Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13-15

13

"Chấp Nhẫn đại nhân có ý muốn tạm thời giao bản Vô Lượng Lưu Hỏa cho Tuyết Cung bảo quản" Tuyết Thư đồng dừng một chút, sau đó tiếp tục nói "Hoa Trưởng lão mấy ngày nữa sẽ đích thân mang đến đây".

"Ta sẽ chú ý, đêm đã khuya, ngươi trở về nghỉ ngơi đi" Tuyết Trùng Tử tắt lửa trên bếp, vẫy tay với Tuyết Thư đồng "Khu vực Núi sau hiện không an toàn, ngươi tốt nhất nên ở lại Tuyết Cung, đừng chạy tới những nơi khác xem náo nhiệt nữa".

Tuyết Thư đồng cau mày: "Được rồi".

Vào sáng sớm, một tia nắng hiếm hoi xuyên qua đám mây dày đặc chiếu lên nóc Tuyết Cung. Do trận tuyết rơi dày đặc đêm qua nên lớp băng trên mái hiện đã dày thêm một đốt ngón tay.

Tối qua Cung Viễn Chủy chính vì được uống một bát cháo nóng, thoang thoảng thơm hương tuyết liên mà ngủ yên giấc. Tỉnh giấc, hắn gói giấy đựng hạt giống Tuyết Liên từ trong túi của mình, mục tiêu trồng một ao Tuyết Liên của hắn là có chút tham vọng, nhưng Xuất Vân Trùng Liên hắn cũng đã thành công trồng được thì đây còn tính là gì.

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng chạm vào cây con cỡ lòng bàn tay bên cạnh ao và cẩn thận xới đất xung quanh nó. Hàn khí của Hàn Trì quả thực rất tuyệt vời. Nó mới được trồng ngày hôm qua nhưng hiện tại đang phát triển rất tốt.

Lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ. Sau khi ủ rượu hồi lâu, hắn cởi quần áo chậm rãi nhúng người xuống làn nước. Cái lạnh rất nhanh đã khiến Cung Viễn Chủy hắn không còn cảm nhận được tứ chi của mình, vội vàng vận nội lực giúp máu lưu thông rồi từ từ lặn xuống đáy hồ.

Có thể nhìn thấy hình dáng của chiếc hộp, nhưng trong phổi không còn bao nhiêu dưỡng khí, nước xung quanh lại lạnh gấp mười lần so với khi hắn mặc quần ào mỏng đứng dưới trời tuyết dày trong mùa đông lạnh giá.

Nào, đi xa hơn một chút? Tại sao nước lại trở nên ấm hơn? Chẳng lẽ khi đã quá lạnh sẽ gây ra ảo giác sao? Không được phải đi lên thôi, nếu tiếp tục như thế này sẽ chết đuối mất.

Không không! KHÔNG?!!!

Cung Viễn Chủy cố gắng vùng vẫy bơi lên sau đó bắt đầu chìm xuống đáy hồ sau đó liền mất lý thức.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn nghĩ mình đã phụ lòng mong đợi của ca ca, hắn nghĩ đến đống trang sức bằng ngọc trong túi vẫn chưa đưa cho Tuyết Trùng Tử và cả Tuyết Liên hắn trồng đã nảy mầm mà vẫn chưa nói cho y biết.

Sau khi hôn mê hắn đã mơ một giấc mơ dài, hắn mơ thấy mọi người đang sống một cuộc sống ổn định, hắn mơ thấy mình được ôm trong vòng tay của ai đó, người đó còn hôn hắn thật ấm áp, hắn muốn ôm lấy bóng hình ấy, ôm thật chặt, chặt hơn một chút. Nếu bờ vai ấy thực sự thuộc về hắn thì thật tốt.

----------------------------------------

Tuyết Trùng Tử dùng hết sức đẩy Cung Viễn Chủy vào bở, y chật vật bám vào mép hồ ho ra một ngụm nước, thở hổn hển. Tên khốn Cung Viễn Chủy quấn lấy y khiến cả hai mất hết dưỡng khí và mắc kẹt dưới hồ, y đã bị hắn cho uống rất nhiều nước.

Tuyết Trùng Tử hồi phục một chút liền lảo đảo đến bên Cung Viễn Chủy dùng đôi tay nhỏ ấn liên tục vào khuôn ngực người lớn hơn cho đến khi hắn ho ra một ngụm nước.

"Ta chưa bao giờ thấy huynh chật vật như vậy. Nhanh thay y phục đi" Tuyết Thư đồng từ sau đi đến nói đầu lo lắng, Tuyết Trung Tử vẫy tay với hắn trầm giọng nói:" Đi lấy y phục dự phòng cho hắn, hái thêm một bông tuyết liên khác."

"Những bộ y phục lúc trước của huynh sao?"

Tuyết Trùng Tử ngập ngừng một lúc rồi gật đầu.

----------------------------------------------
14

Tuyết Trùng Tử bỏ bông Tuyết Liên do Tuyết Thư đồng nhặt vào nấu cháo, lúc này Cung Viễn Chủy mới tỉnh lại, không thể tin nổi nhìn quanh, thấy cảnh vật bao quanh bởi tuyết trắng hắn lại sờ lên khóe môi thầm nghĩ, trong giấc mơ của hắn cảm giác người đó hôn hắn rất thật.

"Tỉnh rồi à. Đến ăn một bát cháo Tuyết Liên sẽ giúp ngươi giữ ấm." Tuyết Trùng Tử đẩy bát cháo nghi ngút khói về phía Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy đứng dậy đi tới, ngoại bào rộng rãi màu trắng như tuyết càng khiến khí chất của Cung Viễn Chủy phù hợp với độ tuổi của hắn. Hắn liếc sơ qua bóng hình ngay cạnh bếp than thấy người nọ cả thân đến một vệt nước trên người cũng không có liền tỏ ý thất vọng.

Ngược lại, Tuyết công tử đang đứng một bên mỉm cười đỡ hắn xuống giường trên người lại ướt sũng, Cung Viễn Chủy lại chạm vào môi mình sau đó mới giật mình đôi tay run rẩy di chuyển vào trong bát.

"Công tử sao vậy? Có phải công tử muốn biết tại......" Tuyết Thư đồng ngay lập tức thay đổi lời nói sau khi nhận được ánh mắt của Tuyết Trùng Tử: "Không có gì, Chủy công tử ngay lúc cháo còn nóng ăn vào tác dụng rất tốt"

"Hừ, không phải chỉ là một bát cháo sao? Ta thí luyện xong sẽ phái người đưa mười xe cơm ngon đến Tuyết Cung." Cung Viễn Chủy vừa nói xong liền ngửa cổ uống hết bát cháo trên tay rồi lại xì xụp vì quá nóng.

"Muốn vượt qua khảo thí, ngươi không những phải kiên trì, còn phải
có thực lực." Tuyết Trùng Tử dập lửa, múc cho mình thêm một bát
cháo nóng, thổi nhẹ: "Trong vài ngày tới, ngươi vẫn cần nâng cao nội lực và rèn dũa tinh thần của mình. Nên nhớ, đừng vội hấp tấp nhảy xuống nước một lần nữa".

"Được thôi." Hắn hiểu những gì Tuyết Trùng Tử nói, mấy ngày nay hắn nhớ tới mình đã cười nhạo Cung Tử Vũ bị nhốt trong Tuyết Cung ba, bốn ngày nên đã nóng lòng muốn vượt khảo thí.

"Tuyết Trùng Tử, ngươi còn mang theo viên ngọc ta đưa cho ngươi mấy ngày trước không? Đây là lần đầu tiên ta mua đồ để tặng cho người khác." Cung Viễn Chủy bỗng siết chặt hai tay sờ loạn trên thắt lưng nhưng không tìm thấy bất kỳ đồ vật nhỏ quen thuộc nào trong tay áo hay trong quần áo của mình. Chúng ở đâu? Có phải hắn đã làm rơi xuống nước rồi không?

"Trong phòng ngủ, ta cất đi rồi." Tuyết Trùng Tử bình tĩnh nói xoa dịu đi sự hoang mang trong ánh mắt Cung Viễn Chủy.

"Ta... ta đi ra ngoài trước, ngươi nghỉ ngơi đi."

Nói xong y phất tay áo đứng lên ra ngoài, vừa hay gặp được Nguyệt Trưởng lão đi vào.

"Tuyết rơi dày đặc, ta suýt chút nữa hoa mắt." Nguyệt Trưởng lão mỉm cười đi tới, trên tay bưng một bát dược.

Sắc mặt Tuyết Trùng Tử lập tức tối sầm, hắn nhìn về phía Tuyết Thư đồng đang núp sau cột đèn.

"Nghe nói ngươi đã xuống nước? Táng Tuyết Tâm Kinh của ngươi sắp đột phá tầng thứ mười. Gần đây nội lực của ngươi đã hao tổn nhiều như vậy, sao ngươi còn dám
xuống nước? Lỡ như ngươi đột phá xảy ra chuyện gì thì sao? Thật ngu ngốc"

------------------------------------------------

15

"Nguyệt trưởng lão, có thời gian như vậy thì ngươi nên chú ý nhiều hơn đến thảo dược trong sân." Tuyết Trùng Tử sắc mặt tối sầm lại một chút.

Thấy y như vậy, Nguyệt trưởng lão từ trong tay áo móc ra một hộp gấm vào tay Tuyết Thư đồng: "Chậc, phải chi Táng Tuyết Tâm Kinh mà ngươi tu luyệt cũng có thể trẻ hóa được tâm hồn của ngươi."

Tuyết Trùng Tử nắm chặt tay uống hết dược trong bát, quay người cầm lấy hộp gấm trong tay Tuyết Thư đồng lấy một viên kẹo ra bỏ vào miệng liếc nhìn cậu ra hiệu đừng nhiều chuyện.

Trả lại hộp gấm cho Nguyệt Trưởng lão "Lần này ta thật sự cảm tạ, nếu như không còn chuyện gì khác, Tuyết Cung quanh năm bao phủ tuyết lạnh ta sẽ không giữ người ở đây."

"Ngươi biết ta tới gặp ngươi mấy lần không phải chỉ là muốn một lời cảm ơn thôi." Nguyệt trưởng lão không có ý định rời đi nói: "Còn có một việc ta muốn nói với ngươi. Sau khi bàn bạc, chúng ta đã nhất trí để Vô Lượng Lưu Hỏa ở Tuyết Cung vì đây có vẻ là nơi an toàn nhất."

"Ta hiểu rồi, huynh an tâm." Tuyết Trùng Tử cúi đầu, lông mi che đi cảm xúc từ đáy mắt.

"Ai?" Nguyệt trưởng lão đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên có một bông người di chuyển ở góc đối diện hắn. Hắn và Tuyết Trùng Tử bốn mắt nhìn nhau đầy cảnh giác, lập tức xuất hiện bóng hình của một người đàn ông.

Tên đó thoạt nhìn vào độ tứ tuần với bộ râu dài và mái tóc rối bù che gần hết khuôn mặt, quỳ xuống: "Xin thứ lỗi, ta là người của Giác cung"

Tuyết Trùng Tử sử dụng băng chùy đẩy những sợ tóc ra khỏi mặt người đàn
ông, trên khuôn mặt những vết sẹo to và hung dữ, như thể bị lửa để lại. Nhìn qua dung mạo đã khiến y có chút nghi hoặc nhưng sau đó lại cho qua.

Hắn ta đưa một chậu hoa đỗ quyên đầy nụ hoa đến trước mặt Tuyết Trùng Tử:
"Ta đến đưa quà từ Giác công tử, hoa đỗ quyên này sẽ nở mừng dịp đầu năm trong vài ngày nữa. Giác công tử đều muốn tất cả mọi người hạnh phúc."

"Cung Thượng Giác?" Nguyệt Trưởng lão nghiêng đầu nhìn y, y lại nhìn vào căn phòng nơi Cung Viễn Chủy được bố trí để khảo thí. Chẳng lẽ Cung Thượng Giác sợ y sẽ làm khó dễ Cung Viễn Chủy sao? Y làm sao có thể nhỏ mọn như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, y bỏ băng chùy xuống, ra hiệu cho Tuyết Thư đồng rời đi: "Nói với Giác công tử rằng mọi việc của anh Cung Viễn Chủy đều ổn, không cần phải lo lắng."

"Được rồi" Nói xong cậu liền bỏ đi.

--------------------------------

"Ta có bảo ngươi đến Nguyệt cung báo cáo tình hình sao" Sau khi Nguyệt trưởng lão rời đi, Tuyết Trùng Tử túm lấy cổ áo Tuyết Thư đồng kéo ra sân "Nếu quá rảnh rỗi thì để ta kiểm tra khinh công của ngươi những ngày này nhé"

"Được, vậy ta sẽ không nương tay đâu" Tuyết công tử nghiêng người tránh mũi kiếm sắc bén của Tuyết Trùng Tử sau đó nhẹ nhàng thi triển khinh công đứng trên mái ngói Tuyết cung.

Hai người đi tới đi lui trong sân ít nhiều khiến tuyết cũng rơi đầy sân, nước trong hồ bắn ra từng đợt gợn sóng, ngay cả Cung Viễn Chủy cũng không khỏi mở cửa ra nhìn xem, quả thật đao pháp của Tuyết Trùng Tử rất tuyệt vời, hắn vẫn sẽ phải cổ gắng rất nhiều nữa.

Không lâu sau mũi băng đã dừng lại trước mắt Tuyết Thư đồng, cậu thở hổn hển, quần áo xộc xệch: "Được rồi, ta chịu thua, ta không thể đánh bại huynh. Tuyết Trùng Tử huynh lúc nào cũng ăn hiếp ta thôi. Ta đi vào đây"

"Đúng là chẳng có tiến triển gì." băng chùy bị Tuyết Trùng Tử lạnh lùng ném xuống nền tuyết theo đó cũng vỡ tan.

"Hừ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com