Chap 45
Một bóng người cao lớn, đang vươn vai đi ra, tuy nhiên vì người này mặc bộ áo mưa trùm kín đầu, trời lại tối mò mò nên lão Hào không thể nhận ra được người này là ai.
Tuy vậy, mấy chục năm làm cái nghề bảo kê ở chợ , cũng cho lão ít kinh nghiệm không tồi, phàm những kẻ thích xuất hiện buổi tối, lại k thích cho người ta biết mặt mũi của mình thường chẳng phải kẻ tốt đẹp gì. Lão lùi lại, môt tay giữ lấy cái túi đựng bạc tỉ của lão, tay còn lại đưa ra sau lưng,một con dao Thái sáng loáng đã ở trên tay lão.
Nhưng lão đã đề phòng thừa, người kia tháo chiếc mũ trùm đầu ra sau khi đứng vào mép thùng gỗ để tránh nước mưa, nhàn nhạt nói :
- Bỏ cái đồ chơi của ông đi , nếu muốn hạ ông thì cái con dao ngắn ngủn đó cũng chẳng giúp gì được ông đâu !
Một giọng nói quen thuộc vang lên, phải mất một lát lão Hào mới nhận ra được giọng nói ấy, và cái miệng của lão gần như há hốc ra, con dao Thái đã rơi xuống đất từ bao giờ, lão ấp úng nói :
- Thắng , à không Quạ Đen ?
Quả thật, cái dáng người dài lêu đêu, cái nụ cười khó chịu đọng trên mặt như thế kia, nếu không phải Thắng thì còn có thể là ai khác chứ.
Thấy đối phương nhận ra mình, Thắng chỉ cười và nói :
- Mấy năm không gặp, không nghĩ là a vẫn nhận ra tôi.
- Ân nghĩa của cậu với tôi quá lớn, ngày hôm ấy…
Thắng ngắt lời, nói :
- E rửa tay gác kiếm lâu rồi, cũng k muốn tìm anh làm gì, nhưng hôm nay có việc muốn nhờ a giúp đỡ.
Lão Hào mỉm cười, người trong thiên hạ lão có thể từ chối giúp đỡ, chứ cái người đang ở trước mắt, chỉ cần mở lời thì chỉ cần trong khả năng lão đều tận tâm giúp sức.
Nhưng rồi lão chợt nhớ ra điều gì đó, mấy ngày trước những kẻ thuê lão có nhắc tới một gã thanh niên cứng đầu, khó trị đang tìm cách lật tung cả cái thành phố này lên để tìm “vật” mà băng của lão đã giao cho chúng.
- Cậu hỏi tôi về con bé đó à?
Thắng chỉ gật đầu chứ k lên tiếng. Cả 2 cứ đứng giữa trời mưa rào mà gườm gườm nhìn nhau. Cả 2 đều hiểu, trong quá khứ họ có mối giao tình tốt ntn thì chẳng rõ, nhưng thời điểm hiện tại nếu không có một câu trả lời thỏa đáng cho chính câu hỏi vừa nãy, va chạm giữa 2 người chắc chắn sẽ xảy ra.
Hồi lâu,lão Hào mới thở dài, nói :
- Nếu mà ngày xưa k phải tôi nợ cậu cái mạng già này thì hôm nay nhất định tôi phải đánh một trận với Quạ Đen nổi tiếng ngày nào, chỉ tiếc tôi cũng k thể nói gì nhiều, tôi chỉ có thể nói rằng cậu nên đến tìm gặp thằng Bình của Nguyệt Phường thì rõ hơn.
- Nguyệt Phường ? Khu phố người Hoa á ?
- Đúng rồi, chính ở chỗ nó !
Thắng định hỏi thêm gì đó nhưng thấy lão Hào lại xách đồ tất tưởi đi dáng vẻ vội vàng, hắn vội vàng chạy ra chắn đường, nhưng lão liền nói :
- Tôi chỉ có một cái mạng, nếu không nhanh rời khỏi cái đất nước thì có lẽ sau đêm nay tôi không còn cơ hội nhìn thấy ánh bình minh mỗi buổi sáng đâu !
Thắng dừng lại, nhìn lão Hào vượt qua mình rồi mất hút trong màn đêm vê phía bến cảng. Đêm đã khuya rồi, có lẽ cũng nên về nghỉ ngơi thôi.
*
* *
Đã lâu lắm rồi trong căn biệt thự trăm tỉ của ông chủ tịch mới đông đúc như thế này, khoan hãy nhắc tới vấn đề một ông chủ tịch tỉnh lương nhà nước trả có gần chục triệu mà có thể xây đc cái nhà to như thế, mà hãy nói tới những người ngồi trong ngôi nhà này.
Nếu nhìn qua, bạn sẽ nghĩ rằng đây là một buổi sinh nhật của con một vị quan to nào đó, nhưng lại không đúng, vì giờ đã quá nửa đêm rồi, và nếu bởi vì rất có thể sẽ được lên mạng xã hội ngồi nên sẽ chẳng có bậc cha mẹ nào đồng ý cho các cô, cậu công tử của họ tổ chức sinh nhật giờ này cả.
Và rõ ràng đây là một cuộc họp, một cuộc họp bất thường, gay cấn , và được tập hợp bởi một nhân vật có quyền lực lớn hơn ông chủ tịch nhiều vì hiện tại , ông ta cũng k ngồi ở vị trí chủ tọa. Lúc này vị trí chủ tọa là một người khác, đứng bên cạnh ông ta không nghĩ tới lại là Đức và Tiến, 2 gã đang cố làm ra bộ mặt nghiêm trang, lạnh lùng, nhưng 2 gã lại không sở hữu gương mặt như thế, thành ra nom càng lúc càng buồn cười.
Người chủ tọa lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt những người đang có mặt tại đương trường, ánh mắt ông đưa tới đâu là lại có người tìm cách né tránh ánh mắt ấy. Cuối cùng, ông nói :
- Trước khi đi tôi đã nói với mọi người ntn, kẻ thù của chúng ta lần này vô cùng ranh ma xảo quyệt, chúng k nắm được cái gì của tôi cả , ngoại trừ cô con gái khó bảo đấy, tôi đã rất tin tưởng các vị.
- Nhưng mà anh Cục trưởng này, chẳng phải anh đã nói là có thằng nhóc đó kè kè bảo vệ cho con gái anh sao ?
Người vừa nói lời này bỗng im bặt, y nhanh chóng nhận ra mình có một câu phát biểu không thể tồi tệ hơn. Đường hoàng là mấy nhân vật ngồi ở ủy ban tỉnh mà lại đi nói rằng tin tưởng vào một thằng nhãi với một cái nhiệm vụ đáng lẽ là của mấy chục ngàn cảnh sát đang ở phía ngoài kia.
- Tôi mới từ Nga bay về, các đối tác của ta ở đó đã đồng ý tạm thời đóng băng nguồn hàng 1 thời gian khi mà thế giới đang có rất nhiều xung đột. Nhưng không có nghĩa là họ sẽ vì chúng ta mà bỏ đi một cuộc giao dịch béo bở như thế, trong tình thế hiện thời, chúng ta phải làm tất cả để họ k thay đổi quyết định.
- Vì vậy nên tôi mong các vị hãy cố gắng tìm ra con gái tôi càng sớm càng tốt để tôi toàn tâm toàn ý công tác, và tốt nhất các vị đừng lười biếng kẻo lại hối hận, tôi k phải người nói rồi để đấy và tôi thường làm những gì mà tôi k nói .
Nghe mấy lời này, mấy người có mặt trong cuộc họp k khỏi thấy mồ hôi thấm đầy trên cổ áo. Nói ít làm nhiều đã đáng sợ, nhưng k nói mà cứ lầm lì làm còn đáng sợ hơn nhiều…
*
* *
Sáng ngày hôm sau người dân thành phố cứ gọi là mắt tròn mắt dẹt nhìn lực lượng công an dày đặc đến khó tin. Suốt từ sáng sớm, rất nhiều thanh niên với xe đẹp, xe xịn và đầu k đội mũ lần lượt đc đưa lên xe tải chở về đồn. Và hôm nay cũng là một ngày mà các thanh niên ấy không thể liên lạc được với người thân làm quan to mà chỉ đành gọi bố mẹ ra nộp phạt và chuộc xe về. Nhìn cảnh ấy, k ít người dân mừng ra mặt, họ mừng vì cái lực lượng được gọi là công ân ấy đang làm cái công việc mà xứng đáng với cái phù hiệu đang đeo trên ngực.
Nhưng mấy sự kiện k ảnh hưởng tới Thắng lắm, hắn đang đi trên đường, giữa cái thời tiết oi bức, với một chiếc xe đạp hiệu Thống nhất mà bây giờ dựng ra giữa đường chưa chắc trộm đã thèm hỏi thăm tới. Dĩ nhiên, hắn không phải có thời gian rảnh rỗi mà đi picnic hay du ngoạn gì đó, đêm qua ba Ngân về và hắn k ngạc nhiên mà không ít đồ đạc trong nhà đang nằm ngổn ngang ngoài sân và nếu hắn không nhanh tay thì có thể ông ấy đã đòi cầm khẩu K54 đi tìm tên Bình để hỏi chuyện, sau khi nghe câu chuyện của hắn….
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com