, thấy quần áo vẫn nguyên vẹn trên người liền thả rơi được một tảng đá trong lòng, sau đó mới dò dẫm rời khỏi phòng ngủ.

Vừa vặn lúc Lưu Chương ra đến chỗ ghế sofa ngoài phòng khách thì gặp Oscar mở cửa bước vào nhà, trên tay là 2 túi giấy.

Lưu Chương chưa kịp phản ứng thì Oscar đã lên tiếng trước.

- Dậy rồi à? Vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng, bàn chải mới ở trong tủ âm tường phía bên phải.

Thấy Oscar bình tĩnh đặt 2 túi đồ ăn lên bàn, Lưu Chương dù đầu óc còn hơi mơ hồ cũng có thể hiểu được rằng việc chất vấn anh không phải là ý hay, mà cậu cũng không phải người có xu hướng làm như thế khi bản thân thức dậy ở nhà người khác. Vậy nên, cậu chỉ gật đầu rồi ngoan ngoãn làm theo lời anh. Mở cửa tủ theo lời Oscar, Lưu Chương nhíu mày khi thấy một hộp nhựa lớn đựng đầy bàn chải chưa dùng.

Lúc cả hai đã ngồi yên vị trên thảm ngoài phòng khách, trước mặt là 2 phần croissant và americano mà Oscar vừa mua về, Lưu Chương mới lên tiếng, giọng còn hơi khàn khàn.

- Hôm qua tôi uống nhiều lắm à?

- Không, mới một ly mà cậu đã vậy rồi, tôi nào dám để cậu uống thêm. - Oscar cũng bình thản trả lời sau khi nhấp một ngụm cà phê.

- Vậy đêm qua...

- Không cần lo, giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì hết, không hỏi được số phòng KTX hay số điện thoại bạn bè cậu nên tôi đành phải đưa cậu về đây thôi.

- Tôi hiểu rồi, vậy... cảm ơn.

Oscar thoáng chốc hơi ngạc nhiên trước dáng vẻ nhu hòa này của người ngồi cạnh, liền nổi lên ý muốn trêu chọc cậu.

- Nghe tôi nói giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì có vẻ cậu hơi thất vọng thì phải?

Quả nhiên...

- Tôi thấy anh mới là người đang thất vọng đấy. - ... Lưu Chương ngay lập tức có thể bật lại mode không dễ bắt nạt.

Oscar bật cười, khẽ lắc đầu rồi tiếp tục uống cà phê.

- Ăn đi, ăn xong tôi đưa cậu về KTX.

- Không sao, lát tôi có thể tự về... mà khoan, điện thoại.

Dứt lời, Lưu Chương xoay người với lấy balo trên ghế sofa lục lọi tìm điện thoại. Lúc cậu mở máy, lượng thông báo nhảy ra khiến một người vốn không quá quan tâm nhiều thứ như cậu cũng thấy hơi áp lực.

Oscar thấy Lưu Chương ấn gọi điện, chưa quá 3 giây phía bên kia liền bắt máy, và dù không mở loa ngoài anh vẫn có thể nghe thấy tiếng hét phát ra từ điện thoại.

- LƯU CHƯƠNGGG, TẠI SAO BÂY GIỜ ANH MỚI NGHE MÁY CỦA EM???

- Nói nhỏ thôi Trương Gia Nguyên, giờ anh gọi lại cho em đây rồi còn gì.

- Anh nói thế mà nghe được à, hôm qua em với Lâm Mặc gọi biết bao nhiêu cuộc, nhắn biết bao nhiêu tin anh có biết không? Anh đang ở đâu rồi hả?

- Đêm qua đi với bạn, về muộn sợ ảnh hưởng các em nên anh xin ngủ nhờ lại luôn.

- Bạn nào, anh có chơi với ai ở lớp à?

- Em hỏi nhiều thế, lát về anh giải thích sau được chưa? Nói với Lâm Mặc đừng lo quá nhé.

Oscar trong lúc Lưu Chương nghe điện thoại đã giải quyết xong bữa sáng của mình, thấy cậu cúp máy mới quay sang nói bâng quơ.

- Bạn cùng phòng... có vẻ rất quan tâm?

- Cũng được, - Lưu Chương quay lại vẻ lãnh đạm, xé một miếng bánh nhét vào miệng rồi chống tay đứng dậy - giờ tôi phải quay lại trường... đầu giờ chiều còn có ca học.

- Không cần đưa về thật à? - Oscar ngước mắt lên nhìn cậu, trên môi vẫn là ý cười.

- Không cần... còn chuyện đêm qua và sáng nay, tôi sẽ tìm cách cảm ơn anh sau.

Oscar nghe vậy chỉ nhún vai, còn Lưu Chương hơi gật đầu rồi xách balo ra cửa.


Gần một tuần sau đó, Oscar vẫn chưa gặp lại Lưu Chương. Cho đến tận tối thứ 6 tiếp theo anh mới ra sân bóng rổ, nhưng không thấy người kia ở góc sân quen thuộc nữa.

Oscar đeo tai nghe lên, đút hai tay vào túi áo, yên lặng đứng chờ. Thực ra anh cũng biết Lưu Chương không chơi bóng đều đặn như những người khác, nhưng đã tới đây rồi, anh không muốn quay về luôn.

Chừng 15 phút sau, Oscar thấy có người vỗ vai mình.

- Tôi không đến thì anh định đứng đợi đến bao giờ? - Lưu Chương một thân đồ đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn cất tiếng hỏi.

- Nhưng cậu vẫn đến mà. - Oscar gỡ tai nghe, hơi nghiêng đầu mỉm cười.

Có thể về sau này, Lưu Chương sẽ yêu thích và quyến luyến nụ cười dịu dàng đó của Oscar, nhưng ngay tại lúc ấy, cậu chỉ hơi cúi người về phía trước, ngước mắt nhìn đối phương mà hỏi.

- Nhớ tôi sao?

Ngay lập tức Oscar hiểu rằng dù có không gặp nhau bao lâu hay gặp nhau trong tình huống nào, sự kiêu ngạo và không kiêng nể người khác của Lưu Chương vẫn không hề thay đổi.

- Nếu tôi nói phải thì sao? Có được phép không?

- Không quan trọng, dù gì cũng không phải việc của tôi. - Lưu Chương nở nụ cười hết sức thỏa mãn, hai mắt cong cong như vầng trăng đang treo trên đỉnh đầu - Vậy, để cảm ơn việc hôm trước, tối nay anh có thời gian không?

- Rủ tôi đi uống rượu tiếp sao? - Oscar bật cười thành tiếng hỏi lại cậu.

- Không, đi ăn đi, tôi thèm ramen, nhân tiện có anh nên đỡ phải gọi xe. - Lưu Chương đáp lại rất thản nhiên, ngón trỏ còn đưa lên gạt nhẹ tóc mái lòa xòa trước trán.

- Được, học bá Lưu Chương. - Oscar cũng thoải mái nhận lời.


Lưu Chương ăn xong liền ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, ánh đèn của biển hiệu bên ngoài hắt lên gò má cậu thành một màu hồng nhạt khiến Oscar nhớ lại chàng trai mơ màng vì một ly Gimlet tối ngày hôm đó.

- Lát nữa sẽ quay lại KTX sao? - Oscar cũng ăn xong phần của mình, vừa rút khăn giấy lau miệng vừa hỏi cậu.

- Chắc vậy, nhưng tuần này cả Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc đều về nhà rồi.

- Bình thường không bao giờ qua đêm ở ngoài?

- Cũng có, đến nhà thầy Riki làm nghiên cứu hoặc sang nhà bạn.

- Bạn?

- Ừ, bạn cấp 3, có một người cũng ở thành phố này.

Không khí lại rơi vào im lặng, Lưu Chương chuyển tầm mắt quay lại bàn ăn, đặt lên người con trai tóc xanh đối diện. Oscar cũng nhìn cậu, nhìn làn da trắng đến phát sáng sau bộ quần áo tối màu, nhìn đường cong của phần cổ và bả vai, nhìn đôi môi đầy đặn vì vừa ăn cay mà đỏ mọng, nhìn những khớp ngón tay ngon dài đang gõ nhẹ lên gò má.

- Có muốn đi dạo không Lưu Chương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com