Ngày mưa của Dino
Một mùa mưa nữa lại tới, Chan ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Tí tách, tí tách rơi. Em tự hỏi sao người ta lại thích mưa như thế, đối với em nó chẳng có gì thú vị cả. Không khí ẩm ướt, đường phố bẩn thỉu bùn lầy, quần áo giặt xong chẳng thể khô nổi, đã thế đôi khi trời mưa thôi thì chẳng sao đằng này lại còn mang theo cơn gió lạnh làm đôi tay em buốt giá.
Chan dựa đầu vào cửa kính, một lần nữa em lại để tâm trí mình mơ mộng chốn nào.
Lắng nghe tiếng mưa rơi, em nhớ về kí ức hồi con nít của mình. Cũng là ngày mưa năm Chan năm tuổi rưỡi, em bị mẹ bỏ rơi trước cổng một cô nhi viện nằm cách xa trung tâm thành phố. Thế nên từ nhỏ Chan đã chẳng được cảm nhận hơi ấm gia đình. Vú nuôi đặt tên cho Chan là Dino và ai trong cô nhi viện cũng gọi em là Dino. Nói thật thì Chan cũng chẳng mấy bận tâm đến việc người ta gọi em bằng cái tên nào, là Dino cũng được mà là Chan cũng được. Nhưng đôi khi em nghĩ có khi cái tên Dino này sẽ có cuộc đời tốt đẹp hơn Lee Chan em.
Kể từ đó, Chan quyết định sống với cái tên Dino và chẳng ai biết tên thật ngoại trừ chỉ duy nhất anh Jeonghan của em. Khi Chan đã trưởng thành có thể rời khỏi cô nhi viện để sống tự lập thì Jeonghan đã cho em một nơi để có thể gọi là chốn để về. Chan rất biết ơn anh và yêu quý anh như người anh ruột của mình vậy. Chan nhớ những ngày trời mưa được ngồi bên anh cạnh chiếc lò sưởi ấm áp những lúc anh không phải bộn bề với công việc, được nghe anh kể chuyện, được nghe anh hát. Em trộm nghĩ, xem ra mình đã từng có khoảnh khắc hạnh phúc, bình yên như vậy đấy.
Nhưng giờ anh đã đi rồi, rời xa em mà chẳng có một lí do. Chan nhớ lúc đó là ngày mưa rơi đầu mùa, anh trở về với hàng nước mắt lăn dài hai má, cái mũi đã đỏ au lên vì sao em không rõ. Và rồi sớm hôm sau tỉnh dậy, Chan chẳng còn thấy anh một lần nào nữa, căn nhà vắng tanh, quạnh hiu không bóng người và chỉ có mình em tiếp tục sống cô đơn một mình.
Vậy đấy, cả cuộc đời Chan chính là sự chấp nhận cái vô tâm đến nhẫn tâm của Chúa. Những đêm ngồi cầu nguyện bên giường em tự hỏi sao Người nỡ làm vậy với em? Em đã làm gì sai để đến nỗi phải chịu những giày vò, đau khổ này? Em đã mất đi gia đình thật của mình và giờ đây em lại mất đi người mà em quý trọng nhất. Có lẽ Chúa đã bỏ rơi em, em nghĩ vậy. Tiếng mưa rơi lộp bộp bên ô cửa sổ trong căn nhà quạnh vắng. Tại sao em ghét mưa rơi đến thế? Có lẽ bởi mưa đã cuốn trôi tất cả những gì thuộc về em, đem theo tất cả những gì em yêu quý, trân trọng.
.
Đã hai năm trôi qua, Chan vẫn luôn nghĩ rằng bản thân sẽ sống đơn độc một mình cả đời, nhưng rồi anh đã đến. Anh tới nhẹ nhàng như tia nắng ban mai nhỏ bé, dịu dàng sưởi ấm trái tim đầy vết thương của em, cho em biết cảm giác yêu và được yêu. Anh chẳng phải người đàn ông hoàn hảo, cũng chẳng giàu sang gì nhưng đối với Chan anh là mặt trời, là ánh trăng, là vùng trời yên tĩnh sau những cơn mưa nặng hạt của cuộc đời.
"Anh! Anh nói đi, anh yêu ai nhất nào?"
"Ừm... anh yêu Thượng đế nhất!" Anh vừa nói vừa nín cười bởi hai má em đã phồng lên giận dỗi.
"Còn Dino thì sao? Anh không thương Dino hả? Xí! Đồ đáng ghét!"
Không thể nhịn được nữa, anh bật cười thành tiếng, kéo tay ôm em vào lòng "Ha ha, coi em kìa, em đang ghen với Người sao? Anh yêu Thượng đế bởi Người đã tặng em cho anh mà"
Chan cười tít mắt và tay vòng quanh eo ôm chặt anh.
"Anh à, Dino rất yêu anh!"
.
"Dino, anh có chuyện muốn nói"
"Dạ, sao anh?"
Chan đang chăm sóc mấy chậu cây bèn bỏ dở, chạy lon ton lại phía anh, ngồi xuống ghế.
"Ừm..." Anh trầm ngâm mãi không nói tiếp.
"Chuyện gì vậy anh?" Em giục.
"À... là vậy, anh có giấy gọi rồi... tháng hai năm sau phải đi nghĩa vụ... ừm..." Rồi dừng lại chút như thể thăm dò ý kiến em.
Phải mãi lúc lâu sau em mới kịp hiểu mọi chuyện, đôi mắt trùng xuống một chút, giọng hơi buồn nhưng cũng cố không để anh biết tâm trạng của mình.
"Không sao, chuyện này không sớm thì muộn cũng phải tới" Em ngẩng đầu cố nặn nụ cười miễn cưỡng nhất "A! Là chuyện tốt, chuyện tốt... hì, với cả sau này em cũng đi nghĩa vụ nữa mà, phải tập sống một mình thôi" Nhưng rồi giọng cũng nhanh chóng trùng xuống "À thì, cũng nhanh thôi mà, chỉ hai năm nhỉ? Hai năm thôi..."
Xa anh hai năm sao? Em chưa từng nghĩ tới. Bởi đã bên anh lâu như vậy rồi giờ nghĩ tới việc lại phải sống một mình cô đơn như trước đây, Chan chợt rùng mình. Em sợ việc mỗi ngày phải luôn cố tỏ ra vui vẻ, hạnh phúc trước mặt người khác để họ không biết rằng bản thân mình đang rất cô đơn. Sợ việc lặp lại cái vòng luẩn quẩn chỉ có từ chỗ làm về nhà rồi lại đi làm. Sợ không khí lạnh lẽo trong căn nhà mà mỗi khi trở về chỉ có mình em. Sợ những cơn mưa đáng ghét làm em giật mình tỉnh dậy giữa đêm mà không có ai vỗ về, an ủi. Trong một khoảnh khắc Chan chợt nhận ra bản thân em thật yếu đuối, em đã quá quen với việc luôn có anh bên cạnh đến nỗi chẳng thể sống mà thiếu đi anh.
.
Anh đã nhập ngũ được bốn tháng và phải mất rất nhiều thời gian em mới có thể ổn định cuộc sống như trước đây. Thế nhưng nỗi nhớ anh vẫn luôn trỗi dậy trong lòng em. Chan nhớ anh, nhớ anh da diết, nhớ anh tột cùng.
Lại ngồi bên khung cửa sổ ngắm nhìn mưa rơi, lần nào cũng vậy, mưa vẫn thật nhàm chán và đáng ghét đối với em. Thở dài một cái, em tự hỏi sao hôm nay thời gian trôi chậm thế? À không, kể từ khi xa anh em đã cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật chậm rãi. Ấy vậy cơn mưa rả rích ngoài kia lại càng khiến con người ta cảm thấy não nề hơn bao giờ hết. Chan co chân lại và đặt cằm lên hai đầu gối, nhạt nhẽo nhìn chiếc điện thoại bàn bên cạnh.
"Nên gọi hay không?" Em tự hỏi rồi quyết định nhấn máy, nín thở chờ đợi.
"Dino à, chuyện gì thế em?"
Nghe được giọng anh sống mũi em bỗng thấy cay cay. Đã lâu lắm rồi Chan không được nghe giọng nói ấm áp, dịu dàng của người đó.
"Anh à, Dino nhớ anh"
"Vậy sao?" Anh trả lời bâng khuâng.
"Ừm... hôm nay nghỉ lễ, anh có về không?"
Phải lưỡng lự rất lâu anh mới trả lời "Hôm nay anh đi chơi với bạn mất rồi, để dịp khác đi"
"Hay là... Dino tới chỗ anh được không?"
Anh lập tức phản đối "Thôi, em đừng đến. Mấy thằng bạn anh biết em thì không hay"
Lần đầu tiên Chan thấy anh nói như vậy trong lòng cũng có chút buồn. Em hiểu chứ, anh là đàn ông, em cũng là đàn ông. Mà đàn ông yêu đàn ông thì trên đời này có mấy ai trong xã hội công nhận. Chắc anh ngại bạn bè, ngại người ngoài bàn tán. Trước đây khi chưa nhập ngũ, anh chỉ thể hiện tình cảm với em khi chỉ có hai đứa với nhau, còn lúc ra đường anh luôn luôn giữ một khoảng cách với em. Ban đầu em cũng buồn rồi dần cũng mặc kệ, nhưng giờ nghĩ lại em mới thấy nực cười bản thân làm sao. Tại sao lại phải yêu thương vụng trộm như vậy? Tại sao lại phải cố giấu người ngoài? Chan yêu anh, đó là điều không bao giờ thay đổi nhưng Chan muốn yêu anh một cách đường hoàng, tử tế. Muốn hét lên thật to rằng Chan là của anh và anh là của riêng mình Lee Chan này.
"Ừm, vậy thôi, anh cứ đi đi"
Rồi anh cúp máy.
.
Hôm nay Chan đã quyết định rồi, em sẽ tới gặp anh cho dù anh có phản đối thế nào đi chăng nữa.
Chẳng mấy chốc Chan đã tới trại quân đội. Em nhanh chóng bước xuống xe rồi mở chiếc ô trong suốt lên che mưa. Lần đầu tiên trời mưa mà Chan lại cảm thấy trong lòng vui như vậy, chắc bởi lẽ em sắp được gặp anh chăng? Không thể giấu được niềm vui sướng của mình, em nhảy lên dẫm vào một vũng nước nhỏ, vui vẻ chơi đùa như đứa trẻ con nghịch ngợm dưới trời mưa.
Vì Chan không biết anh đang phục vụ ở đơn vị nào mà có hỏi anh cũng chỉ trả lời qua loa, nên em chẳng còn cách nào khác đành nhờ một người bạn thân hồi còn học đại học giờ đang phục vụ trong quân ngũ tìm hiểu giúp mình. Với lại tên nhóc này lâu rồi em không gặp, tiện thể thăm hắn luôn.
"Đằng này, Dino!"
"Lâu rồi không gặp!"
Hai người cùng đi ăn ở quán lẩu quân đội bên cạnh doanh trại. Nói chuyện về tình hình cuộc sống của nhau một chút thì hắn mới bắt đầu vào chuyện chính.
"À, còn cái người mà bữa trước mày hỏi tao ý. Ừm... thực ra có chút vấn đề..."
"Hửm? Có chuyện gì sao?" Chan cho vội miếng cơm vào miệng rồi ngẩng lên nhìn hắn.
"Tao không chắc nữa, nhưng mà tao đã hỏi kĩ lại rồi và hình như nó đúng là vậy"
"Có chuyện gì? Sao cứ úp úp mở mở thế? Nói lẹ đi!" Em phì cười và giục hắn.
Hắn chép miệng một cái, nốc ực chén rượu rồi mới bắt đầu nói "Tao đã hỏi tất cả các đơn vị rồi, hỏi cả chục lần tận nhưng họ đều bảo... không có ai như người mày cần tìm"
Chan ngừng nhai hẳn và nhìn hắn chằm chằm, đùa cợt vẻ không tin "Ha ha, mày nói gì vậy? Có lí nào lại thế?"
"Tao không nói dối đâu..." Hắn nghiêm túc "Nhưng còn chuyện nữa..."
"Chuyện gì nữa?"
Hắn lại chép miệng và nốc thêm chén rượu nữa, vẻ mặt trông nghiêm trọng lắm "Ừm... hình như... anh ta... kết hôn rồi thì phải..."
Cạch!
Tiếng đũa rơi.
"Tao đi hỏi khắp mấy đơn vị, có một vị tiền bối nói là người quen của anh ta bảo rằng anh ta rời việc đi nghĩa vụ lại để kết hôn. Ban đầu tao cũng không tin cơ mà mấy người khác cũng biết anh ta đều nói vậy nên chắc chuyện này đúng đấy"
Hắn lại chép miệng nhưng giờ thì chai rượu đã hết nhẵn nên hắn chẳng thể uống thêm được nữa đành nhìn em bằng ánh mắt ái ngại. Và thế là câu chuyện kết thúc, chẳng ai nói với ai thêm câu nào.
.
Mưa rơi rả rích bên tai. Chan một mình lặng im bước trong mưa, chiếc ô đã gấp lại cầm bên tay trái, em cứ thế mặc mưa rơi ướt đẫm cơ thể. Ngẩng mặt lên nhìn trời, để những giọt mưa lạnh buốt rơi lên mặt lên cổ. Chậm rãi lôi chiếc điện thoại trong túi áo ra, nhấn một dãy phím quen thuộc. Đầu dây bên kia phải chờ rất lâu mới có người nhấc máy.
"Anh à"
"Ừ, anh đây"
Giọng nói thì thầm như đang giấu ai đó, chắc là giấu vợ anh chăng?
"..."
"Gọi anh có chuyện gì không Dino? Em đang ở ngoài đường à? Tiếng mưa to quá anh nghe không rõ"
"..."
"Dino? Em còn ở đó không?"
"..."
"Dino?"
"Anh à, Dino rất nhớ anh"
"Trời ạ, anh nói rồi, hôm nay anh có hẹn với bạn, không đi với em được đâu"
"..."
"Lâu lắm anh em mới gặp lại, em đừng gọi điện làm phiền nữa được không? Phiền phức quá thể!"
"Anh có yêu em không?"
"Em hỏi gì lạ vậy? Nhiều chuyện quá, anh cúp máy đây"
"Anh à..."
"Còn gì nữa?"
"Bao giờ anh mới nói cho em sự thật"
"Sự thật gì? Em đang nói gì vậy?"
"Anh... Dino... biết hết rồi, anh không có nhập ngũ, anh đã... kết hôn..." Nói đến đây cổ họng em như nghẹn lại đau đớn.
"..."
Phía đầu dây bên kia không có tiếng nói truyền lại. Không hiểu sao lúc đó trong lòng em lại nhen nhóm một hi vọng rằng anh sẽ phủ định hết mọi chuyện, và nếu như anh làm vậy thật thì em sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ cho dù lời nói của anh có là sự thực hay giả dối đi chăng nữa.
"Ừ, tôi đã kết hôn rồi, cũng sắp có con nhỏ, xin lỗi cậu... mình chia tay đi"
"Anh... anh có còn yêu Dino không?"
"Xin lỗi, tôi hết yêu em rồi, giờ tôi là đàn ông đã có gia đình, đừng gây khó dễ cho tôi nữa cũng đừng tìm tôi, kết thúc đi tôi quá mệt mỏi rồi..."
"Anh à... anh thực sự muốn thế sao?"
"...Tôi xin lỗi"
"..."
"..."
"Ừ... vậy... mình chia tay đi" Chan ngồi thụp xuống đất, đầu em cúi gằm để nước mắt hòa với mưa cuốn trôi đi tất cả.
"Ừ... tạm biệt"
Tútttttttttttttttttt...
.
Anh à, kể từ bây giờ không có Dino bên cạnh nữa nhưng anh phải sống tốt nhé, phải thật hạnh phúc và luôn luôn mỉm cười dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Còn Dino... Dino không sao đâu... chẳng qua... là nhớ anh rất nhiều thôi... đau rất nhiều, buồn rất nhiều nhưng Dino quen rồi. Sẽ khóc rất nhiều, sẽ ân hận rất nhiều nhưng Dino sẽ gắng vượt qua, sẽ cố sống thật tốt, sẽ tập sống mà không có anh bên cạnh nên anh đừng lo lắng cho Dino nhé.
Nhưng anh à, anh biết không?
Dino sẽ không bao giờ quên anh đâu.
Mối tình đầu đời ngọt ngào của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com