Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

71 + 72 + 73 + 74 + 75

71

Không gian ngoài cửa rất nhỏ, giống như một lối đi chật hẹp, 12 người chỉ có thể đi thành một hàng.

Tô Hình đi ở vị trí thứ ba từ dưới lên. Phía sau cô là La Sinh, và người cuối cùng là Minh Thiên. Người đi đầu tiên là Trần Húc. Mọi người cứ thế dò dẫm đi về phía trước, tay bám vào lưng người đi trước. Trên đường, không ai dám thở mạnh, không khí căng thẳng đến cực điểm.

“Tôi sờ thấy một cánh cửa!”

Trần Húc run giọng hét lên. Nỗi sợ hãi trong bóng tối đã khiến chàng trai dũng cảm này run rẩy đến nỗi hai chân nhũn ra.

Mọi người mừng rỡ, thúc giục liên tục.

Trần Húc ngay sau đó vặn tay nắm cửa và mở ra.

Bóng tối vô tận lại ập đến. Lòng Trần Húc chùng xuống, hoảng hốt kêu: “Bên trong chẳng thấy gì cả.”

" Mé nọ! Đây là cái quái gì thế này, còn dọa người như vậy." Giả Tân sợ chết khiếp, chỉ có thể mượn vài câu tục tĩu để lấy dũng khí.

Hoàng Thục Cầm đứng trước mặt anh ta. Gáy cô bị nước bọt của anh ta bắn đầy. Cô ghê tởm dùng tay lau, quay lại mắng: “Nói chuyện thì nói chuyện, có thể đừng phun nước bọt như chó dại thế không?”

"Lão tử còn có thể phun chỗ dưới nữa đấy, thế nào? Cô quản được à?" Giả Tân húc hông về phía trước. Động tác thị uy này vô tình lại húc trúng đùi trong mềm mại của người phụ nữ.

Hoàng Thục Cầm giật mình như bị điện giật, lùi lại, va vào Trần Húc đang đứng phía trước. Cú va chạm này đẩy anh ta vào trong bóng tối.

"A." Tiếng hét ngắn ngủi bị chìm nghỉm trong tiếng "phanh phanh phanh".

Tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai ngờ sau cánh cửa lại có một cầu thang.

Trần Húc lộn một vòng xuống đáy, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Anh ta dùng thân thể mệt mỏi đứng dậy, lảo đảo bò lên.

"Anh không sao chứ?" Hoàng Thục Cầm chột dạ hỏi vọng xuống.

“Không sao.”

Tiếng trả lời rõ ràng lọt vào tai, xem ra cầu thang không dài lắm.

Trong bóng tối, có người sốt ruột nói: “Hay là chúng ta cùng xuống xem đi. Cứ đứng đây cũng không phải là cách.”

“Phải đó, phải đó, ở đây chật quá, tôi sắp không thở được rồi.”

“Thế thì, chúng ta cùng nhau xuống đi.”

“...”

“...”

Một người mở lời, mọi người đều hưởng ứng. Tô Hình không có ý kiến gì về việc này, dù sao chỉ có một lối đi, không xuống cũng phải xuống.

"Được rồi, vậy mọi người cùng xuống đi." Dù Hoàng Thục Cầm căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng cô không thể không đi xuống trước mặt nhiều người như vậy. Cô đưa tay sờ vào bức tường bên phải, thầm nghĩ chỉ cần bám theo tường đi xuống thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Trần Húc, chúng tôi xuống đây, anh đứng yên đó đừng nhúc nhích nhé.”

Sau khi gọi một tiếng, Hoàng Thục Cầm bắt đầu từ từ đi về phía trước. Giả Tân phía sau thấy cô bắt đầu di chuyển thì vội vàng nắm lấy vai cô.

“Anh làm gì nắm vai tôi? Buông tay!”

“Đường tối như vậy, không nắm cô thì đi kiểu gì.”

Giả Tân có thái độ khinh khỉnh, không hề có ý định buông tay.

Hoàng Thục Cầm tức đến mức hận không thể cắn chết anh ta, nhưng Khang Thành đã lên tiếng nên cô đành nuốt cục tức này vào.

“Giả Tân nói không sai. Mọi người bám vào vai người đi trước, cẩn thận bước chân, đừng để bị ngã nữa.”

Khang Thành là người trông hiền hòa nhất trong số 12 người. Từ việc anh ta vô điều kiện giúp An Linh Lung lấy chìa khóa đã để lại ấn tượng tốt cho mọi người, vì vậy lời anh ta nói, chỉ cần không quá đáng, mọi người vẫn sẵn lòng nghe theo.

Chẳng mấy chốc, đội hình một hàng tiếp tục di chuyển. Tô Hình đi phía sau, tốc độ chậm hơn cả rùa. Những người đi trước bắt đầu liên tiếp phát ra tiếng kêu kinh hãi, chắc là do trượt chân hụt cầu thang. May mắn là mọi người đều an toàn. Đến lượt cô, dù đã tập trung chú ý nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị bóng tối che mắt, bước hụt chân.

Khoảnh khắc mất trọng lực, một bàn tay lạnh lẽo kéo cô lại. Hơi thở trong lành của thiếu niên phả thẳng vào mặt. Tô Hình ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, ngã vào vòng tay của La Sinh. Trong bóng tối, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm cơ thể và hơi thở phả nhẹ qua tai cô.

“Chị Tô Hình, cẩn thận một chút nhé.”

Tô Hình lấy lại tinh thần, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, không được tự nhiên mà nói tiếng cảm ơn.

“Không có gì, tôi sẽ không để chị Tô Hình bị thương đâu.”

Ngữ khí mập mờ khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên kỳ lạ. Tô Hình hơi đau đầu. Anh cố ý tỏ vẻ tốt với cô, nhưng cô thực sự không muốn thân thiết với người ở khu số 1. Để tránh điều tiếng, cô chọn im lặng.

Không nhận được phản hồi, trong mắt La Sinh lóe lên một tia lạnh lẽo. Anh không kiêng nể gì nắm lấy tay Tô Hình, vuốt ve liên tục: “Cũng không phải là tôi nhất định phải có em, chỉ là chiếc cốt giới màu đỏ trên tay em rất thu hút tôi. Ai cho em vậy? Nam Cung Thượng à?”

Nhắc đến ba chữ Nam Cung Thượng, Tô Hình giật mình, định rút tay về nhưng đối phương đã chuẩn bị sẵn, không cho cô cơ hội.

“Anh muốn gì?”

“Đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn kết minh với em thôi.”

Kết minh? Với cô?

Tô Hình mơ hồ. Điều này hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ. Anh là người ở khu số 1, không phải nên rất mạnh sao?

"Đại nhân nói, nếu tôi không thể sống sót trở về, thứ tôi muốn sẽ được tặng cho người khác. Hừ, tôi sẽ không để thằng pê đê chết tiệt đó được hưởng lợi đâu." La Sinh vừa nói, vừa ghé sát tai Tô Hình, thì thầm: “Tôi biết kẻ ám sát là ai. Kết minh với tôi, tôi có thể đảm bảo em không chết.”

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng chói lòa bất chợt chiếu thẳng vào mắt mọi người. Tô Hình nheo mắt lại, một tay che mặt. Đợi mắt hơi quen với ánh sáng, cô mới từ từ mở ra và nhìn xuống.

Đây là một căn bếp, không gian rất rộng. Tất cả dụng cụ làm bếp đều đầy đủ. Cô mơ hồ liếc qua cách bố trí, rồi nhìn lên trên. Minh Thiên đứng ở cửa cầu thang. Vừa rồi chính anh đã bật công tắc đèn.

"Chúng ta đúng là ngu thật. Sao không nghĩ đến việc tìm công tắc đèn nhỉ? Mò mẫm lâu như vậy, ha ha ha." Trần Húc lúng túng tìm cho mình một cái cớ. Trong tiếng cười của anh ta, có vài người liếc mắt khinh bỉ. Anh ta giả vờ như không thấy.

Minh Thiên hai tay đút túi quần, vẻ mặt điềm nhiên bước xuống cầu thang. Khi đi ngang qua Tô Hình và La Sinh, bước chân anh hơi khựng lại. Một ánh mắt khó hiểu lướt qua hai người, nhưng chỉ một hai giây sau lại đi qua như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Hình bị nhìn chằm chằm đến khó hiểu. Lẽ nào anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ?

“Này, em không nói gì tôi coi như em đồng ý nhé. Để em không hối hận, tôi đóng dấu trước.”

Bàn tay lạnh buốt của La Sinh đặt lên gáy Tô Hình. Anh cúi đầu, đôi môi mỏng chạm vào môi cô.

Cú chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khiến người ta bất ngờ. Tô Hình trợn tròn mắt, đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh màu đen của anh. Giữa chốn đông người, anh lại hôn cô…

Đám đông xôn xao. Vì nụ hôn này, có người huýt sáo, có người vỗ tay. Tô Hình xấu hổ muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã kết thúc nụ hôn trước một bước.

"Cho đến khi chương trình thực tế kết thúc, em phải ngoan ngoãn nghe lời đấy. Nếu không..." Lòng bàn tay trắng nõn, mềm mại cọ qua môi cô. La Sinh lộ ra vẻ mặt ngây thơ, đơn thuần. “Tôi sợ tôi sẽ không kiềm chế được mà giết rm.”

72

Khu bếp được chia thành bốn khu vực chính: khu rửa, khu chế biến, khu nấu nướng và khu đông lạnh.

12 người họ tự do chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm phụ trách tìm kiếm một khu vực. Tô Hình, vì đã kết minh với La Sinh, nên đương nhiên hoạt động cùng anh. Còn Minh Thiên, trên danh nghĩa là anh trai của La Sinh, đã mạnh mẽ gia nhập nhóm của họ với trách nhiệm bảo vệ em trai.

Rất nhanh, bốn nhóm đã được thành lập. Nhóm của Tô Hình được phân công khu đông lạnh, hay còn gọi là hầm băng. Nhiệt độ trong hầm băng luôn được duy trì ở âm 28 độ. Cả ba người mặc quần áo mỏng manh, chỉ vài phút sau đã bắt đầu run rẩy vì lạnh.

“Ở đây... lạnh quá... chúng ta... làm nhanh lên đi...” Tô Hình lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, hai tay không ngừng xoa bóp cánh tay để tạo ra một chút nhiệt. Nhưng ở đây quá lạnh, ngay cả việc nhảy nhót cũng chẳng ăn thua.

Minh Thiên cẩn thận quan sát các thiết bị điện trong hầm băng, không nói lời nào mà mở tủ đông lớn nhất. Bốn tầng tủ đều chứa đầy thịt đông màu đỏ nâu. Mỗi miếng thịt được bọc cẩn thận trong túi nylon trong suốt, nhìn sơ qua cũng có hàng trăm miếng.

“Tôi thấy ở đây không có manh mối gì đâu.” La Sinh cầm một con dao mổ heo, nghịch ngợm rồi tùy tiện ném xuống.

Tô Hình nhíu mày, không đồng tình lắm: “Có lẽ manh mối ngay trước mặt anh đấy, chỉ là anh không để ý thôi.”

“Được rồi, vậy em tìm được manh mối gì chưa?” La Sinh dang rộng hai tay, nhìn chằm chằm Tô Hình với ánh mắt đầy ẩn ý.

“...” Tô Hình cứng họng. Nếu manh mối dễ tìm như vậy thì chơi trò thoát hiểm làm gì.

“Mọi người lại đây xem.”

Minh Thiên bất ngờ lên tiếng, hóa giải sự bối rối của Tô Hình. Cô lườm La Sinh một cái thật mạnh rồi đi đến bên cạnh Minh Thiên. Anh đã mở tầng cuối cùng của tủ đông, đó là một ngăn tủ đông lạnh đặc biệt lớn, đủ để chứa một con cừu non mới sinh.

Tô Hình liếc nhìn vào trong rồi lập tức quay đầu đi.

Trong ngăn tủ, lại là thi thể của một cô gái bị cắt thành tám mảnh lớn!

“A, thú vị thật đấy.”

La Sinh cũng nhìn thấy những khối thịt vụn vặt đó, đôi mắt anh lập tức ánh lên vẻ hưng phấn. Anh vòng sang một tủ đông khác, nhanh chóng mở tầng cuối cùng, quả nhiên, bên trong cũng là thi thể một cô gái bị cắt thành từng miếng thịt.

“Nhìn vết cắt phẳng như vậy, chắc chắn là do người làm.”

Minh Thiên thản nhiên đưa ra lời giải thích của mình.

Lòng Tô Hình nặng trĩu. Nếu anh nói đúng, vậy những người trên thuyền trước đó đã bắt đầu tàn sát lẫn nhau? Nhưng, lý do giết người là gì? Dù đối phương bị nhiễm virus cũng không dám ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Tôi có một ý tưởng táo bạo, mọi người có muốn nghe không?” La Sinh nhìn Tô Hình với ánh mắt quái dị.

Tô Hình bị nhìn đến rợn người, câu nói đến miệng lại không thốt ra được.

“Tôi nghĩ, họ đói bụng.” La Sinh nói với giọng gần như thì thầm.

“Đói bụng?” Tô Hình nuốt nước bọt, một cảm giác ghê tởm khó tả đang dâng lên cổ họng.

“Đúng vậy, cô nhìn những khối thịt này xem, cắt gọn gàng biết bao. Cứ như được phân chia để ăn vậy.”

“...”

Tô Hình bịt miệng lại. Chỉ cần anh nói thêm một từ nữa, cô sợ mình sẽ nôn ra hết.

“Có phải đói bụng hay không, chỉ cần xem những túi nylon này đựng thịt gì là rõ.” Minh Thiên lấy ra một túi thịt đông màu đỏ nâu, xé túi ra. Bên trong rõ ràng là một khối thịt người cả da lẫn thịt, không còn phân biệt được là bộ phận nào nữa.

Lần này Tô Hình cuối cùng cũng không nhịn được, chạy vào một góc nôn thốc nôn tháo.

Tủ đông lớn như vậy chứa toàn thịt người. Không biết đã có bao nhiêu người chết. Cái thuyền này đúng là một địa ngục trần gian.

“Ở đây có đồ ăn không? Bếp có thể nấu được, mọi người sắp chết đói rồi.” Hoàng Thục Cầm vừa vào đã run lẩy bẩy, lạnh đến mức không ngừng hà hơi. “Ôi mẹ ơi, sao lạnh thế này. Ủa, Tô Hình làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thế, không khỏe à?”

“Không có gì, ở đây không có gì ăn cả...” Lời Tô Hình chưa nói xong đã bị đối phương ngắt lời.

“Oa, nhiều thịt quá, mọi người có lộc rồi! Tôi lấy vài ba túi về nấu thịt kho, luộc, xào đều được.” Hoàng Thục Cầm hớn hở định đến tủ đông lấy thịt, đến gần mới nhìn thấy những thứ ở tầng cuối cùng.

Không khí im lặng ba giây, rồi một tiếng hét chói tai lại vang lên, đập vào màng nhĩ của mọi người. Tô Hình thất vọng. Xem ra việc lấp đầy bụng là không thể.

“Haizz, cái này hay rồi, không có gì để ăn, chúng ta đều phải chết đói.”

Chuyện tủ đông giấu thi thể khiến lòng người hoảng sợ. Những người nhút nhát không dám đến gần hầm băng. Những người gan dạ đi vào liếc một cái rồi sợ hãi chạy thục mạng. Chỉ có Minh Thiên và La Sinh một người bình tĩnh thong dong, một người bình chân như vại. Không hổ là những người ở kji số 13 và số 1. Không có chút can đảm thì thật sự không thể sống sót trong một đội ngũ mạnh mẽ như vậy.

Trần Húc, với tư cách là người dẫn đầu, lúc này mặt mày ủ rũ. Anh ta mới chỉ tham gia hai trò chơi thực tế, chưa từng thấy cảnh tượng lớn như thế này. Không sợ đến mức tè ra quần đã là kiềm chế lắm rồi.

“Khụ, mọi người trước hết hãy báo cáo những phát hiện của mình đi.”

“Để tôi trước nhé. Cửa thoát hiểm nằm ở khu rửa, cần sáu chữ số mật mã để mở. Khu rửa không còn nhiều đồ dùng, nhưng may mà chúng ta còn nước uống, chắc có thể cầm cự vài ngày.” Khang Thành nói một cách rành mạch như đang báo cáo.

“Khu nấu nướng thì các thiết bị đều dùng được, nhưng không có rau củ thịt thà thì cũng vô dụng.” Giả Tân lấy từ túi quần ra một bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa.

“Thuốc lá của anh ở đâu ra vậy?” Trần Húc đang phiền muộn, thấy có thuốc lá hút thì mắt sáng rỡ.

“Trong ngăn kéo. Anh cũng làm một điếu không?” Giả Tân khinh khỉnh nhả một vòng khói, đưa điếu thuốc lá cho Trần Húc.

Trần Húc không từ chối, rút một điếu, mượn bật lửa của đối phương, rít từng hơi dài.

“Mấy người có muốn không?” Giả Tân ngậm điếu thuốc, hỏi những người đàn ông khác.

Tuy nhiên, người trả lời anh ta chỉ có Khang Thành.

“Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”

Hai người đàn ông không kiêng nể gì hút điếu này đến điếu khác. Chẳng mấy chốc một bao thuốc đã hết. Tâm trạng Trần Húc khá hơn nhiều, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

“Khu chế biến không có manh mối gì, chỉ có một điều làm tôi rất để tâm. Mỗi con dao đều có vết sứt mẻ, lớn nhỏ khác nhau, cứ như đã từng chặt thứ gì đó.”

“Là... dùng để chặt xương người sao?” An Linh Lung rụt người lại bên cạnh Khang Thành, nhỏ giọng hỏi.

Trần Húc nhướn mày, nhả hơi thuốc cuối cùng, trả lời với vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Có lẽ vậy.”

“Ku ku ku...”

Trong đám đông, có người đói bụng đến mức bụng kêu thầm thì. Tô Hình nhìn theo tiếng, đó là Thẩm Hạo, tác giả trạch nam. Thẩm Hạo da mặt mỏng, bị nhiều người nhìn như vậy liền đỏ mặt.

“Tôi nói này, hay là mọi người uống chút nước trước đi.”

“Nếu virus ở trong nước, anh có dám uống không?” Đậu Phương, người vẫn luôn im lặng, bất ngờ buông một câu gây sốc, khiến mọi người lập tức cảnh giác.

73

“Mẹ nó! Thịt cũng không ăn được, nước cũng không uống được, chúng ta còn có cái gì để ăn nữa?!”

Giả Tân tức giận lật tung tất cả xoong nồi chén bát bên trái, đôi mắt nhỏ hung hăng trừng Đậu Phương. Nhóm người họ từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa uống một giọt nước, bụng đã sớm rỗng tuếch. Nếu không ăn uống gì, đừng nói là virus, họ sẽ chết đói mất.

"Cứ thế này cũng không phải là cách. Muốn xác minh nước có virus hay không, chi bằng cử một người ra thử xem." Đường Lệ Na bình tĩnh nói.

"Hừ, nói thì dễ. Vậy cô đi thử đi." Hoàng Thục Cầm là người hay để bụng. Đường Lệ Na đã từng tỏ vẻ khó chịu với cô, tự nhiên cô phải tìm cơ hội để đáp trả.

Đường Lệ Na mím môi, không chút khách khí từ chối.

“Tôi không được.”

"Lạ thật, cô không được thì người khác được à? Ý kiến là của cô, bản thân cô không thử thì dựa vào đâu mà bảo người khác đi thử? Nói thẳng ra, cô muốn lấy người khác ra làm vật thí nghiệm đấy à." Hoàng Thục Cầm nói một tràng nhanh như gió, trong lòng hả hê vô cùng.

"Mọi người bớt lời đi một chút." Trần Húc đập mạnh một cái vào bệ bếp. Chất liệu đá cẩm thạch cứng ngắc khiến lòng bàn tay anh ta nóng rát. Vì sĩ diện, anh ta nhanh chóng đặt tay ra sau lưng, vẻ mặt không đổi tiếp tục nói: “Ngoài cách này ra, có ai còn nghĩ ra cách nào khác không?”

Mọi người im lặng, sau đó đồng loạt dồn ánh mắt về phía Minh Thiên. Trong tập thể nhỏ ngẫu nhiên này, sự thông minh và trí tuệ của Minh Thiên đã chiếm được thiện cảm của mọi người. Nếu có vấn đề khó khăn, có lẽ chỉ có anh mới có thể giúp giải quyết.

"Cô ấy nói không sai. Nếu muốn biết nước có virus hay không, tìm một người thử là biết." Minh Thiên xắn tay áo, lấy một chiếc cốc thủy tinh từ máy rửa bát ra để hứng nước. Dòng nước lạnh trong vắt chảy ra khiến tim mọi người thắt lại. Mọi người không chớp mắt nhìn mực nước trong cốc dâng lên từng chút một, nhịp tim cũng theo đó mà tăng tốc.

“Bốc thăm đi. Ai bốc trúng thì uống.”

Minh Thiên rút 12 chiếc đũa ra nắm trong lòng bàn tay, trong đó có một chiếc ngắn nhất. Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua mọi người. Không cần anh nói, đã có người tiến lên bốc chiếc đũa đầu tiên.

Người đó chính là Tô Hình.

Tô Hình dùng hành động để bày tỏ sự ủng hộ của mình. Không vì lý do gì khác, chỉ vì anh là người của Nam Cung Thượng, cô nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với anh.

"Được rồi, mọi người cùng bốc một que đi." Trần Húc nịnh bợ đi theo sau Tô Hình. Với Minh Thiên, anh ta vừa muốn lôi kéo, vừa mang vài phần đề phòng trong lòng. Dù sao, người ở khu nghỉ số 13 cũng không phải dạng vừa.

Trong đám đông, đã có người bắt đầu rục rịch. Phương pháp bốc thăm của Minh Thiên là công bằng nhất, không thể nghi ngờ. Mọi người im lặng lần lượt bốc đũa, sau đó so sánh với nhau. Người bốc được chiếc đũa ngắn nhất là Thẩm Hạo.

"Không, sao lại là tôi?! Tôi, tôi, tôi không muốn uống!" Giọng nói run rẩy của Thẩm Hạo đã bộc lộ nỗi sợ hãi tận đáy lòng. Anh ta ném chiếc đũa trong tay đi thật xa, cả người ở trong trạng thái cực kỳ phản kháng.

“Tôi không uống! Tôi chết cũng không uống! Các người đừng ép tôi, tôi... Phụt, khụ khụ...”

"Mẹ kiếp! Đây là số phận của anh, uống đi!" Giả Tân khí thế hung hãn bưng cốc thủy tinh lên, đổ mạnh vào miệng anh ta. Thẩm Hạo giãy giụa dữ dội, làm văng ra nửa cốc nước, khiến những người đứng xem cũng thấy ghê sợ.

"Huhu, mẹ ơi, mẹ ơi, con không muốn chết, huhu..." Cổ họng khô khát được nước làm dịu. Dù tâm lý bài xích nhưng cơ thể khát khao vẫn thúc giục anh ta nuốt. Nước mắt tuyệt vọng của Thẩm Hạo tuôn rơi. Anh ta dường như đã nhìn thấy ngày chết của mình đang đến gần. Nếu có thể quay trở lại cuộc sống thực, anh thề sẽ không bao giờ viết tiểu thuyết nữa, anh sẽ nghe lời mẹ đi tìm một công việc ổn định, sáng đi chiều về.

"Thôi được rồi, anh ta đã uống được mấy ngụm rồi, buông anh ta ra đi." Hoàng Thục Cầm không đành lòng. Thẩm Hạo chỉ là một thiếu niên hơn 20 tuổi, so với Giả Tân đầy vẻ côn đồ, anh ta thực sự quá yếu ớt.

"Xì, mẹ nó, đồ hèn!" Giả Tân bực bội phun nước bọt vào anh ta, lúc này mới buông tay.

Lúc này, 11 cặp mắt đều dán chặt vào Thẩm Hạo, chờ xem trên người anh ta có xuất hiện phản ứng virus hay không.

Sau mười lăm phút, tiếng khóc của Thẩm Hạo dần dần ngưng lại. Anh ta bò dậy khỏi sàn nhà, quẹt quẹt mũi, đôi mắt đỏ hoe như một con thỏ chỉ biết cắn người. Anh ta đi đến bồn rửa, mở vòi nước và uống một cách khác thường. ực ực ực, dòng nước trong vắt, lạnh buốt chảy xuống khóe miệng anh ta. Anh ta uống một cách thỏa mãn, cái bụng lép xẹp phình ra thành hình bán nguyệt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Hô, dù có chết, tôi cũng không muốn làm ma đói!”

Lau vết nước trên miệng, ánh mắt của Thẩm Hạo đầy thù hận dừng lại trên khuôn mặt Giả Tân. Nếu cái chết là kết quả tất yếu, anh ta cũng phải tìm một kẻ chôn cùng!

“Ha ha, xem nhiều kịch quá, tôi cũng khát rồi.”

La Sinh không kiêng nể gì tự rót cho mình một ly nước, đối diện mọi người mà từ từ uống.

"Này, anh điên rồi hả!" An Linh Lung kinh ngạc kêu lên.

"Chị Tô Hình, có muốn một ly không?" La Sinh nhìn thẳng vào Tô Hình. Trong mắt anh, những người không có giá trị lợi dụng chỉ là không khí, nói với họ một câu cũng là lãng phí nước bọt. Chỉ có Tô Hình là khác biệt, giá trị của cô còn hấp dẫn anh hơn cả chiếc cốt giới màu đỏ trên tay cô.

Ánh mắt Tô Hình dao động, muốn nhìn ra manh mối gì đó trên mặt anh, nhưng anh che giấu quá tốt. Trong đôi mắt đen lấp lánh kia chỉ có ánh sáng trong veo, sạch sẽ như một cốc nước lã.

"Vậy làm phiền anh." Tô Hình không từ chối lời đề nghị của anh. Nếu anh có thể uống mà không chút do dự, điều đó có phải chứng tỏ ngay từ đầu anh đã biết trong nước không có virus?

Giả sử anh biết, vậy... Minh Thiên có phải cũng biết không?

Giữa họ, thật sự có mâu thuẫn lớn đến vậy sao?

Trong lúc Tô Hình suy nghĩ, La Sinh đã bưng đến cho cô một ly nước. Dòng nước trong vắt chảy tự do trong cốc. Cô nhận lấy, không chút do dự uống cạn.

La Sinh cười, nụ cười đầy đắc ý. Anh ghé sát tai cô thì thầm: “Yên tâm, tôi còn chưa nỡ để em chết.”

Tô Hình đặt cốc thủy tinh xuống, ngước mắt nhìn anh một cái không nói gì.

"Này, các người đều điên rồi à? Nếu trong nước có virus thì sao? Anh ta còn chưa phát tác đâu!" An Linh Lung hoàn toàn bối rối. Rốt cuộc là chuyện gì với chuyện gì vậy? Họ đều không muốn sống nữa sao?

"Tôi thấy thời gian cũng gần đủ rồi, anh ta không có chuyện gì, điều đó chứng minh nước an toàn." Đường Lệ Na sắc mặt bình tĩnh nhìn Tô Hình, rồi quay đầu nhìn Minh Thiên. Minh Thiên đã rót nước uống, xem ra sự lo lắng của cô là thừa thãi.

"Nếu uống được nước, vậy mọi người uống nhiều vào đi." Trần Húc thở phào nhẹ nhõm. Nếu nước thật sự có vấn đề, e rằng 12 người họ sẽ bị đoàn diệt.

74

Nước là cội nguồn của sự sống, con người có thể không ăn cơm nhưng không thể thiếu nước.

Sau khi uống một chầu no nê, mọi người bắt đầu tìm kiếm lần thứ hai. Lần này Trần Húc không chia nhóm, mọi người tự do kết bạn và di chuyển trong không gian kín.

La Sinh vẫn như một cái đuôi, đi theo Tô Hình. Vì sự hiện diện của anh, nhiều lần có người định đến gần Tô Hình đều bị vẻ mặt người sống chớ lại gần của anh dọa cho lùi bước.

Về việc này, Tô Hình hoàn toàn không có cách nào đối phó với anh.

“Anh có thể đừng đi theo tôi mãi được không?”

“Không được.”

“Tại sao?”

"Em thật sự không biết sao?" La Sinh nhướn một bên lông mày, giả vờ ngạc nhiên nhìn cô.

Tô Hình nhìn thẳng vào mắt anh trả lời: “Tôi không biết anh đang nói gì.”

“Khi người ta ăn no xong sẽ bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Em nghĩ họ ăn no để đến nói chuyện phiếm với em à?”

"..." Chẳng lẽ không phải sao? Tô Hình vẻ mặt mờ mịt.

La Sinh không chịu nổi vẻ ngây thơ của cô, lườm một cái: “Cứ tưởng em thông minh, không ngờ đầu óc bị lừa đá.”

"..." Nếu có thể, cô thật sự không muốn kết minh với anh. Tô Hình làm một động tác khóa môi, đơn giản là không muốn nói thêm lời nào nữa.

"Này, hay em nói cho tôi biết, chiếc cốt giới màu đỏ của em còn có thứ gì tốt nữa không?" La Sinh đột nhiên chắn trước mặt cô, cố tình hạ thấp giọng hỏi.

"Anh hỏi cái này làm gì?" Tô Hình trừng mắt nhìn chàng trai trẻ đẹp trước mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng.

"Chúng ta bây giờ là đồng minh, vinh thì cùng vinh, tổn thì cùng tổn. Đương nhiên tôi có quyền được biết." La Sinh ôm vai cô, ghì chặt cô vào lòng. Khuôn mặt thiếu niên trắng trẻo từ từ lại gần. Những người khác nhìn thấy cảnh này đều ngượng ngùng quay đi, tưởng họ sắp hôn nhau.

"Một khẩu súng lục, một con dao găm." Thấy đôi môi mềm mại, hồng hào sắp chạm vào cô, Tô Hình đầu hàng. Ngay lập tức, hơi thở của La Sinh thay đổi, trở nên rợn người.

"Xem ra em kiếm được không ít tích phân." La Sinh hài lòng hôn một cái lên má cô, khóe miệng cong lên chứng tỏ anh rất hài lòng với câu trả lời của cô.

Tô Hình cảm giác như vừa nuốt phải một con ruồi, khó chịu đến mức muốn nôn.

“Được rồi, anh muốn biết thì đã biết rồi, có thể buông tôi ra chưa?”

La Sinh cười cười, buông lỏng vòng tay, nhẹ nhàng nói: “Trừ tôi ra, lời của những người khác, một câu cũng đừng tin.”

Cái gì? Tô Hình muốn hỏi nguyên nhân nhưng thấy ánh mắt anh đã chuyển sang nơi khác. Cô nhìn theo ánh mắt đó, thì ra là Trần Húc đang tìm Minh Thiên nói gì đó.

"Em biết tôi ghét nhất loại người nào không?" La Sinh hỏi với giọng điệu bình thường.

“Người nào?”

“Loại người đạo đức giả.”

"..." Anh đang nói Trần Húc hay Minh Thiên? Tô Hình đoán đến đau cả đầu.

Cuộc tìm kiếm lần thứ hai kết thúc với thất bại. Trong căn bếp rộng lớn này, 12 người họ không tìm được thêm một chút manh mối hữu ích nào.

Bị nhốt trong căn phòng bí mật thứ hai đã năm, sáu tiếng đồng hồ, ý chí chiến đấu của mọi người giảm sút từng bước. Trần Húc, với tư cách là người dẫn đầu, đã cố gắng khơi gợi một vài chủ đề để khuấy động không khí, nhưng không biết có phải vì mệt mỏi hay không, lời anh ta nói không ai hưởng ứng. Không khí trở nên lạnh lẽo đến mức ngay cả bản thân anh ta cũng không thể nói tiếp.

Cuối cùng, vẫn là Đậu Phương giúp anh ta gỡ rối. Mọi người tự tìm chỗ để nghỉ ngơi.

Tập trung tinh thần trong thời gian dài rất mệt mỏi. Tô Hình vừa tìm được một góc ngồi xuống đã nghe thấy tiếng ngáy của ai đó. Cô nhìn xung quanh, cả nam lẫn nữ, người ngồi người nằm, đều đã chìm vào giấc ngủ.

“Cạch.”

Đèn tắt, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Tô Hình nhắm mắt lại. Trong không gian tĩnh lặng, cô nghe thấy một tiếng bước chân trầm thấp. Sau đó, có một sức nặng đè lên đùi cô. Có người gác đầu lên đùi cô.

“Đừng động đậy, cho tôi nằm một lát.”

Giọng La Sinh nghe có vẻ lười biếng. Anh dường như cũng đã mệt mỏi. Chẳng mấy chốc, đã có tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên.

Tô Hình dựa lưng vào tường, đầu óc dần thoát ly khỏi thực tại. Trong mơ mơ màng màng, cô có một giấc mơ. Cô mơ thấy tất cả mọi người đều bị nhiễm virus, cái chết giống hệt Chu Hải Xuyên. Cô là người cuối cùng bị nhiễm. Cố gắng chạy lên boong tàu nhưng chưa kịp thở thì đã bị một con sóng lớn cuốn xuống biển.

"Hô..." Cảm giác nghẹt thở chân thật đến vậy, cứ như có ai đang bóp cổ cô.

"Tỉnh rồi à?" Giọng thiếu niên hơi khàn. Tô Hình mở mắt ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi nóng. Hóa ra là La Sinh đã trèo lên người cô, ôm chặt lấy như một con gấu túi.

“Buông tôi ra.”

“Suỵt, đừng nói chuyện.”

Ngón tay lạnh lẽo ấn lên môi Tô Hình. Hơi thở nhè nhẹ của La Sinh lướt qua cổ cô, vừa ngứa vừa tê.

“A... Sướng quá... Mạnh lên chút nữa... A... Đúng rồi, chỗ này... A...”

Tiếng rên rỉ khoái lạc của phụ nữ truyền đến từ phía sau bệ bếp. Cơ thể Tô Hình cứng lại vài giây, sau đó cô nhận ra đó là giọng của Hoàng Thục Cầm.

“Mẹ nó, không ngờ cô dâm như vậy. Lâu lắm rồi không được đàn ông làm à?”

Giọng nói trầm thấp của đàn ông theo sát phía sau khiến Tô Hình mở to mắt. Không thể nào, Hoàng Thục Cầm lại làm tình với Giả Tân sao? Họ chẳng phải không ưa nhau à? Nhanh như vậy đã lên giường rồi?

"Em có muốn làm một phát không?" La Sinh thì thầm vào tai Tô Hình.

Tô Hình giấu đi đôi mắt, giọng nói nhạt nhẽo gần như không có gợn sóng: “Nếu anh muốn kết thúc việc kết minh sớm, xin cứ tự nhiên.”

“Xì, phụ nữ vô vị.”

Trong bóng tối, tiếng rên rỉ phía sau bệ bếp càng lúc càng dâng trào. Đến lúc cao trào, cô gái không hề che giấu mà hét lên.

“A, có cái gì đâm vào tay tôi!”

“Nói nhỏ thôi, muốn đánh thức mọi người sao?”

“Tay tôi đau quá, hình như có cái gì đó cắm vào thịt rồi.”

“Mẹ nó, lão tử sắp ra rồi, cô rên tiếp đi.”

“Không được, a... Anh dừng lại... Đau chết mất!”

“ mẹ nó! Cô dám cắn tôi?! Cô bị bệnh à!”

Tiếng cãi vã trở nên mất kiểm soát, ngày càng gay gắt. Bỗng nhiên, đèn trong bếp "bang" một cái bật sáng. Những người giả vờ ngủ không thể không mở mắt, quay đầu nhìn về phía bệ bếp.

"Mẹ nó, đứa nào bật đèn vậy?!" Giả Tân tức điên, mặc quần áo rồi đứng dậy.

Mọi người nghe tiếng, đồng loạt dồn ánh mắt về phía cửa cầu thang. Một bóng người mảnh khảnh, cao ráo đang đứng thẳng ở đó.

Người đó, chính là Minh Thiên.

Giả Tân vừa nhìn thấy anh, sắc mặt đen như than củi. Dù giận đến mấy cũng phải nuốt ngược cơn giận lại: “Mẹ nó, lão tử không làm nữa! Được chưa!”

Nhặt quần áo trên sàn lên, anh ta liếc qua người phụ nữ đang ngây người trên sàn, cơn giận trong lòng lại trào lên. Vốn dĩ anh ta nghĩ lúc tối đèn, tiện tay tìm một người phụ nữ để giải tỏa. Không ngờ cô ta lại chủ động tìm đến. Thế là hay rồi, chưa giải tỏa xong lại bị bêu xấu trước mặt mọi người. Anh ta Giả Tân này bao giờ từng xấu hổ như vậy. Đúng là xui xẻo tám đời!

Nhanh chóng mặc quần áo xong, ý nghĩ duy nhất trong đầu Giả Tân lúc này là tránh xa con quỷ xấu xí này.

“Đừng đi, giúp tôi rút nó ra...”

Một bàn tay tóm lấy ống quần Giả Tân. Hoàng Thục Cầm run rẩy đưa lòng bàn tay phải ra. Một chiếc răng vàng úa cắm vào da thịt. Xung quanh vết cắm, các mạch máu chuyển sang màu đen, trông rất rợn người.

“Mẹ kiếp, cô trúng độc?!”

Giả Tân sợ hãi đến mức đá cho cô ta một cái, vừa lăn vừa bò rời khỏi bệ bếp. Mọi người nghe thấy tiếng động, từng bước xông tới. Khi nhìn thấy chiếc răng cắm trong lòng bàn tay Hoàng Thục Cầm, không ai còn dám bước lên xem xét.

“Cô ấy... bị nhiễm virus sao?”

Trong đám đông, có người thốt lên nghi ngờ.

Cùng lúc đó, một tiếng chuông di động nhẹ nhàng vang lên từ hầm băng.

75

Tiếng chuông phát ra từ hầm băng!

Nhận thức này khiến tất cả mọi người nổi da gà. Lẽ nào, ngoài 12 người họ ra, ở đây còn có người sống khác?

Không thể nào!

Căn bếp tuy lớn, nhưng không có nhiều chỗ để giấu người.

"Mẹ nó, đứa nào đi xem đi!" Giả Tân khàn giọng gào to. Bị dọa đến tột cùng, anh ta đã co rúm lại thành một đống. Chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến anh ta tè ra quần.

Mọi người nhìn anh ta với ánh mắt đầy thương hại, dường như anh ta đã trở thành vật mang virus tiếp theo.

"Để tôi đi." Khang Thành ở khu số 10 đứng dậy, nhưng An Linh Lung bên cạnh lại nắm chặt tay anh ta, lắc đầu thật mạnh.

Không khí im lặng đến đáng sợ. Tô Hình nhìn về phía Minh Thiên, Minh Thiên cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung. Chỉ ba giây sau, họ đã đạt được sự đồng thuận.

Tiếng chuông điện thoại di động vẫn văng vẳng trong không khí, như những tấm bùa đòi mạng khắc trên người mỗi người. Họ đứng bất động, cứng đờ đến mức một ngón tay cũng không thể cử động.

Minh Thiên là người bước ra trước. Theo sát sau là Tô Hình. Còn La Sinh, dù nhận thấy hành động nhỏ của hai người, vẫn bám theo Tô Hình, ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ của cô.

Theo tiếng chuông, họ đi vào hầm băng, đi thẳng cho đến khi dừng lại trước hai tủ đông lớn.

Hóa ra, giữa hai tủ đông có một khe hở rộng bằng hai ngón tay. Tiếng chuông điện thoại di động phát ra từ bên trong khe hở đó.

“Tay tôi nhỏ hơn, để tôi thử xem sao.”

Tô Hình xắn tay áo, đưa tay vào khe hở, mò mẫm một hồi và đã sờ thấy chiếc điện thoại.

Khi cô lấy điện thoại ra, tiếng chuông đột nhiên im bặt. Hiện tượng kỳ quái này giống như có ý đợi cô đến lấy. Ba người nhìn nhau, cuối cùng Minh Thiên vẫn là người bình tĩnh cầm lấy điện thoại.

Đó là một chiếc điện thoại nắp gập cũ. Vỏ ngoài màu hồng lấp lánh những ngôi sao lấp lánh, rõ ràng là của một cô gái trẻ. Minh Thiên mở nắp, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Báo thức đã dừng lúc 00:00".

Báo thức?

Chẳng lẽ tiếng chuông vừa rồi chỉ là báo thức?

"Không xong rồi!" Minh Thiên như chợt nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tô Hình khó hiểu đi theo sau. Mọi người thấy ba người họ nhanh chóng ra khỏi hầm băng thì tò mò hỏi hết câu này đến câu khác.

“Tìm thấy điện thoại chưa?”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào ở đây có ma?”

“Này, ai giải thích trước đi!”

“...”

"Đã chết." Minh Thiên bước nhanh về phía bệ bếp. Nhìn thấy người phụ nữ đã ngã xuống đất, nhắm mắt, trong mắt anh ta ánh lên một tia ảm đạm.

"Anh nói gì cơ?" Trần Húc nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy Hoàng Thục Cầm trên sàn đã không còn hơi thở. Anh ta sợ hãi lùi lại một bước lớn.

“A!! Cô ấy chết rồi sao?”

“Vừa nãy cô ấy còn sống mà? Sao nhanh vậy đã chết rồi?”

“Chắc chắn là virus! Virus đã giết cô ấy!”

“Mẹ nó, đây là cái quái gì vậy!”

“A, lẽ nào mọi người quên rồi, 12 giờ đêm, kẻ ám sát sẽ đi săn. Trong số chúng ta, có một sát thủ.”

Lời nói của La Sinh đã thức tỉnh những người trong mộng. Mọi người nhìn nhau, tự động rời xa nhau ra.

"Anh có bằng chứng gì chứng minh cô ấy bị giết? Rõ ràng là cô ấy đã trúng virus!" Thẩm Hạo ở khu số 4 làm cuộc đấu tranh tư tưởng cuối cùng. Anh ta thà tin rằng cô ta bị trúng độc chết chứ không muốn thừa nhận cô ta bị giết.

"Đúng vậy, vừa rồi cô ấy còn cầu xin chúng ta giúp mà. Không thể nào chết ngay được." An Linh Lung yếu ớt phụ họa.

"Trong số các người, có ai đã tiếp cận Hoàng Thục Cầm không?" Lúc này Tô Hình mới hoàn toàn hiểu vì sao Minh Thiên lại phản ứng mạnh như vậy. Thời gian báo thức trên điện thoại chẳng phải là 12 giờ đêm sao?

"Không có, cô ấy trúng virus rồi, không ai dám lại gần." Đậu Phương ở khu số 6 nghiêm túc trả lời.

“Không đúng. Tôi nhớ Khang Thành, An Linh Lung, Đặng Giai Giai, Đường Lệ Na đều đã đến gần nói chuyện với cô ấy.”

Lời nói của Trần Húc đã đẩy bốn người lên vị trí nghi phạm. Điều này khiến những người trong cuộc rất bất mãn.

"Trần Húc, làm ơn trước khi nói chuyện thì dùng não đi. Tôi chỉ đến gần nhìn cô ấy một cái, hoàn toàn không có giao tiếp!" Đường Lệ Na giận dữ, mặt sưng sỉa.

"Tôi và Khang Thành cũng chỉ tò mò muốn xem chiếc răng trong lòng bàn tay cô ấy thôi, chúng tôi không hề đi vào trong." An Linh Lung rúc vào bên cạnh Khang Thành, đôi mắt to vô tội đảo qua đảo lại.

"Đúng vậy, chúng tôi không phải kẻ ám sát, chúng tôi có thể thề!" Khang Thành biểu cảm thành khẩn, thậm chí còn giơ ba ngón tay lên thề với trời.

Vậy còn... Đặng Giai Giai thì sao?

Là người câm điếc, Đặng Giai Giai yếu thế hơn rất nhiều so với người bình thường. Cô vòng tay ôm lấy mình, bất lực lắc đầu. Miệng cô mấp máy nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng "a a" yếu ớt.

Khi mọi người định hướng nghi ngờ về phía Đặng Giai Giai, Minh Thiên đã tìm thấy một lỗ kim trên thi thể Hoàng Thục Cầm.

“Giống hệt Chu Hải Xuyên.”

"Cái gì? Tôi nói anh có thể nói những lời dễ hiểu hơn không?" Giả Tân bất mãn la lối.

Minh Thiên đứng dậy đi rửa tay. Anh kể lại toàn bộ chuyện tìm thấy lỗ kim trên người Chu Hải Xuyên. Mọi người nghe xong đều hít một hơi lạnh. Dù họ đã cố tình tránh né nguyên nhân cái chết của Chu Hải Xuyên, nhưng bây giờ cái chết của Hoàng Thục Cầm cho thấy kẻ ám sát sẽ tiếp tục giết người.

“Mỗi ngày giết một người, đừng để chúng ta còn chưa chạy thoát đã chết hết dưới tay kẻ ám sát. Thật thảm quá.”

Lời nói của Thẩm Hạo đã giáng một đòn mạnh vào trái tim mỗi người. Họ không chỉ phải giải mã mật mã của căn bếp này, mà còn phải đề phòng kẻ ám sát tấn công. Chương trình thực tế lần này có phải là muốn dồn người ta vào chỗ chết không?

"Điện thoại! Các anh không phải tìm được điện thoại sao? Mau xem đi, trong đó có manh mối nào không!" Đường Lệ Na chợt lóe lên ý tưởng, mới nhớ ra còn một chiếc điện thoại chưa xem.

Minh Thiên lấy điện thoại ra. Mọi người tụ lại, vây kín anh. Tô Hình bị đẩy ra ngoài cũng không bận tâm. Cô và La Sinh nhìn nhau, dù sao cuối cùng cũng sẽ biết kết quả.

Chiếc điện thoại nắp gập màu hồng, cả trong lẫn ngoài đều toát lên vẻ đáng yêu của giấc mơ công chúa. Minh Thiên mở QQ, mật khẩu tài khoản tự động đăng nhập. Màn hình hiện ra giao diện QQ. Trong số rất nhiều lịch sử trò chuyện, có một người dùng tên là "doremi" thu hút sự chú ý của mọi người. Trong lịch sử trò chuyện với doremi, chủ nhân điện thoại đã giải thích toàn bộ tình hình thực tế, ví dụ như hôm nay lại có ai trúng virus, ai bị ai giết, v.v. Đúng vậy, kiểu báo cáo này khiến toàn bộ cuộc đối thoại trở nên kỳ quái một cách khó hiểu. Và doremi trả lời nhiều nhất chỉ có một từ, "Ừm".

Mọi người tiếp tục lật xem lịch sử trò chuyện, như thể đang bước vào một cảnh tượng giết chóc, người giết người hoặc người ăn thịt người. Có người không chịu nổi cảm giác buồn nôn mà bịt miệng. Có người mặt tái mét, siết chặt tay. Đến cuối cùng, chủ nhân điện thoại đã gửi tin nhắn cuối cùng: Thí nghiệm lần này đã thành công, kế hoạch D có thể tiếp tục thực hiện. Còn doremi trả lời: Rất tốt, lô thí nghiệm tiếp theo sẽ được đưa đến.

Lô thí nghiệm tiếp theo? Ý là... ai?

Xem xong lịch sử trò chuyện, mặt ai nấy đều như nhiễm một vỉ màu, trắng trắng xanh xanh. Tô Hình ở một bên chờ họ lên tiếng, không ngờ An Linh Lung lại "oa" một tiếng bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com