Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Suốt từ sáng sớm, Thắng đã bắt Đức dậy để cùng hắn chuyển đồ, mặc dù rõ ràng Đức có nói mọi chuyện có gì cũng phải từ từ, có gì đâu mà chưa gì đã phải vội vội vàng vàng chuyển đồ, cứ thư thư vài hôm để anh em nhậu nhẹt chia tay , nhưng Thắng không đồng ý, nói rằng chuyện nhậu nhẹt để sau khi hắn xong việc lúc ấy thì rủ thêm mấy người nữa nhậu tới bến.

Thấy Thắng quả quyết như vậy Đức cũng chẳng buồn tranh cãi thêm nữa, thôi thì cũng giúp thằng bạn thân của mình và cũng vì cái món tiền khổng lồ kia nữa.

Người ngạc nhiên nhất ở đây không phải là Đức, cũng không phải bà chủ nhà trọ khi nghĩ rằng Thắng định bỏ trốn không nộp tiền nhà , mà là Ngân, cô bé cứ mắt chữ A, miệng chữ O đứng ở cửa nhà nhìn Thắng và Đức chuyển một lô đồ vào nhà, rồi ba má Ngân lại tay bắt mặt mừng với Đức có vẻ thân thiết lắm. Tuy vậy cũng chẳng ai thèm giải thích cho cô bé xem chuyện gì đang xảy ra.

Sau cùng vì không chịu được, cô túm lấy tay Thắng, kéo ra một góc rồi hỏi :

- Anh đang làm gì ở đây thế? Thế nào lại mang hết quần áo tới nhà e vậy?

Gãi đầu gãi tai vì không biết giải thích ntn, Thắng đành chỉ tay về phía ba Ngân đang ngồi hàn huyên với Đức, nói :

- Cái này phải ba em mới rõ đc, chứ a cũng không biết giải thích như thế nào nữa.

Lườm Thắng một cái rõ dài khiến hắn chỉ biết nhún vai cười trừ, Ngân mang bộ mặt giận dỗi ra hỏi ba mình về cái vụ có kẻ vô cơ bê hết quần áo tới nhà cô. Dĩ nhiên, ông Đức không ngần ngại mà kể tuốt việc mình đi nước ngoài đến chuyện nhớ Thắng tới nhà trông nom Ngân và Thắng đồng ý ntn, dĩ nhiên là giấu nhẹm khoản thù lao khổng lồ mà Thắng sẽ được nhận. Nghe xong, ai cũng nghĩ rằng Ngân sẽ đồng ý, một cô bé ngoan ngoãn bỗng nhiên có 1 kẻ từ trên trời rơi xuống mò vào ở cùng nhà tự sẽ khó chịu,.

Nhưng trái với mọi người , Ngân lại đồng ý , vẻ hoan hỉ hiện rõ trên mặt ,lại còn quay lại nhìn Thắng với vẻ dương dương đắc ý.

*

* *

Sáng ngày hôm sau, vừa kết thúc buổi họp của đội, Đức nhanh chóng chạy theo sếp của mình, nói : 

- Sếp à, sao sếp lại đưa thằng bạn thân của e đến nhà sếp làm gì, nó ngoài việc ăn tàn phá hoại thỳ còn làm đc cái việc gì đâu cơ chứ ?

Ngoảnh lại nhìn Đức mỉm cười, “ sếp “ củ gã nói :

- Sao tự nhiên cậu lại quan tâm điều đó, cậu đang lo lắng cho Thắng à?

Nghe vậy, Đức liền lắc đầu phủ định :

- Lo lắng cái gì cho nó chứ, nhưng sếp cũng biết nó là ai rồi mà, giao cho nó em thấy không ổn.

Đây tự nhiên là cuộc nói chuyện giữa Đức và người làm quản lí đội đặc biệt của gã, đồng thời cũng là ba của Ngân, cuộc nói chuyện cũng không có ý gì khác ngoài cái việc Thắng đến nhà Ngân với trách nhiệm cao cả và khoản thù loa cực kì lớn.

- Cả tôi và cậu đều biết chuyện đó đã là quá khứ rồi, bây giờ bạn thân của cậu đã thay đổi, vì sao k thể cho cậu ta một cơ hội chứ, vả lại tôi sẽ giao cho cậu ta việc ấy còn hơn là giao cho cậu !

Tròn mắt khi câu chuyện bất ngờ chuyển hướng sang mình, Đức phản ứng :

- Hây, sếp ơi sao vô cớ lại chuyển sang em , em thì có cái gì đó mà không tốt cơ chứ?

“ Sếp” nghe Đức nói xong, nhún vai cười :

- Người trong thiên hạ có lẽ là người tốt hết nếu đúng lời cậu nói !

Nói rồi quay lưng đi mặc Đức đang chạy theo giải thích mình là người tốt, dẫu sao gã rất dị ứng với việc bị người khác coi là không tốt.

*

* *

Cuộc sống một mình một căn phòng rộng rãi khiến Đức nhanh chóng thấy chán nản , đơn giản là cái gi gã cũng một mình. Tiền nhà, tiền mạng, tiền điện đến cả ăn uống cũng một mình. Ngày trc khi có Thắng, gần như Thắng lo toàn bộ việc ăn uống của 2 thằng, gã chỉ việc ngủ tới khi mặt trời quá cây sào rồi vươn vao , đánh răng , rửa mặt là có cái ăn. Bây giờ gã cũng ngủ tới giữa trưa, nhưng chỉ có bánh mì nhét vô miệng với bịch sữa, mới vài ngày k có Thắng mà gã cảm giác sắp thành người sao Hỏa đến nơi.

Liệng hộp sữa đã uống tới giọt cuối cùng, Đức ngán ngẩm với điện thoại bấm số Tiến, gọi.

- Alo !

- Làm gì đấy ?

- Trông quán chứ làm cái gì,mà hôm nay ông cụ không có giao ra nhiệm vụ gì mắc mớ gì gọi tao?

- Tối rảnh không, nhậu đi !

- Ờ rảnh, cơ mà mày không phải đi làm a?

- Có chứ, nhưng tao được nghỉ ngày chủ nhật, tối đi qua chỗ tao nhá !

- ờ !

Đáp lại rồi Tiến cúp máy cái rụp làm Đức ngồi nhìn điện thoại buồn thiu, Tiến vốn không phải là người dễ dàng chơi thân, kẻ đó tính khí hẹp hòi, lại hay nổi nóng, bất quá là một người nghĩa khí , hết lòng vì anh em bạn bè tuy đôi lúc có chút tính toán.

Nằm dài ra giường, vừa nằm vừa rủa thằng bạn thân lẽ nào vì mấy chục triệu bạc lại bỏ rơi gã ko ăn k uống ntn.

Đang thiu thiu vẻ buồn ngủ thỳ chuông điện thoại của mình lại reo lên, cầm lên thỳ gã khá ngạc nhiên khi người đang gọi gã là mẹ gã, thật không hiểu có chuyện gì lại tự nhiên gọi điện thế này.

- Vâng, mẹ à, con trai cưng của mẹ nghe đây !

Hàn huyên một hồi , mẹ gã thông báo 2 ngày nữa em gái Mai sẽ lên tàu vào trong này, có lẽ mất khoảng 3 ngày là sẽ đáp ga ở Sài Gòn. Nghe vậy Đức không khỏi giận mình, Thắng đã đi rồi, mà giờ em gái Mai lại mò đến thì gã biết làm sao ? Nhưng dẫu sao đã nói rồi , k thể rút lại được, gã ngán ngẩm gật gù gật gà với mẹ rồi tắt điện thoại, nằm vật ra giường lầm bầm chửi Thắng.

*

* *

- Sao ạ, mai cô sẽ về quê những 2 tháng cơ ạ ?

Thắng và Ngân gần như nhảy cả lên khi bác giúp việc thông báo cuối tuần sẽ trở về quê nhà thăm cô con gái của bác mới sinh con, mà bác ấy ở riết ngoài Bắc lận, là một người bà con với Ngân, chuyến này mà về k ai dám chắc sẽ còn quay trở lại, dẫu sao cũng già cả rồi, mà con cháu cũng đã có gia đình cả, đời nào lại để mẹ đi xa xứ như thế.

Mặt Ngân méo mó, nói :

- Bác đi rồi vậy ai nấu cơm con ăn, bác biết con nấu như thế nào rồi mà !

Bác giúp việc bỗng cảm thấy đau đầu, bác giúp việc tại đây từ khi Ngân vẫn còn là một cô bé tóc hai bím chạy tung tăng ngoài sân, đến nay cũng hơn chục năm rồi, tự nhiên bác cũng là người rõ nhất cô gái xinh xắn trước mặt kia nấu nướng ntn, Ngân vốn tính ngang ngược khó bảo, tuy ko dám chắc nhưng 1 năm nay tính tình tốt rất nhiều nếu không phải do cái anh chàng đang ngồi dửng dưng xem đá banh kia thỳ còn là ai nữa.

- Cậu Thắng !

- Dạ ?

- Cậu có thể chăm sóc được Ngân chứ ?

Cảm thấy lạ lùng với câu hỏi của bác,nhưng Thắng chẳng buồn để ý, dẫu sao bác cũng sắp chạc lục tuần, suy nghĩ cũng có chỗ k thấu đáo, hắn chỉ gật đầu, nhe nhởn cười :

- U cứ yên tâm, con đảm bảo cháu gái u sẽ k xây xước tí nào !

Gật đầu đầy mãn nguyện , đương nhiên không thể nói với người này rằng sẽ phải chăm lo tới từng bữa ăn , giấc ngủ của Ngân được, nhưng sau này nếu có gì tranh chấp có thể hoàn toàn dựa vào câu nói đó để vặn vẹo !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #action