Chapter 8
Tính từ lần đầu tiên hai người gặp nhau đến giờ đã qua khoảng một tháng, nhưng Oscar và Lưu Chương đều chưa trò chuyện quá nhiều. Những gì hai người biết về nhau chẳng sâu hơn những bản profile được viết trên diễn đàn trường, mà còn không chắc cả hai có dành thời gian đọc quá một nửa bản về đối phương hay không. Oscar không phải người có nhu cầu được tìm hiểu trong những mối quan hệ như này và anh tin rằng Lưu Chương cũng thế, nên khi đề xuất một chuyến đi dạo mà có thể hiểu theo cách khác là một gợi ý cho việc trò chuyện riêng tư, Oscar đang hơi lăn tăn suy nghĩ không biết mình muốn xếp Lưu Chương vào mối quan hệ nào.
- Đây là đâu? - Lưu Chương tháo dây an toàn, quay sang hỏi người cầm lái.
- Thì như cậu thấy đó, công viên.
- Ý anh đi dạo là lái xe hơn nửa tiếng đến một công viên à?
- Thôi nào, đừng khó tính nữa, xuống đây đi. - Oscar khẽ cười và nháy mắt với Lưu Chương.
Cả hai ngồi trên một ghế đá hướng ra hồ nước nhỏ trong công viên, xung quanh là ánh đèn vàng ấm áp. Lưu Chương hơi ngả người ra sau hỏi Oscar.
- Sao lại đến đây?
- Để cậu có thể... rũ bỏ một chút áp lực, dù sao ở đây cũng không quá gần trường chúng ta, có thấy thoải mái hơn không?
- Dài dòng vậy làm gì, anh muốn hỏi gì tôi? - Vẫn như hầu hết mọi lần, Lưu Chương chẳng vì vẻ mặt dịu dàng chết người của Oscar mà dao động.
- Ha, trực tiếp vậy sao? Nhưng thật ra tôi chẳng muốn hỏi gì cả, chỉ muốn nói chuyện một chút thôi.
- Vậy nói đi, anh muốn nói gì?
- Có tò mò vì sao danh tiếng của tôi ở trường lại "tốt" vậy không? - Oscar cũng không vì thái độ mặn nhạt không rõ của Lưu Chương mà khó chịu.
- Không quan tâm lắm, dù sao trước nay cũng không ảnh hưởng đến tôi, với lại trong mấy chuyện này chẳng phải đều là tôi tình anh nguyện hay sao?
- Tất nhiên, tôi cũng đâu có quá nhiều thời gian để đi đeo bám lừa lọc người khác. Vậy còn cậu, có danh tiếng tốt đúng nghĩa cảm thấy thế nào?
- Có gì đặc biệt à?
Lưu Chương vẫn đáp trả ngắn gọn, nghe không rõ cảm xúc nhưng giọng nói đã vơi bớt vẻ bất cần và lạnh nhạt. Oscar nghe câu hỏi không rõ có cần đáp án hay không này cũng không vội phản ứng, chỉ hơi thu đôi chân dài đang duỗi ra lại, ngồi sát lại gần Lưu Chương.
- Tôi nghĩ là cậu rất can đảm. - Oscar nhẹ giọng - Theo như tôi đoán thì có vẻ cậu... không quá thích những việc này, nhưng cậu vẫn làm tốt, đâu phải ai cũng kiên nhẫn và có thể cố gắng đến vậy đâu.
Lưu Chương không ngồi dịch ra, chỉ chầm chậm nhìn lại người bên cạnh. Lần thứ hai trong tối nay, màu sắc từ nguồn sáng xung quanh đổ dài lên những đường nét trên gương mặt cậu khiến Oscar hơi sững lại. Mắt Lưu Chương không quá to, nhưng đặc biệt đen và sáng, khi Oscar nhìn thẳng vào đôi mắt ấy anh có cảm giác mình đang bị một trọng lực vô hình hút lại. Nửa gương mặt cậu được chiếu sáng và nửa còn lại hơi mập mờ trong bóng đêm, đường cong nơi cổ và bả vai hơi rung nhẹ theo từng nhịp thở.
Tưởng như đã qua rất lâu rồi, Lưu Chương mới trả lời anh.
- Dù sao cũng chỉ đến thế thôi.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng dường như Lưu Chương cảm nhận được gió đêm bắt đầu lạnh hơn rõ rệt mới khẽ nói "về thôi".
Khi cả hai đã yên vị trên xe, Oscar cắm chìa khóa nhưng vẫn chưa khởi động. Lưu Chương cũng không thúc giục anh. Oscar nhớ lại cảm giác thoáng qua vừa nãy khi anh suy nghĩ về việc nên xếp Lưu Chương vào một mối quan hệ như thế nào. Không thể như La Ngôn và Châu Kha Vũ, cũng không giống những người anh chỉ muốn lướt qua trong đời nhau vài tiếng đồng hồ. Oscar không muốn giữ những cảm xúc có phần mềm yếu này lại trong đầu, anh càng tin Lưu Chương cũng không phải người có xu hướng làm thế.
Vậy nên, chẳng phải cứ nên thuận nước đẩy thuyền thôi sao?
Lưu Chương đang nghiêng đầu nhìn cửa sổ nhưng có vẻ tâm trí lại không thực sự ở đây, bằng chứng là khi Oscar lái xe rẽ sang một hướng khác thay vì đi thẳng về trường học mà cậu cũng không nhận ra. Lúc dừng xe, Lưu Chương mới như sực tỉnh, cậu ngó nghiêng xung quanh rồi quay đầu lại hỏi.
- Đây không phải...
Nhưng phía trước lại là gương mặt đang ghé sát lại gần của Oscar, trong phút chốc, từng đường nét của đôi mắt, sống mũi, gò má, đôi môi của anh như phóng đại nhiều lần khiến Lưu Chương như hẫng mất một nhịp thở. Mái tóc xanh lam đã hơi nhạt màu của anh bởi vì gió đêm nên hơi lộn xộn, từng sợi như đang chọc nhẹ vào trái tim Lưu Chương khiến cậu có cảm giác ngưa ngứa trong lòng.
- Lưu Chương, có muốn tiếp tục đi tìm kiếm tự do của cậu không?
Lưu Chương không nhớ rõ quá trình từ nụ hôn tuy nhẹ nhàng nhưng ướt át và gợi tình của Oscar đến thời điểm hiện tại khi cậu đã tắm xong và ngồi yên lặng trên giường anh được hơn 5 phút. Bên cạnh Lưu Chương là màn hình điện thoại vẫn sáng do cậu vừa vội vàng định gửi tin nhắn nhưng chợt nhớ ra hai cậu em cùng phòng hôm nay đã về nhà.
Khi nãy, Lưu Chương không đáp lại câu hỏi của Oscar, cậu chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhạt của anh. Lưu Chương không rõ sự im lặng của mình có giống một lời ngầm chấp thuận hay không, nhưng Oscar đã khẽ cười rồi áp môi anh lên môi cậu.
Đây không phải lần đầu Lưu Chương hôn ai đó, cậu cũng đã có 2 mối tình chóng vánh vào những năm cuối trung học. Nhưng nụ hôn của Oscar làm trong lòng cậu như có một sợi lông vũ khẽ chuyển động khiến cảm giác run rẩy lan tỏa khắp cơ thể.
Lan man suy nghĩ, Lưu Chương chỉ kịp nhận ra khi Oscar đã trèo lên giường ngồi ngay phía sau và khẽ đặt lên gáy cậu một nụ hôn ấm nóng. Oscar không chắc Lưu Chương có thể tiếp nhận tốc độ chóng mặt của một loạt những hành động này hay không, nhưng khi thấy cơ thể hơi run nhẹ và thái độ không chống cự của cậu, anh quyết định không dừng lại.
- Oscar...
- Suỵt, đừng nói gì cả, quay lại đây nào. - Oscar xoay vai Lưu Chương lại và đặt ngón trỏ lên môi cậu. Lưu Chương thấy tóc anh vẫn hơi ướt và trên cổ còn vương lại nhiều vệt nước.
Oscar đã nhận ra rằng từ lúc lên xe trở về từ công viên, Lưu Chương không mang lại cảm giác muốn giành quyền chủ động và công kích nữa. Cậu như lạc vào một dòng suy nghĩ riêng nào đó, vẫn hiểu Oscar đang muốn làm gì nhưng lại không hề phản kháng. Câu thần chú "đi tìm tự do" thực sự ít nhiều có tác dụng với Lưu Chương.
Cho đến lúc Lưu Chương đã nằm phía dưới Oscar, nhịp thở hơi hỗn loạn khi vừa tách khỏi một nụ hôn khác, ánh mắt cậu mới sống động lại hơn một chút. Lưu Chương nhìn thẳng vào người với mái tóc xanh lam đầy gợi cảm phía trên, đặt một câu hỏi với giọng hơi run rẩy dù đã cố kìm nén.
- Như này, có thể không?
Oscar khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ lên sống mũi rồi dừng lại ở môi cậu.
- Yên tâm, em chỉ cần nghe theo anh là được, đồng ý không Lưu Chương?
Vượt qua cả dự đoán của Oscar, Lưu Chương nằm phía dưới hơi hé miệng cười, đầu lưỡi chuyển động theo lời nói lướt nhẹ qua ngón tay anh.
- Được, vậy thì thử xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com