Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Faker

Trời mưa rả rích từ sáng, từng giọt mưa gõ nhẹ lên mái tôn cũ khiến căn nhà nhỏ của vợ chồng Mai càng thêm lạnh lẽo. Em đặt chén cơm xuống trước mặt chồng, nhẹ giọng:

– Anh ăn đi kẻo nguội.

Ảnh chỉ gật đầu, không nói gì. Anh vẫn vậy – lầm lì, ít lời. Suốt bốn năm làm vợ anh, em chưa một lần nghe anh nói "cảm ơn" hay "em giỏi quá" dù em đã cố gắng hết sức cho gia đình này.

Em từng chờ đợi những lời khen ấy. Ngày mới cưới, chỉ cần anh nói một câu "món này ngon quá", chắc em sẽ vui cả tuần. Nhưng rồi tháng ngày trôi qua, em đã thôi mong mỏi. Anh không phải kiểu đàn ông nói lời ngọt ngào.

Thay vào đó, anh làm.

Mỗi lần em ốm, anh không nói "em nghỉ đi, anh lo cho", nhưng sáng hôm sau em thức dậy sẽ thấy cháo đã nấu sẵn, thuốc đặt ngay đầu giường. Khi em mang thai, anh chẳng bao giờ thủ thỉ "anh thương em", nhưng giữa những bữa đêm thèm chua thèm ngọt, chẳng hiểu sao món em thèm luôn có mặt.

Ngày em sinh con, anh đứng ngoài phòng sinh, tay run như học sinh chờ điểm thi. Vậy mà lúc em mệt mỏi sau ca mổ, chỉ thấy anh đặt tay lên vai, không nói gì. Nhưng hôm đó, anh xin nghỉ để ở nhà chăm cô, chăm con, lặng lẽ làm mọi việc.

Và anh vẫn tiếp tục làm như thế suốt bốn năm

Em từng giận anh. Có lần, em buột miệng:

– Người ta đi làm về còn khen vợ nấu ngon, vợ mặc đẹp, vợ vất vả... Còn anh?

Ảnh đang xếp mớ quần áo khô vào tủ. Anh dừng tay một chút, nhìn em. Vẫn không nói gì. Em bực đến muốn khóc. Nhưng tối hôm đó, khi em vào phòng, thấy đôi dép cũ của mình được thay bằng đôi mới  đúng kiểu em thích, đúng màu em hay nhìn em hiểu anh nghe thấy. Chỉ là không trả lời bằng lời.

Em vẫn hay than thở với bạn:

– Chồng tao không bao giờ khen tao một câu. Nhưng mà... ảnh nhớ ngày tao thích uống trà sen, nhớ cả cái kẹp tóc tao làm rơi ở chợ. Ảnh về tìm đúng loại đó đưa cho tao.

Bạn em cười:

– Vậy là mày có phước. Không cần lời, chỉ cần hành động. Chồng tụi tao nói hay lắm mà làm chẳng bao nhiêu.

Em cười, nhưng trong lòng vẫn thấy thiêu thiếu điều gì đó. Có lẽ là thói quen phụ nữ – đôi khi chỉ cần một câu nói dịu dàng để xoa dịu mệt mỏi.

Hôm nay trời trở lạnh. Em khoác áo ấm ra sân sau, nơi anh đang loay hoay sửa lại cái ống nước rò rỉ. Anh vẫn bộ quần áo cũ, đôi dép tổ ong mòn gót, tay đầy bùn đất.

– Em có nấu canh anh thích ăn đó.

– Ừ – Anh chỉ đáp gọn.

Ảnh bước vào nhà, ngồi vào bàn.

Em ngồi xuống cạnh, nhìn anh một lúc. Tóc anh đã lấm tấm vài sợ tóc bạc.

– Anh này... – anh ngập ngừng – Anh có thấy em nấu ăn ngon không?

Ảnh ngẩng lên nhìn em .Đôi mắt anh vẫn ánh lên vẻ nghiêm nghị thường thấy, nhưng giọng lại trầm và chậm rãi:

– Em nấu gì anh ăn nấy. Không ngon sao anh ăn hết hơn bốn năm.

Em bật cười, vừa bực vừa thương. Đúng là kiểu nói... không khen mà giống khen. Vậy thôi mà em lại thấy ấm lòng.

Một hôm, em bị ngã xe khi đi chợ. Không nặng, nhưng chân em trầy và sưng, phải nằm một chỗ mấy hôm. Anh không nói nhiều, chỉ hỏi: "Đau không?" rồi đi ra sau bếp.

Tối đó, em nghe tiếng bát đĩa lách cách, mùi thức ăn thơm lừng. Anh nấu bữa tối – lần đầu tiên trong bốn năm. Không ngon lắm, nhưng lòng em mềm như cháo.

Anh còn lấy nước ấm, ngâm chân em. Lặng lẽ.

Khi em rơm rớm nước mắt, anh chỉ đưa tay lên vuốt nhẹ tóc em.Một cái vuốt đầy trìu mến, không lời.

Tết năm ấy, em bất ngờ nhận được một chiếc khăn len được gói gọn trong chiếc túi vải cũ. Không thiệp, không chữ. Nhưng khi em quàng lên, vừa vặn, ấm áp.

– Anh mua hả?

– Ừ.

– Mà sao... chọn màu này? Màu hồng này đâu phải gu của anh?

– Em từng nói em thích màu hồng, nhưng từ khi lấy anh, toàn mặc màu tối cho đỡ dơ khi làm việc.

Em đứng yên. Lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh không nhớ ngày kỷ niệm cưới, không biết cách gọi em bằng những từ ngọt ngào, nhưng lại nhớ một câu nói vu vơ em thốt ra từ năm nào.

Không có dòng nào là thơ. Chỉ là những con số. Nhưng với em, đó là một thứ tình yêu rất thật. Một kiểu cảm ơn bằng hành động, không lời hoa mỹ, nhưng đủ vững chãi để đi cùng em suốt bốn năm qua, và sẽ là cả phần đời còn lại.

Đôi khi, một người không cần phải nói “anh yêu em”, nhưng từng việc họ làm lại vang lên như một lời cảm ơn chân thành và bền bỉ nhất trong cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com