Chap 44
Vô cùng giận dữ với thái độ của cái người được gọi là Binh ấy, nhưng gã cũng ko dám để lộ ra, dẫu sao cũng đúng, bọn gã vốn là mấy kẻ ngoại quốc, đến đây qua đường du lịch rồi ở lại xây dựng địa bàn luôn, nếu không có sự giúp đỡ của người sở tại thì sớm đã bị các băng nhóm địa phương từ lâu rồi. Tuy nói, ở Macau thì Hắc hải quả là một băng có tiếng nói rất lớn, nhưng sang đất Nam này, đối với những băng địa phương thì dù là Hắc hải hay là Bạch hải cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nuốt cục giận to tướng rất khó trôi vào bụng, gã hậm hực bỏ ra ngoài, ở trong này rốt cuộc cũng chỉ vác cái khó chịu treo vào trên cổ. Nhìn gã lầm lũi bỏ ngoài, tên Bình khẽ thở dài , vẫy tay gọi tên tâm đắc của mình , lại nói :
- Bọn người Hắc Hải tuy bên ngoài nói là muốn hợp tác với chúng ta để mở rộng việc làm ăn, nhưng thực tế là cứ lăm le để thôn tính Nguyệt Phường của chúng ta làm của chúng, về mặt này , tuy mày có hơi lạm quyền nhưng cũng tốt, bọn đó tốt nhất không nên nể nang gì.
Nghe mấy lời này , vài người đang căng thẳng thì trên mặt cũng hòa hoãn, ý của đại ca của chúng đã rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa việc này.
Một người trong bọn lên tiếng :
- Tuy nói là con nhỏ kia bị chúng ta bắt cóc và giam giữ, nhưng chúng ta không hề biết đằng sau nó là ai, và to cỡ nào, nếu chúng ta cứ trói trặt nó trên ghế cũng có phần bất tiện.
Nghe mấy lời này, tên Bình đưa mắt nhìn cô bé đang lớn tiếng chửi ầm ĩ ở giữa căn nhà , không khỏi thở dài, bọn chúng được lệnh giữ cô bé này,nhưng hoàn toàn ko hề biết cô bé này có những ai ở sau lưng, nhưng chắc cũng rất to, rủi nếu mọi việc hoàn thành, người nhà cô bé quay ra trả thù thì bọn chúng rõ ràng chịu thiệt rất lớn.
- Dọn cái phòng đựng đồ đi, sạch sẽ một chút, kê cho nó cái giường với mấy cái quạt , nhưng bịt sạch sẽ mấy cái cửa sổ lại, tuy chúng ta ko sợ gì bọn Hắc hải, nhưng mất uy tín với chúng sẽ rất phiền với cái bọn cổ hủ ngoan cố trong phố.
Mấy người còn lại đều gật đầu, nếu sau này xảy ra chuyện, Nguyệt Phường có bị người ta truy ận diệt cùng thì bọn chúng cũng không hối hận vì đã làm không đúng , còn về mấy cái bọn cổ hủ ngoan cố, tự nhiên tên Bình đang nhắc tới mấy lão già cao tuổi lúc nào cũng đề cao tư tưởng Hán Tộc trong phố rồi.
*
* *
Lòng vòng cả một ngày trởi mà chẳng thu được kết quả gì ra hồn, lại không biết Ngân đang ở đâu, có làm sao không, làm Thắng lòng dạ như lửa đốt. Nếu không phải hắn đã trải qua vài chuyện to tát hơn ntn thì hắn sớm đã muốn lật tung cả cái thành phố này để tìm Ngân rồi.
Lúc hắn đang rối tung rối mù thì tự nhiên hắn nhớ tới Thùy Dương, cái bà cô này vốn nổi tiếng trong quá khứ với cái nghề tay trái là buôn bán tin tức trong thiên hạ , chắc giờ thì chắc tay nghề cũng chưa hao hụt lắm. Nghĩ là làm, hắn gọi xe rồi đến quán của Thùy Dương nhanh chóng.
Nghe được lời đề nghị của Thắng, mắt của Dương cứ hết tròn lại dẹt , sau cùng cô không khỏi đau khổ nói :
- Vậy ra chỉ những lúc khó khắn cậu mới nhớ tới tôi chứ gì?
Nghe mấy lời này, mặt Thắng đỏ rần rần, thật sự từ lúc công khai mối quan hệ với Ngân, hắn cũng bơ Dương đi luôn, có lẽ hắn sợ một lúc nào đó vì nhan sắc của Dương mà hắn k kiềm được mình nên cũng k dám gặp nàng nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Dương cũng chỉ biết lắc đầu kêu khổ, nếu ko phải vì nàng yêu hắn đủ nhiều để bỏ qua cho hắn tất cả thì hắn cũng chẳng có đủ tư cách bước vào căn phòng này. Với nàng, có ko ít ông quan to muốn nàng làm vợ bé, thậm chí mua nhà cho nàng , cho tiền để nàng nuôi người tình, rồi những anh chàng doanh nhân trẻ, thành đạt , cũng có k ít những người làm giải trí lắm tiền lại nổi tiếng quan tâm tới, nhưng tất cả cũng chẳng thể làm nàng động tâm. Vậy mà nàng lại đi yêu say đắm một kẻ vô tình bạc bẽo, nghèo khố rách, là người mà nàng từng bỏ rơi, đúng là cái sự đời mà.
Nhẹ nhàng lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc túi hồ sơ, đua cho Thắng trước con mắt ngạc nhiên của hắn, nàng nói :
- Tôi đã cố gắng điều tra nhưng thật sự tin tức về cái bọn gọi là Hắc Hải này ít quá, không có gì khai thác được, đành để cậu vất vả đi tìm đại ca của bọn St.536 vậy .
- St.536 là cái quái gì?
- Đó là một lũ vô công rồi nghề làm cái nghề bảo kê ở chợ, bọn này cơ bản k có gì đặc biệt ngoài việc khá ngu và liều lĩnh, bắt cóc Ngân là do bọn chúng thực hiện, nhưng tự nhiên ngoài tên đại ca ra thì đám lâu nhâu đều không biết kẻ thuê chúng là ai, chỉ biết nhận tiền thôi.
Lục từ túi hồ sơ ra một bức ảnh, đưa cho Thắng , Dương nói :
- Đấy là ảnh của đại ca bọn St.536 , chắc cậu cũng có quen biết nhiều.
Nhìn vào bức ảnh, khuôn mặt của Thắng thay đổi rất nhiều, hồi lâu hắn mới lên tiếng :
- Có thể nào chứ, kẻ này, tôi biết rất rõ.
Dương gật đầu, cười :
- Theo nguồn tin của tôi mới nhận được, có lẽ đêm nay tên này sẽ vượt biên sang campuchia bằng đường biển,khá vòng vèo rồi sẽ quá cảnh sang Mẽo nhập cư.
- Lão định bỏ trốn ?
- Có lẽ là vậy, có lẽ cậu cũng rõ, ba Ngân là một người cực có quyền lực, vì cái chuyện này mà cả ngày hôm nay trong thành phố náo loạn cả lên, không nghĩ tới có ngày mấy kẻ vốn quen ngồi mát chỉ tay lại có lúc rối cả lên như thế.
Mấy lời này cho thấy dù khách ruột của quán toàn là mấy nhân vật có chức có quyền, nhưng rõ ràng, Dương hoàn toàn k có cảm tình với mấy vị khách giúp cô hốt bạc này.
Suy tư hồi lâu, Thắng mới lên tiếng :
- Lão đi ở cảng nào, bao giờ xuất hành thế ?
Đưa tay ngó đồng hồ, Dương đáp :
- Bây giờ đã sắp 7h tối rồi, khoảng 10h thi lão sẽ lên thuyền và rời bến, nếu cậu nhanh chóng, có thể tới cảng X trước lúc lão lên thuyền, lúc ấy mọi chuyện phải tùy cậu giải quyết vậy.
Mỉm cười, đứng dậy và đang định nói mấy lời khách sáo thì Dương chợt đưa ra cho hắn một chiếc chìa khóa, nói :
- Hiện tại tôi chưa giúp gì cho cậu cả, nhưng có lẽ cái này sẽ giúp cậu đến cảng nhanh hơn so với mấy chiếc taxi bình thường nếu rủi bị tắc đường.
Nhận lấy chiếc chìa khóa , lòng Thắng không khỏi nổi lên một chút tình cảm quái lạ. Rồi bất thình lình, hắn vươn tay và không do dự ôm chặt Dương vào lòng, trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đã khóa chặt đôi môi mọng nước của nàng bằng đôi môi tham lam của mình…..
*
* *
Nhìn những đám mây đang cuồn cuộc kéo đến kèm theo những tia chớp dài ngoằng , lão Hào ko khỏi có chút cau mày. Hành trình trên biển vào lúc giông tố chưa bao giờ là một quyết định đúng đắn từ xưa tới nay, nếu không phải vì tình thế bắt buộc, hẳn hôm nay lão sẽ ở nhà và đùa giỡn với ả đào nào đó mà lão kiếm được.
Đang đi, chợt lão dừng lại, đưa mắt nhìn vào những thùng gỗ bên đường, thấp giọng hỏi :
- Cho hỏi , vị bạn bè nào đã theo dõi tôi từ nhà nghỉ tới đây, có thể xuất hiện được ko ?
Nhãn lực cực tốt, quả nhiên là kô tồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com