Chap 28
- Bạn bè lâu năm k gặp , đáng lẽ ra phải có quà cáp đề huề nhưng tao giờ móc hết các túi ra cũng chỉ đủ tiền đổ xăng, thôi thì vác bớt đồ ở nhà đi vậy, có gì bảo u mày gửi ra ngoài này, nhà mày thiếu gì ?
- ờ cứ coi là thế, vậy mày đi thì trưa có về ăn không?
- Không, ăn uống chi nữa, tao ăn tại trận !
- Thôi mày tàu lượn đi cho sớm chợ
Thắng cười hì hì rồi nổ máy lượn thẳng, cũng lâu rồi chưa đc ngồi trên con wave chiến này đi hóng gió, bây giờ ngoài con mini nhật và cái xe này thì 2 thằng k còn cái tài sản nào có giá trị khác.
Mất đứt nửa tiếng đồng hồ mới tới đc cái khu Bình Chiểu này, đường thành phố ngày cuối tuần đông như mắc cửi. Lại vất vả hỏi đường vì cái “ người bạn” mà hắn đi tìm không nổi bật nhiều ở khu này, mất đứt thêm 1 tiếng đồng hồ vòng ra vòng vào nữa hắn mới tới đc đúng địa chỉ.
Ngôi nhà gần như bình thường, đơn giản chỉ là mái tôn , cổng thép và đương nhiên k có chuông cửa, thành ra hắn đành phải thò tay đập cửa, gọi í ới. Gọi một hồi ,chủ nhà cũng xuất hiện, đó là 1 cô gái khá cao , có nước da đặc trưng của người miền Tây , nhìn hắn chằm chằm qua khe cửa hỏi :
- Anh là ai ?
- Tôi là bạn của a nhà.
- Anh tên gì ?
- Anh tên Thắng !
Nữ chủ nhà gọi ới vào trong và đọc tên hắn ra, tuy nhiên trong nhà vang ra tiếng trả lời không quen làm hắn ngạc nhiên.
- Anh thấy chưa, chồng tôi không quen ai tên Thắng cả .
- Chắc nó quên tôi thôi, mà khoan, chồng á, cô là vợ nó à ? ko thể nào, cái thằng trẻ trâu ấy mà cũng lấy được vợ sao ?
Nữ chủ nhà vừa quay đi, nghe câu nói của Thắng, cô liền quay lại, chống 2 tay vào nạnh, trừng mắt nhìn hắn hỏi :
- Ý anh là sao khi nói chồng tôi cũng lấy đc vợ ?
Thắng chột dạ, hắn bắt đầu lờ mờ thấy sắp nổ ra một cuộc khẩu chiến, đương nhiên là hắn sẽ k nhin để bị người ta mắng rồi, rõ ràng hắn đâu phải là người có lỗi duy nhất. Đúng lúc cái miệng hắn bắt đầu chuẩn bị đưa ra những lời châu lời ngọc thì Khải xuất hiện, chẳng là gã thấy vợ mình cứ đang giằng co với ai đó nên thò đầu ra hóng, mới nhác thấy bóng Thắng , gã đã lao ra , mở cổng, túm áo Thắng lôi đi trong thời gian cực ngắn.
Với tay hất tay Khải ra, Thắng đổ quạu :
- mày làm cái gì thế ? Lôi tao ra đây ra chi ?
- Mày tới đây làm gì, vẫn còn sống cơ à ?
- Nhờ hồng phúc của mày nên tao hôm nay vẫn chưa đc bốc mộ.
- Mày đến tìm tao trả thù ?
- Không, đơn giản tao rảnh rỗi đến thăm một người anh em thân thiết đã từng suýt đưa tao xuống mộ thành công thôi.
- Này , đừng có nói thế chứ, đó là chuyện của ngày xưa rồi, giờ đây tao đã khác, mà tao nghe nói mày cũng đã khác, đâu còn là mày của ngày xưa nữa, tại sao còn chấp nhặt gì hả ?
Cả 2 đang to tiếng thì vợ Khải xuất hiện, cô đưa mắt nhìn chồng đầy dò xét , hỏi :
- Anh quen anh ta à ?
Khải thở dài :
- Cũng có thể coi như là quen biết, thôi đằng nào cũng mò đến đây rồi, e làm mấy mon cho a với thằng ôn này ngồi với nhau một lát.
Thắng nhe răng cười, hắn tháo thùng đồ xuống , đưa cho vợ Khải, cười nói ;
- Tao giờ là thanh niên nghèo kiếp xác, không có gì nên chỉ có ít quà coi như là quà lâu ngày gặp mặt.
Nhìn đống đồ của Thắng, Khải hơi nhăn mặt , nói vẻ không hài lòng ;
- Sao tao có cảm giác như là mẹ tao tới thăm ấy nhỉ, toàn bột canh, bột ngọt, dầu ăn...sao mày không bê theo bao tải gạo nữa cho nó đủ ?
Thắng gãi đầu, cười hì hì trả lời ;
- Tao quên đấy, già có tuổi rồi quên mất.
Khải lắc đầu lè lưỡi, với tay lấy mấy non bia , đưa cho Thắng 1 lon rồi nói :
- Lên sân thượng hóng gió đi,- rồi quay ra nói với vợ :- Xíu làm xong bưng lên cho a nhé vợ yêu !
- Vưng !
Lên tới sân thượng rồi, nhấp từng ngụm bia lạnh toát, Khải chợt thấy Thắng đang trừng mắt nhìn mình , gã dè chừng hỏi :
- Sao muốn đánh nhau à ?
- Không, tao đang gato !
- Gato gì !
Thắng làm một hơi hết cả lon bia đang cầm trong tay, ợ lên 1 tiếng rõ to rồi gầm gừ :
- không ga to sao đc chứ, một thằng như mày, cứng đầu, cứng cổ, ngang như cua lại nóng tính , nghiện bia rượu , thuốc lá, lại ham hố đánh nhau gây sự với người, vậy mà mày lại có cô vợ vừa xinh, vừa hiền lại đảm đang như thế, trong khi tao bây giờ thì đang ế nặng nề, phải làm người yêu của tay trái tao này !
- Ế ? Con nhỏ của mày đâu ?
- Nhỏ nào ?
- Cái con nhỏ hay bám đuôi mày mỗi lúc đi chơi đâu, tưởng tới giá ván đã đóng thuyền, chúng mày cưới rồi chứ ?
« Cái con nhỏ » mà Khải nói ở đây đương nhiên là Trang Anh rồi, nhắc tới Trang Anh, Thắng lại như có 1 sợi dây thừng buộc vào trái tim hắn, làm tinh thần hắn đi xuống rõ rệt.
- Nhờ hồng phúc của mày tông xe vô tao đúng hôm tao với nó cãi nhau , thế là nó tưởng tao vì tức nó lên lao đầu vô xe tải nên chia tay thôi ! Phải nói là đắng lòng đấy !
Khải thở dài, ngụm bia gã vừa uống bỗng trở nên đắng vô cùng.
- Thôi thì cũng coi như là mày gặp may trong rủi đi, bỏ mày trong lúc mày hoạn nạn thì nhỏ đó chẳng xứng với mày một tí nào luôn.
Thắng im lặng gật đầu, hắn tiến tới lan can, nhìn xuống dòng người đổ ra từ các công ti khi tan ca làm, rất đông người, nhưng liệu rằng trong đoàn người đó có ai sinh ra là để giành cho hắn ?
Nhìn thái độ của Thắng, Khải khẽ mỉm cười :
- « Quạ đen » thay đổi rồi .
- Thay đổi gì ?
- Quạ đen mà tao biết là 1 kẻ vô cùng lạnh lùng, đặc biệt và chẳng một ai trong những người quen biết mày nghĩ rằng có một ngày nào đó thằng Quạ Đen khét tiếng , cái thăng mà biết bao e chân dài, đẹp như tiên nữ không thể chinh phục lại bị một con nhỏ 3 mét bẻ đôi, nhan sắc tầm thường lại làm cho điên đảo tới mức bỏ cả thân phận, hây, đúng là chuyện đời không thể lường trước đc, có vẻ mày còn yêu nó rất nhiều đúng không ?
- Còn yêu thì làm đc gì chứ, có thể gói vào tớ giấy rồi ghim vào bó hoa gửi tặng nó hả, đó là cái cảm giác giống như chăm một cây hoa xương rồng, thi thoảng bị gai đâm thủng tay nhưng lại k muốn vứt bỏ.
Nghe câu so sánh của Thắng, Khải thấy sến khủng khiếp, gã tu hết lon bia của mình rồi mở thêm một lon bia khác.
- Sến quá mày ơi, mày si tình thì dc cái gì chứ, nó biết thì nó chỉ thêm khinh mày thôi, giải tán và đi kiếm đứa khác mà yêu đi, đàn bà con gái chỉ là phần thưởng giành cho đàn ông chứ không phải là thứ đàn ông bằng mọi cách có đc.
Thắng xoa đầu, co cẳng sút lon bia đã cạn của mình bay sang nóc nhà kế bên kêu «lọc cọc », nói :
- Mày dậy đời tao trong khi nhìn mày coi, Đại Bàng Đỏ một thời nổi tiếng bây giờ lại về làm chân giao hàng với tiếp thị bánh kẹo à, mày của ngày xưa đâu, cao sang quyền quý, tiêu tiền quyển mà bây giờ lại như thế này à ?
Khải mỉm cười, một lô lốc những kỉ niệm ngày gã còn nắm cái quyền to bự trong Hắc Long hiện về, nhà riêng, xa hơi, gái đẹp, đủ cả. Cuộc sống xa hoa tới mức mà bây giờ gã đã nghĩ rằng đó là một giấc mơ không phải hiện thực.
- Mày biết không, cuộc sống bây giờ của tao thật sự khá khó khăn, 2 đứa đi làm hộc mặt ra mà tiền nhà đã hết một phần ba lương 2 đứa rồi, giờ vợ tao lại lại có bầu nữa chứ, tuy nhiên, cái cuộc sống mà tao đang sống mới gọi là cuộc sống, có vất vả khổ sở đấy, thậm chí nếu nói quá là có thời điểm phải chạy ăn từng bữa, sống hôm nay mà lo nơm nớp ngày mai bị đuổi đi vì k có tiền nộp tiền nhà, vậy mà thấm thoắt tao sống như thế này đã mấy tháng rồi, rất tuyệt mày à. Nếu đc lựa chọn lại, 20 năm trc có lẽ tao sẽ tới ở cái gia đình nhận nuôi tao thì, - nói tới đoạn này Khải nhún vai 1 cái , - thiên hạ chắc sẽ chẳng bao giờ có cái biệt hiệu Đại Bàng Đỏ.
- Mà mục đích chính của mày tới đây là gì, k lẽ thay u tao tặng tao mấy bịch bột canh với la liếm của tao mấy lon bia Sài Gòn hả ?
Khuôn mặt của Thắng hơi trìu xuống, gã vừa uống bia , vừa nói :
- Tao nhớ tới lời thề của 3 thằng mình, mới thấm thoắt ngày nào, mà cái thằng nhãi hai chục tuổi đưa ra lời thề năm ấy đã sắp 30 rồi đấy.
- Tao nghĩ mày nên bỏ cái lời thề ấy vào đống rác đi, cái xã hội bây giờ toàn là lừa lọc nhau mà sống, người như mày cứ thề thốt, nghĩa khí thì sống ở ngoài kia làm sao ?
- Tao không quan tâm tới lời thề, tao đang nghĩ tới Diều hâu.
Khải cũng im lặng, kể từ khi đi tù rồi ra tù, đến nay cũng hơn 2 năm rồi, gã cũng chưa gặp lại Diều hâu, ko rõ kẻ đó còn sống hay đã thanh thản nơi suối vàng, kẻ đứng đầu Tam Thánh giờ đang phiêu bạt nơi đâu.....cuối chân trời, một cơn mưa giông đang kéo tới......
Cơn mưa bắt đầu trút xuống, còn mấy anh cảnh sát huyện vừa kéo nhau đi ăn uống, hôm nay là một ngày vất vả, họ đã mất nguyên cả ngày cuối tuần để truy bắt mấy thẳng mất dạy ẩu đả nhau, kết quả lại toàn những khuôn mặt quen thuộc , mà nổi bật lên là một tên tên Hoài Anh, kẻ này chạc tuổi gần 30, nhưng mặt mũi thì nom di vô cùng, sẹo ngang sẹo dọc, y cũng là thành phần bất hảo, không nhà cửa, thường lang thang ở chợ , sống bằng nghề móc túi, trấn lột và đánh nhau. Nom y có vẻ ốm nhách, nhưng kì thực khá cường tráng và đánh nhau rất tốt.
Mấy ngày trc mới xuất hiện một nhóm từ huyện bên sang, đòi bảo kê khu chợ này, kết quả là nhóm lạ đó ẩu đả với nhóm của Hoài Anh một trận dữ rồi thất bại thảm hại, không ít thằng bị chính Hoài Anh vác lên rồi quẳng xuống kênh nước như người ta ném bao tải gạo vậy. Cay cú vì bị thua trận, nhóm lạ kia về huyện mình , gọi thêm một cơ số anh em kéo sang tái chiến, 2 bên đụng độ nhau ở quán cafe nơi đường tỉnh lộ rồi thành ra đánh nhau lớn dẫn tới cảnh sát cơ động lẫn 113 của huyện phải kéo về gô cả lũ lôi lên phường.
Đương nhiên Hoài Anh vẫn là nhân vật nổi trội , thành tích của y là chỉ mới xuất hiện ở địa phương nhưng không hiểu đã lên ủy ban ngồi biết bao nhiêu lần......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com